Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 246:




Chương 246: Sao vậy anh còn chưa vừa ý hay sao

 

Tô Thành cũng cảm giác được
hình như hai người họ đang cãi nhau,
nên nói đùa: “Không phải anh họ tìm
được chị dậu nên cô tức giận đó chứ.

“Anh nghe ai nói vậy.” Sắc mặt Mạc
Du Uyên không tốt hỏi.

Tô Thành nhún vai, vô tội nói:
‘Đương nhiên là dì nói, nghe nói là con
gái của một công ty nhỏ, có phải dáng
dấp vô cùng đẹp mắt không”

Phụ nữ mà được Mạc Du Hải xem

trọng thì nhất định là cực phẩm rồi.

“Ha ha, sao anh còn muốn thử
trước à. Mạc Du Uyên cười lạnh lẽo nói.
Ánh mắt Tô Thành lấp lóe, trịnh
trọng đàng hoàng nói: “Sao có thể, đây
chính là người phụ nữ của anh họ nha”

Trừ phi hắn muốn chết mới có thể
đi làm người phụ nữ của Mạc Du Hải,
rất hiển nhiên là hắn còn muốn sống
tiếp, huống chi trên thế giới này phụ nữ
có tới hàng trăm hàng nghìn, phụ nữ
xinh đẹp không phải ít, không cần thiết
vì một đóa hoa mà từ bỏ cả vườn hoa.

Nhưng đàn ông mà, trong lòng dù
gì cũng sẽ có hơi tò mò: “Em họ, em nói

với anh đi, cô gái kia rất xinh đẹp đúng
chứ, anh tất nhiên sẽ không muốn chết
mà đi đào góc tường nhà anh họ, anh
chỉ sợ sau này trên đường mà gặp
nhau lại không nhận ra thì kỳ lắm”

Nếu không may trên đường cô gái
kia bị anh ta chú ý thì làm sao bây giờ.

Trong lòng Mạc Du Uyên vốn còn
bực bội, nghe anh ta nói chuyện líu lo
không ngừng như vậy về chuyện Hạ
Nhược Vũ, thì trong lòng càng tức giận
hơn, vốn định nổi giận nhưng đột nhiên
trong lòng cô ta nảy ra một chủ ý.

“Anh thật sự muốn biết gương mặt
của người phụ nữ kia sao?”

Tô Thành gật đầu.

“Dáng dấp rất xinh đẹp.” Mạc Du
Uyên còn cố ý dừng một chút, nghĩ
nghĩ lại thở dài: “Còn linh động xinh
đẹp, đặc biệt là cặp mắt như biết nói
kia”

“So với em còn tốt hơn sao?”

Tô Thành lập tức hứng thú, cặp
mắt vì túng dục quá độ viết rõ lên hai
chữ hứng thú rành rành.

‘Hừ, coi là như vậy đi. Mạc Du
Uyên giả bộ như không vui nói.

Tô Thành lập tức an ủi nói: “Em họ
đừng giận, trong lòng anh em mới là
người đẹp nhất”

“Không phải vì chuyện này mà em

nổi giận đấy chứ?”
Phụ nữ mà, quả nhiên là ghen tị.

Mạc Du Uyên không phủ nhận
cũng không thừa nhận, muốn nói lại
thôi : “Em nổi giận cũng không phải
hoàn toàn là vì chuyện này, chỉ là anh
hai em…

“Sao vậy?” Tô Thành đúng là tò mò
hỏi ngay, thấy Mạc Du Uyên hình như
không có ý định nói thì thái độ rõ ràng
ghi lên hai chữ nóng nảy:

‘Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ

không ra ngoài nói lung tung đâu.”

Mạc Du Uyên không vui nói: ‘Em

cũng không sợ anh nói cái gì, chỉ là
người phụ nữ kia…

“Cô ấy sao vậy, ngược lại là em họ
đang nói ai vậy. Mạc Du Uyên càng
không nói thì trong lòng Tô Thành càng
muốn biết.

Mạc Du Uyên cảm thấy giờ phút
mấu chốt cũng tới, cố ý làm màu nói:
“Cô gái kia không phải loại đèn cạn
dầu, một bên vừa mập mờ với anh hai
em còn chưa tính, lại thêm bên khác

còn chưa chịu cắt đứt tơ tình cũ”

“Không thể nào chứ, anh họ nếu

biết sao có thể nhịn được vậy?”

Đây chính là trời của thành phố Đà

Nẵng, cô gái kia cũng lớn gan lắm mới
dám đội nón xanh cho anh, đơn giản

chính là không muốn sống mà.

Mà chỉ cần là phụ nữ một khi biết
được thân phận của anh thì sao lại
dám cùng người đàn ông khác mập
mờ không rõ chứ.

“Anh đối với cô ta có chỗ không rõ
rồi, cô ta là chuyên giả vờ”

Giọng điệu của Mạc Du Uyên còn
có hơi uất ức nói: “Cô ta có thái độ
mập mờ với đàn ông khác còn bị tôi,

Tôi…

Câu nói kế tiếp cô ta không nói, Tô
Thành lập tức hiểu rõ mà trả lời tiếp:

“Em họ tức giận là bởi vì người đàn ông
kia là người em thích đúng không.”

“Sao không được à, họ đã chia tay,
là cô ta không biết mất mặt mà còn

dây dưa thôi.”

Mạc Du Uyên đem tất cả trách
nhiệm đẩy hết cho Hạ Nhược Vũ, dù
sao Tô Thành cũng không biết được.

“Anh họ, anh làm người từng trải,
anh cảm thấy đàn ông có thể chịu
đựng nổi kiểu quyến rũ như vậy hay
không?”

Đây là chuyện cô ta lo lắng nhất.

Tô Thành chưa hề gặp qua em họ
luôn kiêu ngạo của mình giờ lại bỏ

xuống tất cả phong thái mà hỏi thăm

mình như vậy, nên lập tức bùng nổ:

“Đàn ông thì luôn luôn nhớ mãi bạn
gái cũ không quên, cô gái kia nếu thật
sự hạ tiện như vậy, em nên cẩn thận
một chút thì hơn.”

Mạc Du Uyên lạnh lùng nói: “Hừ,
em thấy chính là cô ta chơi lạt mềm
buộc chặt thì có, đàn ông đều có dáng
vẻ như vậy, càng không có lại càng
xem trọng, đưa tới cửa thì lại coi như

không đáng tiền ”

Trong lòng cô ta chính là cho rằng

như vậy.

“Em họ, anh cũng không phải đàn

ông như vậy nha, anh đối với em đều
như một từ đầu tới cuối đấy thôi.” Tô
Thành cười gian xảo một tiếng, em họ
thật khờ mà, sao lại có thể xem trọng
bạn trai của người khác chứ.

“Anh họ, anh không biết mưu tính
của Hạ Nhược Vũ kia đâu, nếu không
sao Hàn Công Danh có thể muốn
ngừng mà không được với cô ta.”
Trong lòng Mạc Du Uyên, Hạ Nhược Vũ
chính là kiểu phụ nữ như vậy.

“Thì ra là con gái của Hạ Minh
Viễn” Vẻ mặt Tô Thành như chợt hiểu
ra mọi thứ.

Mạc Du Uyên có chút giật mình vội
hỏi: “Anh họ, anh gặp qua cô gái kia

sao?”

“Không có.’ Tô Thành lắc đầu nói,
ngay khi cô ta định nổi giận thì hắn lại
bày ra dáng vẻ lưu manh nói:

“Tối nay anh có một buổi tiệc rượu
mua bán, anh có nhìn thấy danh thiếp
của bên Hạ Thị, tổng giám đốc công ty
của họ có phải là người tên Hạ Minh
gì…

Đẳng sau còn một chữ anh lại có
hơi nhớ không ra.”

Mạc Du Uyên trả lời tiếp: “Là Hạ
Minh Viễn đúng không?”

“Đúng, chính là ông ấy” Tô Thành

gật đầu mạnh mẽ.

“Cũng không biết hôm nay cô ấy có
đi hay không.”

“Nói không chừng anh có được
may mắn gặp được cô ta đó. Mạc Du
Uyên mặc kệ chuyện công ty hay gì,
cũng không quan tâm những lời này,
nhưng mà hỏi được chút tin tức có lợi
†ừ trong miệng Tô Thành nên cũng
không tệ lắm.

Đọc full tại truyen.one nhé “Anh họ, đêm nay

anh còn thiếu bạn nhảy không?”

“Sao vậy, em họ thân yêu của anh
cũng muốn tham gia bữa tiệc khô khan

như này sao?”

“Sao lại buồn tẻ chứ, đối với anh

mà nói không phải Ám Dạ là nơi tốt

nhất sao”

Mạc Du Uyên không phải người
ngu, loại chuyện này cô ta gặp qua
cũng nhiều, chỉ bởi vì thân phận của cô
ta nên không ai dám dẫn cô ta tới mà
thôi.

Tô Thành không chút nào xấu hổ
khi bị người khác vạch trần, sờ sờ mũi
nói: ‘Đều bị em đoán trúng rồi, nhưng
mà đàn ông mà, gặp dịp thì chơi không
có cách nào tránh khỏi.”

“Em mặc kệ những chuyện này của
anh, đêm nay anh phải dẫn em theo.”
Trong lòng Mạc Du Uyên đã có chủ ý.

Hôm nay liền muốn cho Hạ Nhược
Vũ hối hận cũng không kịp.

Ngược lại Tô Thành không để tâm
lắm: “Anh dẫn em theo thì có thể đó
nhưng anh thể chắc chắn cô gái kia
cũng tới.”

Trong lòng của hắn vẫn có ít nhiều
hơi kiêng kị Mạc Du Hải, dù sao từ nhỏ
tới lớn hắn đều sống dưới bóng ma của
anh họ.

Mặc dù trong lòng cũng có oán
hận nhưng mà cuối cùng quả thực bị
đánh bại, chỉ có thể xám xịt đuổi theo
mong muốn nhờ vả ánh sáng từ người
ta.

Đọc full tại truyen.one nhé “Em dẫn anh đi

xem người kia một chút. Mạc Du Uyên ý tứ sâu xa nói.

Tô Thành vẫn còn hơi do dự:
“Không tốt đâu.”

“Anh họ, khi nào anh lại sợ như vậy
chứ?”

“Ai nói anh sợ, nhìn thì nhìn có cái
gì ghê gớm lắm chứ” Đàn ông đều sỉ
diện, Tô Thành cũng không ngoại lệ.

Mạc Du Uyên võ vỗ bờ vai hắn nói:
“Vậy được rồi, tám giờ tới tới rước em”

“Được, được rồi.” Nói xong Tô
Thành cũng có hơi hối hận, nếu Mạc
Du Hải biết, hắn nhất định sẽ chết.

Hình như nhìn ra lo lắng của anh ta,
Mạc Du Uyên an ủi nói: “Anh họ, cô gái
kia dám đứng một chân hai thuyền,

anh thì sợ gì.”

Đúng nha, nếu là thật, nói không
chừng hắn còn có thể….

Mạc Du Uyên không hề bỏ qua ánh
mắt vui sướng của Tô Thành vừa rồi,
khóe miệng cũng cong cong theo.

Hạ Nhược Vũ, tốt nhất đêm nay cô

đừng có xuất hiện, nếu không tôi sẽ
không để cô toàn thân trở ra đâu.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.