Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 188:




Chương 188: Rất biết ve vãn đó nha

Hạ Nhược Vũ lại ngẫm nghĩ một
lát, hình như như vậy thì không tốt lắm,
cái này không phải làm ô uế mất cái
danh bạn tốt sao? Tuy cô cảm thấy
con nhỏ xấu xa kia không có chút danh
tiếng nào hết, nhưng mà méo mó có
hơn không, cô vẫn phải thay bạn thân
cứu vãn lại chút thể diện thôi.

Cô hãng giọng một cái rồi nói:
“Bình thường cô ấy sống không tệ lắm,
đối xử với em cũng rất tốt, anh đừng có
hiểu nhầm cô ấy, thực ra cô ấy thích
đam mỹ…

‘Đam mỹ là cái gì… Nhà bác học
như anh cũng có lúc gặp phải thứ mình
không biết, không ngại học hỏi kẻ

không giỏi giang bằng.

Hạ Nhược Vũ nói xong cũng bắt
đầu thấy hối hận, nhưng nhìn thấy đôi
mắt tò mò không hiểu của Mạc Du Hải,
cô yên lặng thở phào nhẹ nhõm từ tận
đáy lòng, nếu dám nói thẳng với Mạc
Du Hải rằng đam mỹ chính là loại đàn
ông ấy ấy đàn ông đó, thì chắc chắn
anh sẽ ném cô xuống đất, cô cũng
không dám chắc nữa.

Cô càng thêm chột dạ, nói:
“Chuyện đó không quan trọng, quan
trọng là tính cách cô ấy rất tốt”

Mạc Du Hải gật gật đầu, đôi tay
anh cuộn xoắn lọn tóc của cô, vẻ mặt
còn vô cùng thân bí, ý tứ thâm sâu mà
nói: “Ừm, chắc là vậy rồi”

Nếu như Trân Hạ Thu Phương đã
đối xử với Hạ Nhược Vũ không tệ lắm
thì anh cũng sẽ khoan hồng độ lượng

mà tha thứ cho việc Trân Hạ Thu
Phương làm hư hỏng người phụ nữ của
anh, chỉ là tội chết thì miễn, còn tội
sống khó thoát, vẫn phải giáo huấn cô
ấy một chút.

Nếu không… không chừng sẽ dạy
hư hết cả cô gái của anh mất.

“Vâng, đúng vậy, cũng không tệ lắm
đâu ạ, ha, ha. Hạ Nhược Vũ cũng
không biết Mạc Du Hải đang giả vờ hay
thật, chỉ cân không nói tới cái đề tài
đồng tính này nữa là được rồi.

“Em đang muốn nói sang chuyện
khác hay sao?” Đôi môi mỏng của
người đàn ông khẽ đóng mở, trực tiếp
mân mê dọc theo vành tai xinh xắn của
cô.

Hạ Nhược Vũ bị anh đánh lén bất
thình lình, phía sau lưng cô như thể có
một dòng điện chạy qua, tê dại vô

cùng, giọng nói cô cũng vì vậy mà bất
giác trở nên mêm mại hơn, còn có chút
làm nũng không biết giải thích thế nào:
“Mạc Du Hải, anh, anh lợi dụng lúc
người ta gặp khó khăn.’

Nghe thấy âm thanh xấu hổ tới
mức chết người phát ra từ miệng mình,
không phải là từ chối cũng không
giống như chống cự, mà gân với
nghênh đón hơn.

Mạc Du Hải cười khan một tiếng,
anh dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn
vành tai tròn trịa, bóng loáng như châu
như ngọc của cô, cảm xúc mềm mại
nóng bỏng, đánh thẳng vào giác quan
của Hạ Nhược Vũ.

Cô thậm chí còn cảm nhận được
rõ rệt cái lưỡi bá đạo của người đàn
ông lướt qua da thịt cô, còn có âm
thanh nuốt xuống của yết hầu, không

ngừng phóng đại trong đầu cô.

Sức lực trên người dường như
cũng bị anh rút cạn kiệt, cô vô lực ngã
vào lồng ngực dày rộng của người đàn
ông, nếu như không có anh ôm thì có
lẽ cô đã trượt xuống dưới đất rồi.

Bên trong phòng, nhiệt độ dường
như cao hơn, tuy trên miệng Hạ Nhược
Vũ vẫn nói từ chối, nhưng thân thể đã
ngầm chấp nhận sự động chạm của
người đàn ông.

“Mạc Du Hải, không muốn…”

Nghe thấy cái câu không muốn
này, còn kéo dài miên man không dứt,
Hạ Nhược Vũ xấu hổ muốn chết.

Mạc Du Hải dường như không có ý
muốn buông tha chút vui thú này, giọng
nói khàn khàn nhấn nhá bên tai cô:
“Không muốn à, thế này, hay là thế
này?”

Nói rồi đôi môi mỏng khẽ nhếch,
vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua vành
tai nhạy cảm của cô, rõ ràng anh cảm
nhận được thân thể cô gái đang khẽ
run.

Hạ Nhược Vũ sắp nổ tung mất rồi?
Không ngờ Mạc Du Hải là gương mặt
vàng trong làng ve vấn đó nha.

Có phải điều đó thể hiện phụ nữ
qua tay anh rất nhiều rồi không, tâm
trạng của cô bất giác khó chịu, cảm
giác sung sướng rần rần, ngựa non
nhảy loạn đã bay biến hết cả, mặc dù
biết đó cũng đã là chuyện quá khứ,
nhưng cô vẫn khó chịu hỏi anh: “Có
phải anh từng cùng rất rất nhiều phụ
nữ, làm chuyện như này như này
không?”

“Bác sĩ Mạc đúng là phong lưu thật
đấy” Nói xong rồi, cô vẫn không phát

hiện ra trong giọng mình mang theo
chút ghen tuông.

Mạc Du Hải hơi ngẩn người, lập tức
hiểu rõ trong lòng, rốt cuộc cô cũng ăn
giấm rồi, nhưng dù sao cô có thể ghen
vì anh đó là chuyện tốt, anh không trả
lời mà hỏi ngược lại: “Em nghĩ sao?”

“Hừ, em sao mà biết được” Hạ
Nhược Vũ vung vẩy, hừ một tiếng rồi
không nói nữa.

Đây là đang tức giận, trong mắt
Mạc Du Hải loé lên ý cười, anh đang
định nói rõ nhưng điện thoại di động
trong túi lại reo lên ba tiếng rồi lại ngắt.

Hạ Nhược Vũ cũng nghe thấy, liếc
mắt nhìn anh, nói với giọng chua chát:
“Chao ôi, không biết tình nhân của ai
hơn nửa đêm gọi anh về trả bài rồi kia”

“Anh chỉ trả bài với em thôi, không
lẽ em không cảm giác được hay sao?”

Nói rồi Mạc Du Hải thúc thúc phần hiên
ngang bên dưới lên.

Mặt Hạ Nhược Vũ thoắt cái đã đỏ
bừng, lườm anh rồi nói: “Đồ lưu manh”

Lúc này ở bên ngoài cửa sổ có một
tràng tiếng gõ, ba cái liên tục.

Hạ Nhược Vũ sợ tới mức hồn xiêu
phách lạc, nắm thật chặt quần áo của
Mạc Du Hải: “Không lẽ là biến thái rình
mò sao?”

“Không phải đâu, là anh bảo Tinh
Giang tới lấy chút đồ đi.” Mạc Du Hải
xoa xoa đầu cô để trấn an.

Hạ Nhược Vũ thở phào nhẹ nhõm
một hơi, rồi tức giận nhìn anh: “Có phải
cả anh lẫn người của anh đều giống
nhau, thích mấy trò trèo tường này
không?”

Nói thế nào thì nói, biệt thự nhà cô

cũng cao bảy tám mét, cứ trèo ra trèo
vào như chỗ không người như thế, lại
còn nhìn trộm mấy cảnh tượng bổ mắt
nữa chứ.

Có phải trong lúc cô ngủ cũng sẽ
có một người trèo lên, rôi đứng bên
cạnh giường cô, im lặng ngắm cô say
giấc không?

Nghĩ như vậy, trong lòng cô không
khỏi rét lạnh, cảm giác lạnh lẽo chạy
dọc sống lưng.

Mạc Du Hải dường như cảm nhận
được, giọng anh trầm thấp, thản nhiên:
“Đừng sợ hãi, mai anh sẽ sắp xếp vài
người bảo vệ em”

“Không cần bảo vệ em, chỉ cần bảo
vệ chu đáo cho ba mẹ em là được rồi.”
Hạ Nhược Vũ không từ chối, dù sao
vòng giao thiệp của Mạc Du Hải cô vẫn
biết một chút, nhưng điều cô quan tâm

nhất chính là an nguy của người nhà.

“Ừm, vậy anh sẽ gọi thêm vài người
nữa” Mạc Du Hải đồng ý.

Có sự bảo đảm của anh, thần kinh
Hạ Nhược Vũ cũng buông lỏng phần
nào, cô dùng ngón tay chọc chọc ngực
anh: “Người của anh vẫn còn đang chờ
bên ngoài đó, anh không mau đi sao?”

Dừng một chút, rồi cô còn nói với
vẻ xấu xa: “Có phải là không tiện đi ra
ngoài không vậy?”

Nói rồi, cô dùng cái mông đè ép lên
chỗ sung huyết của người nào đó, quả
nhiên nghe thấy tiếng hít sâu một hơi
của người đàn ông phía sau.

Lần này cô đã có chuẩn bị, không
để Mạc Du Hải bắt cô lại, cô đã lăn trên
giường một vòng, đắc ý nhìn anh chớp
chớp mắt, như thể trả đũa việc anh vừa
làm cô xấu hổ.

Mạc Du Hải nhìn cô bằng ánh mắt
cưng chiều, đúng là cô mèo nhỏ không
bao giờ chịu thua thiệt, nhưng còn
chuyện quan trọng phải làm, anh cũng
không thể cứ ở đây bồi cô được nữa,
anh đứng dậy: “Em ngủ trước đi, lát
nữa anh vào với em.”

“Anh cứ bận việc của anh đi, không
cần quan tâm tới em” Hạ Nhược Vũ
không phải kiểu con gái không hiểu
chuyện, khoát khoát tay ý bảo anh có
thể đi rồi.

Mạc Du Hải bất đắc dĩ lắc đầu,
cầm hộp giấy quay người ra ban công,
kéo cửa sổ lên.

Ra khỏi phòng ngủ, trên mặt Mạc
Du Hải lại là vẻ mặt khác, không còn sự
ấm áp cưng chiều khi nói chuyện với
Hạ Nhược Vũ nữa, sắc mặt anh
nghiêm nghị lại lạnh lùng: “Kiểm tra

camera quanh đây xem, xem có người
nào khả nghi đứng gần đây không”

Đọc full tại truyen.one nhé “Vâng, thưa cậu chủ.’ Tinh Giang gật đầu đồng ý.

“Mấy ngày nay phái người ẩn nấp ở
bốn phía, tiện bảo vệ chu đáo người
nhà họ Hạ, có tình huống gì phải báo
cáo kịp thời.”

Trên gương mặt Mạc Du Hải lộ ra
tia lạnh: “Tôi muốn xem xem là ai đã
vươn tay dài ra như vậy?”

Trên gương mặt cứng nhắc của
Tinh Giang không lộ vẻ gì, chỉ cung
kính gật đầu một cái, ôm hộp giấy,
buông người nhảy xuống đáp đất vững
vàng ở bãi cỏ, mấy phút sau liền rời
khỏi nhà họ Hạ, chiếc xe màu đen phổ
thông đỗ ở cửa sau vang lên tiếng khởi
động máy.

Xe biến mất thật nhanh trong bóng

đêm.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.