Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc

Chương 94: Làm chuyện xấu




Giản Thanh ngẩng đầu nhìn Giản Yến trong vài giây, sau đó không để ý đến cô ta nữa, nắm tay Lộc Ẩm Khê bỏ chạy lấy người.
Ban đêm, phố xá lên đèn rực rỡ.
Sau khi đẩy tấm cửa kính của trung tâm thương mại Ngân Hà ra, Lộc Ẩm Khê nhìn dòng xe cộ tấp nập và hỏi Giản Thanh đang đứng bên cạnh: "Tối nay chị muốn ăn gì?"
Giản Thanh không kén ăn: "Tùy em chọn."
Lộc Ẩm Khê gợi ý lựa chọn: "Đồ ăn Trung Quốc? Đồ ăn phương Tây? Đồ ăn tự chọn? Em nghe nói gần đó có một nhà hàng bít tết tự chọn rất ngon, chị có muốn đến ăn thử không?"
"Được."
Nói dăm ba câu là đã có thể xác định được bữa tối. Lộc Ẩm Khê mở bản đồ lên, tìm kiếm vị trí của nhà hàng, thuận tiện đặt chỗ trước trên app.
"Mối quan hệ giữa chị và Giản tổng là thế nào?" Trong khi chờ đợi các món ăn được dọn ra, Lộc Ẩm Khê gợi chuyện, muốn tìm hiểu về quan hệ chị em của Giản Thanh.
"Vẫn giống như cũ."
Không hận, không yêu, không bao giờ muốn gần gũi.
Trong cuộc sống trước đây, lòng cô chỉ có Nguyễn Khê và Nguyễn Sanh.
Cô chỉ quan tâm đến hai người họ và cũng chỉ hận kẻ đã làm tổn thương họ.
Ngoài bọn họ ra, cô không có quá nhiều tình cảm với những người xung quanh, như thể cô chưa bao giờ thuộc về thế giới này. Khi nhìn thấy mọi người đều vui vẻ, cô thật sự không thể hòa nhập cùng với bọn họ, cũng chẳng muốn hòa nhập, cô chỉ muốn sống cô độc một mình suốt những năm tháng dài đằng đẵng còn lại của cuộc đời.
Nếu không gặp được Lộc Ẩm Khê, cô đã định trải qua cuộc sống đơn độc một mình giống như vậy đến cuối đời.
"Vâng........Cũng không có gì to tát, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta chính thức hẹn hò, đừng để ý đến những người khác nữa." Lộc Ẩm Khê chuyển chủ đề, nâng rượu vang đỏ lên:"Nào, cụng ly."
Giản Thanh nhẹ nhàng cụng ly cùng nàng:"Em có muốn gặp người nhà của tôi không?"
"Người nhà.....dì Nguyễn đã mất rồi.....chị đang nói đến bố chị sao? Sao cũng được, em đều nghe theo chị hết. Chị muốn đưa em đến gặp ông ấy thì em sẽ đi cùng chị, nếu chị không muốn thì em không đi nữa."
"Vậy thì không gặp."
Bố của cô – Giản Chính Hòa, sẽ không bao giờ đồng ý việc hai người phụ nữ ở cùng nhau. Cô cũng chẳng thân thiết gì với ông nên cũng chẳng cần sự đồng ý từ ông.
Lộc Ẩm Khê hỏi cô: "Chị và bố chị dường như không liên hệ nhiều với nhau, có phải tình cảm giữa bố con không được tốt không?"
"Không phải thế." Giản Thanh lắc đầu:" "Chỉ là không có tình cảm. Cha mẹ không nhất thiết phải yêu con cái, và con cái không nhất thiết phải yêu cha mẹ."
Quan niệm này hơi thoáng và đi ngược lại với quan niệm truyền thống về lòng hiếu thảo.
Lộc Ẩm Khê suy nghĩ một lúc, nói: "Em rất yêu bố mẹ mình, bố em rất tốt, về phần mẹ em, tuy rằng bà rất ít khi liên lạc với em nhưng em biết bà ấy cũng rất yêu em. Tuy quan điểm của chị và em khác nhau nhưng em có thể hiểu cho chị."
Có lẽ vì những định kiến ​​hẹp hòi mà nàng đã trải qua khi còn nhỏ đã khiến tâm hồn nàng trở nên nhạy cảm và tinh tế, rất dễ cảm nhận những cảm xúc nhỏ nhặt của người khác. Nàng luôn thử suy nghĩ dưới góc nhìn của người khác, không muốn làm tổn thương họ, học được cách bao dung, cảm thông cho những quan điểm trái ngược với mình.
Giản Thanh trêu ghẹo: "Tôi có quan niệm nào khiến em không thể hiểu được à?"
Lộc Ẩm Khê do dự, nhẹ nhàng nói:"Làm những chuyện trái pháp luật. Nếu chị làm chuyện bất hợp pháp hoặc phạm tội thì dù cho em có thích chị đến mức nào đi chăng nữa, em cũng sẽ không bao giờ hiểu cho chị. Nếu đã làm người thì phải đi con đường đúng đắn."
Giản Thanh cảm thấy thích thú trước những lời nói ngây thơ này của nàng, khóe môi chất chứa ý cười, hỏi: "Con đường đúng đắn nào thế?"
Lộc Ẩm Khê nghiêm túc giải thích cho cô nghe:"Không làm những chuyện sai trái, phải tuân thủ theo pháp luật, chỉ nên dựa vào luật mà hành động, không nên dựa vào tâm của mình. Mọi người có thể có những suy nghĩ man rợ và đen tối trong lòng, nhưng không được áp dụng chúng vào thực tế và không được chủ động làm hại những người vô tội. Chỉ cần trở thành một công dân bình thường, tuân thủ pháp luật là đã đi theo con đường đúng đắn rồi."
Đây cũng là con đường của hầu hết những người bình thường.
Thế giới này không có trắng đen, nó chứa đựng quá nhiều mảng xám. Người xấu sẽ trở thành người tốt, và người tốt sẽ trở thành người xấu. Không có cái thiện nào là bất biến, luật pháp luôn là điểm mấu chốt, và đạo đức là yêu cầu tối thiểu.
Giản Thanh hỏi:" Nếu người khác làm tổn thương người mà em yêu thì em có muốn khiến hắn đau khổ không?"
Lộc Ẩm Khê suy nghĩ một lúc, thành thật nói: "Em sẽ làm như vậy, hận thù là bản chất của con người."
Nàng tiếp tục nói:"Nhưng em cũng sẽ cân nhắc lại —— em có muốn hành động nhanh để rồi tự làm bẩn tay mình và phải trả giá bằng nửa phần đời còn lại của mình không? Có thể giao hắn cho pháp luật để hắn phải gánh chịu những chế tài của pháp luật."
Giản Thanh nói:"Làm điều thiện thì chưa chắc được trời ban phước, làm điều ác thì cũng chẳng gặp tai ương."
Lộc Ẩm Khê gật gật đầu:" Em biết rằng trên thế gian này không có sự công bằng và công lý tuyệt đối. Người tốt có thể không được đền đáp, người xấu có thể được tự do tự tại, nhưng em chỉ muốn trở thành một thực thể tôn trọng pháp luật mà thôi."
Nàng lấy bệnh ung thư làm ví dụ:" Cũng giống như ung thư vậy, chúng ta đều có một bộ quy tắc cố định trong cơ thể. Về bản chất, những tế bào ung thư đó là đột biến từ tế bào bình thường và trở thành tế bào không tuân theo quy luật, tùy tiện phân hóa lung tung.
Một số có thể đã được phát hiện bởi các tế bào miễn dịch và bị tiêu diệt;
Một số có thể không bị bắt, bành trướng và phát triển, tấn công và gϊếŧ chết các tế bào bình thường, đồng thời chiếm lấy chất dinh dưỡng của chúng.
Nhưng về lâu dài, kết quả cuối cùng mà nó nhận được cũng chỉ là sự lụi tàn, hoặc sẽ bị xóa sổ cùng với cơ thể con người."
Giản Thanh lớn hơn nàng rất nhiều tuổi. Lộc Ẩm Khê biết rằng đôi ba câu nói của mình không thể lay chuyển được tam quan của cô.
Nàng chỉ muốn chia sẻ một số quan điểm của mình với cô.
Giản Thanh cũng không thuyết phục Lộc Ẩm Khê chấp nhận quan điểm của cô. Sau khi im lặng lắng nghe, cô cười nhạt và không nói gì.
Cuộc sống của hầu hết mọi người đều rất bình thường, không có khoảnh khắc tăm tối, không có ánh sáng rực rỡ, tất cả mọi người đều là những người tốt bình thường. Nhưng chỉ cần có kẻ xấu ruồng bỏ lương thuyệŧ đức, hắn có thể khiến người khác đọa vào địa ngục trần gian.
Những người càng lương thiện thì sẽ càng nhận nhiều tổn thương khi bị lừa dối.
May mắn thay, cô gái nhỏ của cô không hề yếu đuối, nàng đã học được cách tự bảo vệ mình từ khi còn rất nhỏ, biết khi nào nên chống trả, khi nào nên ngụy trang.
Lòng tốt không phải là hèn nhát, mà là sự lựa chọn.
Tuy cô không có lòng tốt, nhưng cô rất thích cô gái nhỏ của mình có đức tính này.
Sau bữa tối, cả hai đi dạo bên bờ hồ ở công viên.
Đèn đường phảng phất ánh sáng vàng ấm áp, thứ ánh sáng mông lung đầy ái muội. Gió đêm thổi tới khiến bụi cây xung quanh phát ra tiếng kêu xào xạc, trên mặt hồ hiện lên từng trận sóng ngầm.
Lộc Ẩm Khê móc lấy đuôi ngón tay của Giản Thanh, quay đầu lại nhìn cô.
Cô được bao phủ bởi một hơi ấm mờ nhạt.
Lộc Ẩm Khê thì thầm: "Tại sao chị lại muốn đến công viên để đi dạo thế?"
Giống như người già về hưu, rất thích tản bộ sau những bữa ăn.
Giản Thanh khẽ liếc nàng một cái: "Yên tĩnh, ít người."
Hôm nay cô đã vui chơi suốt mấy tiếng đồng hồ ở trung tâm mua sắm đông đúc ồn ào. Cô muốn đến nơi yên tĩnh, ít người để lấy lại năng lượng vào thời gian còn lại của ngày.
Lộc Ẩm Khê buông tay cô ra, bắt chước vị cán bộ già chắp tay ra sau lưng:"Đồng chí Giản Thanh, chúng ta nói chuyện yêu đương lãng mạn đi."
Giản Thanh nhướng mi: "Em nhảy một đoạn múa dưỡng sinh cho tôi xem đi."
"Chị nằm mơ à, sao chị không hát quốc ca cho em nghe trước đi?"
Lộc Ẩm Khê không khỏi nghĩ đến cuộc sống về già của hai người, có lẽ mỗi tối bọn họ sẽ ra ngoài, chắp tay sau lưng đi dạo sau bữa ăn, xem nhóm người già múa dưỡng sinh, nhìn những cụ ông chơi cờ, nàng cũng suy nghĩ đến việc mình nên làm gì tiếp theo.....
Sau khi nghĩ xong, nàng luôn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
Nàng hỏi Giản Thanh:"Khi về già chúng ta cùng nhau nuôi một con chó có được không? Chúng ta có thể dẫn nó ra ngoài để đi dạo."
Giản Thanh không nói hai lời, trực tiếp từ chối: "Không nuôi, chúng sẽ rụng lông."
Nhà cửa của cô cần phải sạch sẽ, không được nhiễm bất kỳ hạt bụi nào.
Lộc Ẩm Khê hừ nhẹ: "Còn mèo thì sao?"
Giản Thanh nói:"Mèo còn rụng nhiều lông hơn, em không được nuôi."
"Nhưng em muốn nuôi mà."
"Vậy thì có thể nuôi."
Tất cả mọi nguyên tắc của cô đều vì nàng mà nhượng bộ.
Khi Lộc Ẩm Khê nghe được câu nói này, nàng nhìn xung quanh, thấy không có quá nhiều người liền không nhịn được tiến lại gần, hôn lên má Giản Thanh.
Khối băng này tuy không biết nói lời nào ngọt ngào nhưng đôi khi cô sẽ vô tình nói ra một vài câu khiến tim nàng đập thình thịch.
*
Sau khi chơi vài giờ ở sân trượt băng, vào buổi tối, Lộc Ẩm Khê xoa xoa bắp chân, nói: "Chân em hơi đau."
Giản Thanh nghe thấy thế, hệt như con mèo ngửi thấy mùi thịt, cô nhẹ nhàng bước đến, dùng gương mặt không đổi sắc của mình mà hỏi nàng:"Muốn tôi xoa giúp em không?"
Lộc Ẩm Khê nhận thấy tầm mắt của cô, nàng lặng lẽ thả vạt áo tắm xuống, che khuất bắp chân mình lại:"Không cần đâu....."
Nàng sợ nếu để cho cô xoa thì ngày mai sẽ lại càng đau hơn.
Giản Thanh than một tiếng, cầm một lọ dầu thuốc ném cho Lộc Ẩm Khê. Cô bước đến ban công tưới hoa, nhưng chưa đầy hai phút đã quay trở lại, nhìn thấy Lộc Ẩm Khê đang thoa thuốc, liền hỏi:"Có muốn tôi giúp em xoa không?"
Hiếm khi thấy cô gỡ bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng để bày ra bộ dáng nhiệt tình như hiện tại.
Lộc Ẩm Khê bật cười, nhưng vẫn từ chối: "Không cần đâu."
Giản Thanh búng nhẹ lên trán nàng rồi trở lại ban công.
Ban đêm cả hai cũng không lăn lộn trên giường mà chỉ ngoan ngoãn ôm nhau ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, bệnh khu an bình vừa tiễn đưa một người bệnh.
Nơi này thường xuyên có người mất đi nên cũng chẳng có gì lạ. Sau khi Giản Thanh nói chuyện với bệnh nhân xong, cô liền đến bệnh khu an bình để nhìn Lan Bân – người đang trùm vải trắng.
Ngày hôm kia, hắn lâm vào tình trạng nguy kịch.
Khi nhìn thấy thông báo nguy kịch trên máy tính, sau khi tan tầm, cô cố tình đi đến bên giường và kể cho hắn nghe về đứa con gái ruột của hắn, cô cũng nói với hắn:"Ngày mai tôi sẽ đưa con gái đến để thăm chú."
Một khi con người có cảm xúc, họ sẽ có những điểm yếu và trở nên đắn đo hơn.
Lan Bân chờ đợi trong tuyệt vọng. Hắn cắn răng chống đỡ rất lâu để chờ Giản Thanh mang con gái đến nhìn mặt hắn lần cuối.
Mãi cho đến tận sáng hôm nay, rốt cuộc thì hắn cũng trút hơi thở cuối cùng nhưng không hề thấy bóng dáng con gái đâu. Hắn mang theo nỗi đau và sự tiếc nuối vô hạn rời khỏi thế gian này.
Giản Thanh nhìn quản ngục khiêng xác hắn đi, cô chắp hai tay ra sau lưng, đặt đầu ngón tay lên cổ tay mình rồi gõ nhẹ, trong lòng cảm thấy có chút vui sướng.
Cô đã làm một điều tồi tệ.
Một điều tồi tệ, nhưng không phạm pháp.
Tuy là chuyện xấu, nhưng đối với cô mà nói thì đây là một chuyện đáng vui.
Sau khi tan tầm vào buổi tối, Giản Thanh đến nhà hàng mua những món mà Lộc Ẩm Khê thích ăn rồi mang về nhà.
Khi cô về đến, trong nhà rất yên tĩnh.
Lộc Ẩm Khê tựa vào cửa sổ, tì trán đến tấm kính lạnh như băng, cửa sổ như phản chiếu bóng dáng mảnh mai của nàng.
Nàng đang cầm một tờ xét nghiệm ADN không có dấu mộc, dường như đây là bảng kết quả được cô lén mang đi xét nghiệm.
Giản Thanh nhỏ giọng gọi tên nàng.
Nàng ngoảnh đầu nhìn về phía cô.
Giản Thanh nhìn thấy tập tài liệu trong tay nàng, ánh mắt cô đình trệ một giây, sau đó bước từng bước đến, nhẹ nhàng hỏi:"Em lấy thứ này từ ngăn kéo bàn làm việc của tôi à?"
Lộc Ẩm Khê muốn trốn chạy theo bản năng, nhưng phía sau nàng là cửa kính lớn, không thể nào trốn đi được.
Nàng giải thích:"Em không cố ý, khi em kéo hộc tủ ra để tìm bút thì vô tình nhìn thấy nó....."
Giản Thanh vươn tay ném tài liệu xuống đất, sau đó nắm lấy tay Lộc Ẩm Khê rồi áp nàng vào cửa kính. Cánh môi chạm nhẹ vào nốt ruồi nâu ở đuôi mắt nàng, cố gắng giải thích với nàng:"Tôi không có làm chuyện xấu..........."
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.