Nắng Chiều Đã Ngả Nhưng Gió Vẫn Tự Do

Chương 9: Chương 9




Năm đó, ông cháu tôi vội vã rời đi, chỉ kịp nhờ cô hàng xóm trông nom giúp căn nhà.

Vì sợ làm phiền đến những thứ không nên đụng vào, bao năm qua cô chỉ chăm sóc vườn tược.

Vậy là đã đủ rồi.

Lần này tôi cố tình mang theo một ít tiền mặt.

Thấy cô ra mở cửa, tôi lập tức dúi vào tay cô:

“Cô ơi, lại phải phiền cô để ý giúp cháu căn nhà thêm thời gian nữa ạ.”

Cô hàng xóm từ chối mãi nhưng khi thấy tôi kiên quyết, cuối cùng cô cũng nhận lấy.

“Cô bé ngoan, cô sẽ trông giúp cho. Nhưng sau này phải biết tự chăm sóc bản thân đó nhé!”

Vừa lúc đó, Liêu Dục Phong đi đến đứng cạnh tôi.

Cô hàng xóm vội nắm lấy tay anh ấy, dặn dò đầy nghiêm túc: “Cậu trai trẻ, Tiểu Du là đứa nhỏ khổ mệnh, giờ trong nhà chỉ còn lại một mình nó thôi. Cậu không được bắt nạt nó đâu đấy nhé! Nếu không thì cả làng này sẽ không tha cho cậu đâu!”

Tôi vừa định lên tiếng giải thích, ai ngờ Liêu Dục Phong đã nắm chặt tay cô hàng xóm, chân thành cam kết: “Cô ơi, cô yên tâm. Cháu nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Du thật tốt.”

Trên đường về thành phố, tôi suy nghĩ mãi rồi mới mở miệng: “Hồi nãy sợ cô lo lắng nên tôi không cắt ngang, nhưng sau này anh đừng nói những câu dễ gây hiểu lầm như vậy nữa.”

Tôi đâu phải ngốc.

Sự nhiệt tình của nhà họ Liêu thời gian qua, và sự chăm sóc chu đáo của Liêu Dục Phong, tôi đều cảm nhận được rõ ràng.

Thế nhưng tôi chưa có ý định bắt đầu mối quan hệ tình cảm mới ngay lúc này, vì vậy tôi muốn nói rõ ngay từ đầu.

Tôi cứ tưởng Liêu Dục Phong sẽ hiểu và lùi bước, nhưng anh ấy chỉ khẽ bật cười rồi nói:

“Thích em và theo đuổi em là quyền của tôi. Em không chấp nhận cũng được, nhưng không thể cấm tôi làm điều đó.”

Câu này nghe ra chẳng có gì sai, tôi cũng chẳng tìm ra được lý do nào để phản bác.

“Yên tâm đi, những việc em không thích thì tôi sẽ không làm. Trước khi em đồng ý ở bên tôi, tôi nhất định giữ đúng giới hạn.”

Dù sao cũng là người quản lý một tập đoàn lớn, nên sau khi rời khỏi làng nhỏ, Liêu Dục Phong lập tức quay lại với công việc.

Còn tôi lại bắt đầu hành trình tìm kiếm thành phố phù hợp để mở phòng khám đông y.

Liêu Oánh Oánh sau khi tốt nghiệp đại học thì làm blogger, thời gian khá tự do.

Biết tôi chuẩn bị rời khỏi Nam Thành, cô ấy nài nỉ mãi mới được tôi đồng ý cho đi cùng.

Vậy là nửa tháng sau, chúng tôi cùng nhau đi khắp nơi trong và ngoài nước.

Có lẽ vì cô ấy suốt ngày lải nhải bên tai tôi về Nam Thành, về sự tốt đẹp và vẻ đẹp của nó… Cuối cùng, tôi vẫn quyết định chọn Nam Thành làm nơi mở phòng khám đông y.

....

Một năm sau, tôi không ngờ lại gặp Hạ Uyển Đường tại phòng khám.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cả hai đều sững sờ.

Nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út của cô ta, tôi cứ ngỡ cô ta đã kết hôn với Lương Dự Chu.

Phát hiện ánh nhìn của tôi, Hạ Uyển Đường giơ tay lên khẽ lắc: “Đừng hiểu lầm, tôi có kết hôn, nhưng không phải với anh ấy.”

Vừa ngồi xuống, cô ta đã bắt đầu kể chuyện sau khi tôi rời đi.

Lương Dự Chu bị đưa về xong thì lao vào công việc điên cuồng.

Khi Hạ Uyển Đường tìm đến gặp anh thì anh không những không chịu gặp, còn nói sẽ không bao giờ cưới cô ta.

“Ai thiếu ai mà sống không nổi chứ? Lúc đó tôi tức quá nên đã kết hôn chớp nhoáng với một người do mẹ giới thiệu. Nhưng mà, vợ chồng cưới trước yêu sau, ai ngờ sống với nhau lại thấy hợp thật.”

Triệu Duyệt cũng đến dự đám cưới của Hạ Uyển Đường.

Sau khi trở về, bà ấy thấy Lương Dự Chu vừa về nhà đã nhốt mình trong phòng thì thấy rất phiền lòng. Thế là bà lập tức sắp xếp cho anh một loạt buổi xem mắt với cường độ cao.

“Anh ấy cũng mới kết hôn nửa năm trước, nhưng tháng trước lại ly hôn rồi. Chị không biết đâu, giờ cả Lê Thành đều đồn Lương Dự Chu bất lực, lần này mà muốn tái hôn thì chắc khó lắm.”
Nghe đến đó, tôi thấy hơi ngượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.