Nắng Chiều Đã Ngả Nhưng Gió Vẫn Tự Do

Chương 4: Chương 4




Giọng điệu của Lương Dư Chu không mấy dễ chịu. Hạ Uyển Đường cũng không phải kiểu dễ bị bắt nạt, nghe vậy thì phản pháo:

"Đúng thế! Anh không mở miệng được thì em nói giúp thôi! Em kể cho chị ta biết chuyện anh đổ bệnh năm xưa là vì em, cũng nói rõ việc hai nhà muốn tác hợp cho chúng ta rồi!”

A Thành tức đến mức giơ tay chỉ vào Hạ Uyển Đường, nhưng nghẹn lời không biết nên nói gì trước.

"Anh đã nói bao nhiêu lần là đừng làm phiền cô ấy rồi mà!”

Lương Dư Chu gầm lên một tiếng, khiến những người xung quanh đều ngoảnh lại nhìn.

Hạ Uyển Đường uất ức cực độ, không hiểu vì sao phản ứng của anh lại dữ dội đến thế.

Lương Dư Chu hốt hoảng rời khỏi sảnh tiệc, vừa định lên xe thì đã bị Triệu Duyệt đang đứng ngoài hóng gió gọi lại: "Đừng tìm nữa, Tiểu Du đi rồi.”

Lương Dư Chu chẳng thể hiểu sao mọi chuyện lại đến nước này. Anh hỏi lại như người mất hồn:

"Mẹ nói vậy là sao? Là do mẹ đuổi cô ấy đi sao?”

Lúc này đầu óc anh đã hoàn toàn tê liệt, không còn bận tâm câu nói của mình có đâm người khác đau đến mức nào nữa.

May mắn thay, Triệu Duyệt hiểu rõ con trai mình là người như thế nào nên chỉ lạnh nhạt đáp:

"Con bé là ân nhân của nhà chúng ta, sao mẹ có thể đuổi nó đi được chứ? Người khiến nó đưa ra quyết định đó… không phải chính là con sao?”

Thật ra Lương Dư Chu đã thấy đoạn video tôi gửi trước khi nhắn câu “chia tay”, chỉ là anh chưa kịp mở ra xem.

Dưới ánh mắt ra hiệu của Triệu Duyệt, anh lấy điện thoại ra, và rồi nhìn thấy đoạn ghi lại lịch sử trò chuyện giữa anh và Hạ Uyển Đường.

"Sao lại như vậy… Tiểu Du chưa bao giờ động vào điện thoại của con mà…”

Nghe thấy lời này, trên mặt Triệu Duyệt hiện lên một nụ cười đầy mỉa mai:

"Tên nhóc thối tha này, con nên cảm thấy may mắn vì là con trai mẹ. Nếu người thân của Tiểu Du còn sống thì họ sẽ không để con lừa gạt tình cảm của con bé như vậy đâu!”

Lương Dư Chu vẫn cố chấp tự lừa mình dối người: "Con không cố ý làm tổn thương cô ấy mà…”

Triệu Duyệt không định nuông chiều anh nữa: "Vậy con nói đi, con định làm gì? Có phải con tính cưới Hạ Uyển Đường mà vẫn giữ Tiểu Du bên cạnh không?”

Lương Dư Chu mấp máy môi, nhưng không thốt nên lời.

"Năm năm trước, khi hai đứa mới đến với nhau, mẹ đã muốn khuyên Tiểu Du rời đi. Nếu không phải con bé khăng khăng nói hai người yêu nhau thật lòng, không chịu lấy tiền khám bệnh, cộng thêm việc mẹ thấy con thực sự có tình cảm với nó… thì mẹ đã không để mặc con làm khổ con gái nhà người ta rồi!”

Lương Dư Chu không dám tin vào tai mình: "Mẹ! Mẹ là mẹ con mà! Sao mẹ có thể nói như vậy!”

Triệu Duyệt cười khẩy một tiếng: "Mẹ còn chẳng muốn nhận con là con trai nữa đấy! Mẹ tưởng con sẽ cưới Tiểu Du về làm vợ, ai ngờ con vẫn luôn nhớ nhung con bé bên nhà họ Hạ! Vừa thấy nó quay về là lập tức dao động, thế này khác gì phụ lòng con bé Tiểu Du mấy năm qua?”

Bà điều chỉnh hơi thở, nói tiếp: "Ngày trước mẹ từng hứa với ông nội Tiểu Du sẽ chăm sóc tốt cho cháu gái ông ấy. Vậy mà con thì sao, còn muốn bắt cá hai tay? Mẹ thật sự không hiểu sao lại nuôi dạy ra một đứa ba lòng hai dạ như con! Nhà họ Lương chúng ta từ bao giờ lại sinh ra kẻ vong ân bội nghĩa thế này!”

Lương Dư Chu, vốn đã khó chấp nhận chuyện tôi rời đi đột ngột, giờ lại bị chính mẹ ruột bóc trần tâm tư ngay trước mặt người khác, cảm xúc rốt cuộc không thể kìm nén nữa.

"Con không muốn tổn thương Tiểu Du đâu! Mẹ ơi! Cô ấy đi đâu rồi? Con phải tìm cô ấy về!”

Triệu Duyệt thấy A Thành và Hạ Uyển Đường lần lượt bước ra từ sảnh tiệc, cuối cùng cũng không đành lòng để người ngoài chứng kiến bộ dạng thảm hại của con trai mình.

Bà mạnh tay đẩy Lương Dư Chu vào xe, rồi ngay trước mặt A Thành đang vừa tới nơi,

lái xe đi thẳng.
Làm xong thủ tục nhận phòng, tôi tắm rửa một cái cho tỉnh táo.

Sau đó, tôi bắt taxi đến nhà hàng mà Tống Chí ra sức giới thiệu.

Không ngờ vừa bước vào cửa, tôi đã chạm mặt ánh mắt của Tống Chí.

“Bác sĩ Tang! Thật sự là chị tới rồi à!”

Sau vài câu xã giao với Tống Chí, tôi liếc nhìn người đàn ông đang đứng cạnh anh ấy mà không nói một lời.

Có lẽ anh ấy chính là vị sếp trẻ tuổi thành đạt nhưng nổi tiếng lạnh lùng mà Tống Chí đã nhắc tới.

Bỏ qua ánh mắt dò xét của người đàn ông, tôi điềm nhiên gật đầu chào rồi bảo nhân viên dẫn mình tìm một chỗ ngồi trống.

Vừa bước ngang qua, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai tôi:

“Cô họ Tang sao? Tang Trạm là gì của cô?”

Nghe thấy cái tên ấy, tôi khựng lại: “Anh biết cha tôi sao?”

Tôi cũng không rõ bằng cách nào mà cuối cùng lại ngồi chung bàn với họ.

Người đàn ông tự giới thiệu mình là Liêu Dục Phong.

Anh ấy biết tên cha tôi là vì năm xưa, cha tôi đã từng cứu mạng cha anh ấy.
“Nghe tin bác Tang qua đời, cha tôi đã buồn suốt một thời gian dài. Biết nhà họ Tang chỉ còn ông cụ và một cô bé chưa trưởng thành, ông ấy đã nhờ người khắp nơi dò hỏi địa chỉ, mong có thể thay bác Tang chăm sóc hai người. Không ngờ hôm nay lại gặp được cô ở đây.”

Mẹ tôi bị khó sinh trong lúc sinh tôi, may mắn giữ được tính mạng nhưng để lại di chứng. Đến khi tôi lên ba, bà lâm bệnh nặng và qua đời. Kể từ đó, cha tôi thường xuyên ra ngoài để khám bệnh cho người khác.

Đến năm tôi mười tuổi, cha tôi đã mất trong một vụ tai nạn giao thông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.