Nắng Chiều Đã Ngả Nhưng Gió Vẫn Tự Do

Chương 3: Chương 3




Tôi không rõ mình đang cảm thấy như nào nữa. Từ cái đêm hôm đó, tôi như rơi vào trạng thái tê liệt cảm xúc, không thể suy nghĩ rõ ràng.

Tôi chỉ làm theo bản năng, đi tìm Triệu Duyệt để lấy lại khoản phí khám bệnh cao ngất mà lẽ ra đã thuộc về tôi từ mấy năm trước. Tôi cũng đã dặn bản thân, phải sớm nói rõ với Lương Dư Chu mọi chuyện.

Giờ đây, tôi lại biết thêm một sự thật bị giấu kín suốt bao năm. Khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu nghi ngờ toàn bộ cuộc sống mấy năm qua của mình… Phải chăng tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp nhưng vô vọng?

Tôi không có ý gì với Hạ Uyển Đường cả. Dù lời lẽ của cô ta có phần trịch thượng nhưng đó là sự tự tin và vị thế mà xuất thân mang lại.
... Huống hồ, cô ta chỉ đang nói sự thật, không có lời ác ý nào.

Tôi cảm ơn cô ta. Chính trong thời điểm này, cô ta đã giúp tôi đưa ra quyết định cuối cùng.

[Tôi sắp đi rồi, chúc hai người hạnh phúc.]

Gửi xong tin nhắn, tôi đặt điện thoại xuống.

Dù sao thì đây cũng là nơi tôi đã sống suốt mấy năm qua, sợ để quên lại thứ gì khiến Hạ Uyển Đường hiểu lầm nên tôi thu dọn rất kỹ.
Trước khi kéo va li ra khỏi căn nhà, tôi còn kiểm tra từng căn phòng, chắc chắn không để sót lại bất cứ thứ gì thuộc về mình rồi mới yên tâm rời đi.

Không ngờ lại gặp Triệu Duyệt ở sân bay.

"Tôi cứ tưởng vài hôm nữa cháu mới đi, đã nói rõ với Dư Chu chưa?"

Dù khoác áo ngoài nhưng tôi vẫn nhìn ra bà ấy đang mặc lễ phục bên trong. Chắc là vội vã rời khỏi buổi tiệc đón gió của Hạ Uyển Đường để đến đây.

Tôi kể sơ qua những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua, và cả chuyện tôi đã thấy tối hôm trước.

Nghe đến đoạn Hạ Uyển Đường nói, Triệu Duyệt khẽ nhướng mày tỏ vẻ bất ngờ.

"Tôi để hai đứa nó đi xem mắt, thật lòng chỉ muốn tạo cho cháu một cái cớ để rời khỏi Dư Chu thôi. Nói thật lòng, nếu cho tôi chọn thì tôi vẫn muốn cháu làm con dâu mình hơn."

Tôi không biết phải đáp lại sao. Triệu Nhạc bước lại gần, chỉnh lại cổ áo cho tôi.

"Sau này nhớ tự chăm sóc bản thân, muốn yêu người khác thì trước hết phải biết yêu lấy chính mình. Gặp việc gì khó nghĩ thì cứ đến hỏi tôi, và quan trọng nhất… đừng dễ dàng yêu một người."

Những ngày qua tôi không rơi một giọt nước mắt, nhưng sau khi nghe câu này, nước mắt tôi bất ngờ trào ra không kịp ngăn lại.

"Bác… cháu cảm ơn bác." Cảm ơn bác vì dù là một người mẹ, bác vẫn có thể đặt mình vào vị trí của tôi để suy nghĩ.

Tạm biệt Triệu Duyệt xong, tôi mở khung trò chuyện với Lương Dư Chu rồi gửi cho anh toàn bộ đoạn tin nhắn giữa anh và Hạ Uyển Đường mà tôi đã chụp lại đêm qua.

Sau đó chỉ thêm một câu: [Chúng ta chia tay đi. Chúc hai người hạnh phúc.]
Trước khi được Triệu Duyệt mời đến chữa bệnh cho Lương Dư Chu, tôi đã sống cùng ông trong một ngôi làng nhỏ miền Nam có phong cảnh rất đẹp. Vì ông đã lớn tuổi, tôi luôn ở bên chăm sóc ông.

Tôi đi học từ rất sớm, thậm chí còn nhảy lớp. Mười tám tuổi đã hoàn thành xong đại học, sau đó tôi quyết định theo ông, chuyên tâm học y. Những năm qua, gần như tôi không có cơ hội ra ngoài khám phá thế giới.

Khi Triệu Duyệt trả cho tôi một khoản phí khám lên đến bảy con số, tôi đã không còn lo lắng về cuộc sống sau này nữa. Với số tiền đó thì tôi có thể đi đây đi đó, thả lỏng bản thân mà không phải lo nghĩ gì.

Tôi chọn vé máy bay đến một thành phố mà mình chưa từng ghé qua. Vừa mới yên vị trên máy bay, chuẩn bị chợp mắt để ngủ bù thì bỗng dưng có ai đó vỗ nhẹ vào cánh tay tôi.

"Xin hỏi, mấy hôm trước có phải cô đã cứu một người bên vệ đường không?"

Tôi nhìn người đàn ông vài giây rồi cười: "Phải rồi, là anh à? Mới xuất viện mà đã khỏe vậy rồi sao?"

Anh ấy nói mình đi công tác ở đây, không ngờ giữa chừng lại phát bệnh.

"Phải đó! Đúng là trùng hợp thật, tôi còn đang không biết làm sao cảm ơn cô nữa. Cô định đến Nam Thành du lịch à?"

Dù tôi không giỏi giao tiếp với người lạ nhưng vì đối phương là bệnh nhân mà tôi từng điều trị nên chúng tôi đã trò chuyện suốt cả chuyến bay.

Xuống máy bay, anh ấy phải vội đi công tác nên chỉ kịp xin thông tin liên lạc rồi rời đi.

Trên đường về khách sạn, tôi vừa xem bản hướng dẫn du lịch Nam Thành anh ấy gửi đến, vừa suy nghĩ không biết nên đi đâu trước.

Đúng lúc đó, Lương Dư Chu vừa cầm điện thoại lên và nhìn thấy tin nhắn tôi gửi tối qua.
Phát hiện không thể gọi điện được, tất cả các phương thức liên lạc đều bị chặn, Lương Dư Chu bắt đầu hoảng loạn.

Anh lập tức gọi A Thành đang ngồi ăn gần đó: "Mau, lấy điện thoại của cậu gọi cho Tiểu Du đi!"

Thấy vẻ mặt anh gấp gáp, A Thành cũng hiểu rằng chuyện này có vẻ nghiêm trọng. Tuy nhiên, khi vừa gọi thì màn hình hiện lên dòng chữ:

Không thể kết nối.

A Thành thử gửi tin nhắn. Hai giây sau, một biểu tượng dấu chấm than đỏ rực xuất hiện trước tin nhắn.

Anh ấy ngẩng đầu nhìn Lương Dư Chu, khẽ lắc đầu.

Lúc này, Lương Dư Chu mới thực sự nhận ra… Người ấy đã rời đi rồi. Không còn cách nào để níu kéo nữa.

"Chuyện gì thế này! Cậu nói chia tay với Tiểu Du thật à? Cậu nói kiểu gì mà đến tôi cũng bị chặn luôn rồi vậy hả!”

A Thành thực sự coi tôi là bạn. Giây phút này, anh ấy hơi trách móc Lương Dư Chu:

"Cậu biết rõ Tiểu Du không có người thân, cũng chẳng mấy bạn bè, có chuyện gì không thể nói đàng hoàng sao?”

Từ xa, Hạ Uyển Đường thấy sắc mặt cả hai người đều không tốt, bèn bước lại hỏi:

"Có chuyện gì vậy?”

Trong lòng Lương Dư Chu rối loạn. Từ lúc biết Hạ Uyển Đường trở về từ nước ngoài, anh đã mơ hồ đoán được sẽ có ngày hôm nay. Nhưng khi ngày đó thực sự đến, khi người chủ động nói chia tay lại là tôi, Lương Dư Chu mới nhận ra: anh không thể chấp nhận được việc tôi rời đi.

Anh đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, không đáp lại câu hỏi của Hạ Uyển Đường.

A Thành thì đang cố tìm cách liên lạc với tôi, tiện miệng đáp:

"Không liên lạc với Tiểu Du được.”

Hạ Uyển Đường hơi bất ngờ. Cô ta vốn tưởng tôi chỉ buông lời trong lúc xúc động, không ngờ tôi lại hành động nhanh đến vậy.

"Chị ta thật sự nói đi là đi luôn rồi…”

Cô lẩm bẩm một câu theo bản năng. Vừa ngẩng đầu lên, cô ta đã thấy hai người trước mặt đều đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Em nói vậy là có ý gì? Em đã đi tìm Tiểu Du rồi à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.