Nắng Chiều Đã Ngả Nhưng Gió Vẫn Tự Do

Chương 2: Chương 2




“Cô Hạ chắc không hiểu rõ về y học rồi. Xem bệnh cho người và khám cho thú cưng... là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

Tôi còn chưa kịp nói gì, Lương Dư Chu đã lên tiếng trước. Nhưng giọng điệu anh không hề đứng về phía tôi, chỉ chậm rãi nói: “Tiểu Du không phải người nhỏ nhen. Nếu cô Hạ lỡ lời thì cô ấy cũng sẽ không để bụng đâu.”

Tôi nhớ đã từng có lần xảy ra chuyện tương tự.

Khi đó, có người nói xấu tôi sau lưng, bị Lương Dư Chu nghe thấy, anh lập tức ra mặt bảo vệ tôi.

Thế còn bây giờ?

Vì đối phương là người môn đăng hộ đối mà anh đi xem mắt nên anh có thể khoan dung vô hạn như thế sao?

“Xin lỗi nha chị Tang, em lỡ lời. Chị không để bụng chứ?” Vừa nói, Hạ Uyển Đường vừa đưa bàn tay lạnh toát đặt lên cánh tay tôi.

Một luồng khó chịu dâng trào trong lòng, sợ mình lộ vẻ khác thường ngay tại chỗ, tôi lập tức đứng dậy: “Không sao đâu. Tôi cần vào nhà vệ sinh một lát, làm phiền cô tránh đường.”

Trong nhà vệ sinh, tôi phải mất rất lâu mới điều chỉnh được hơi thở. Cuối cùng, tôi đã hạ quyết tâm: Phải sớm nói rõ mọi chuyện với Lương Dư Chu.

Tôi quay trở lại phòng.

Khi quay trở lại phòng, có lẽ vì lúc nãy đi vội quá nên cửa phòng không đóng chặt.

Ngay lúc đó, tôi nghe rõ tiếng người bên trong vọng ra:

“Này Chu, tuy Uyển Đường là em họ tôi nhưng tôi vẫn phải nói một câu công bằng… Nếu cậu muốn quay lại với em ấy thì nên nói rõ ràng với Tiểu Du đi. Hai người bên nhau bao năm, cô ấy còn từng cứu mạng cậu. Nếu còn có lương tâm thì đừng coi người ta như kẻ ngốc để đùa giỡn!”
Tay tôi dừng lại ngay trước khi đẩy cửa.

Thì ra... Lương Dư Chu và Hạ Uyển Đường đã quen biết từ trước, hơn nữa, còn từng ở bên nhau?

“Với tính cách của Tiểu Du, nếu tôi nói chia tay thì chắc chắn cô ấy sẽ lập tức rời đi. Cô ấy chẳng còn người thân nào cả, nếu không có tôi thì cô ấy còn biết đi đâu? Chuyện này cậu đừng xen vào, giữ miệng cho kín trước mặt Tiểu Du là được. Còn Uyển Đường, để tôi tự đi nói..."

Nghe những lời này từ chính miệng Lương Dư Chu, tôi bỗng thấy rõ mọi chuyện… Thì ra, anh định âm thầm bàn chuyện kết hôn với Hạ Uyển Đường, đồng thời vẫn giữ tôi lại bên mình.

Tôi hít sâu một hơi, rút tay khỏi cánh cửa, quay đầu bỏ đi không ngoảnh lại.

Chưa đầy nửa tiếng sau khi tôi về đến nhà, Lương Dư Chu cũng theo về.

Anh trông có vẻ lo lắng thật sự, chứ không giống đang diễn.

"Tiểu Du, em không khỏe ở đâu à? Có cần đi bệnh viện không?"

Thế nhưng, chính sự quan tâm ấy lại khiến tôi cảm thấy buồn nôn hơn bao giờ hết.

“Em uống thuốc rồi, anh quên rồi sao? Em cũng biết về y học mà.”

Anh quan sát tôi thật lâu, thấy tôi đúng là không có dấu hiệu gì bất thường mới khẽ thở phào.

Sau đó, anh như chợt nhớ ra điều gì, nói tiếp: "Không sao thì tốt rồi. À đúng rồi, A Thành bảo mai tổ chức tiệc đón gió cho em họ cậu ấy, em có muốn đi cùng anh không?"

Tôi khẽ nhắm mắt lại, giọng nhạt nhẽo: “Em không đi đâu. Mai có người hẹn em đến khám bệnh.”

Nghe vậy, Lương Dư Chu cũng chẳng hỏi thêm, bởi lúc ấy sự chú ý của anh đã bị chiếc điện thoại thu hút. Một lát sau, anh chỉ “ừ” một tiếng hờ hững.

Nửa đêm, tôi tỉnh dậy đi vệ sinh. Khi quay lại giường, tôi phát hiện điện thoại của anh để bên gối đang sáng màn hình.

Tôi vốn chưa bao giờ động đến quyền riêng tư của anh suốt bao năm qua. Ban đầu tôi chỉ định tắt màn hình đi rồi để lại chỗ cũ, thế nhưng, nội dung hiện ra khiến tôi như nghẹn thở.

[Em cũng không ngờ dì lại sắp xếp cho chúng ta đi xem mắt. Anh Chu, mấy năm nay em thật sự rất nhớ anh.]

Tôi liếc nhìn thời gian tin nhắn, đó là ngay sau khi anh đi xem mắt về và trước lúc anh nói với tôi rằng A Thành rủ tụi mình tụ họp.

Lương Dư Chu không trả lời tin nhắn này.

Nhưng ngay sau đó, vào khoảng thời gian chúng tôi đang trên đường tới hội sở thì lại có thêm một tin nhắn khác:

[Anh Chu, đây là bạn gái anh quen nhiều năm à? Trông cũng tạm, nhưng vừa nhìn đã thấy vô vị. Anh thích chị ấy điểm gì vậy?]

Lần này Lương Dư Chu lại trả lời rất nhanh:

[Tuy bây giờ hai bên đều có ý muốn chúng ta kết hôn nhưng anh và Tiểu Du vẫn chưa chia tay, em nói chuyện cẩn thận một chút!]

Dường như, chính sau tin nhắn này, Hạ Uyển Đường mới bế chó đến ngồi cạnh tôi.

Và nội dung tiếp theo mà Lương Dư Chu gửi đi... lại càng khiến tôi không thể tin nổi.

[Em không lái xe à? Chờ chút, anh bảo người đến đón em.]

[Về đến nhà chưa? Trả lời tin nhắn đi, đừng làm anh lo!]

[Không phải anh không muốn quay lại với em, mà là bạn gái anh vô tội, anh không muốn làm tổn thương cô ấy.]

Cho đến đây, cuối cùng Hạ Uyển Đường cũng phản hồi lại:

[Anh cũng biết rồi đấy, gia đình chúng ta vốn dĩ rất khó để yêu đương tự do. Nhưng nếu anh thật sự muốn cưới cô ấy, em sẽ chúc phúc cho hai người, còn có thể nói giúp vài lời với dì nữa.]

[So với việc gả cho anh, em càng hy vọng anh được hạnh phúc.]

Một lúc lâu sau, Lương Dư Chu mới trả lời:

[Mọi người đều thấy anh và Tiểu Du rất xứng đôi, tình cảm cũng tốt. Nhưng chỉ có anh biết, bao năm nay anh chưa từng quên em… anh sẽ nói rõ ràng với cô ấy, rằng từ đầu đến cuối, người anh muốn cưới… chỉ có mình em.]

Tin nhắn này được gửi nửa tiếng trước.

Cả đêm tôi không ngủ được, đầu óc nặng trĩu. Thế nhưng tôi vẫn biết rõ trong khoảng thời gian ấy, Lương Dư Chu không quên đặt một cốc nước ấm bên giường, còn cúi người hôn nhẹ lên trán tôi, rồi cẩn thận kéo lại chăn cho tôi.

Thật đúng là làm khó anh rồi… Phải khéo léo quay vòng giữa hai người phụ nữ như thế.

Sợ rằng nếu nghĩ ngợi thêm sẽ lại mất ngủ, tôi thay phiên ấn vào huyệt thái dương, cuối cùng cũng may mắn chợp mắt được một giấc trọn vẹn.
Sáng sớm hôm sau, Lương Dư Chu ra khỏi nhà.

Chẳng bao lâu sau khi anh đi, tôi nhận được một lời mời kết bạn trên điện thoại. Thật ra chỉ cần nhìn tên, tôi đã biết là ai.

Do dự vài giây, tôi vẫn chọn chấp nhận.

[Anh tôi đã nói với tôi khá nhiều về chị. Nói thật lòng thì, nếu không quen nhau trong hoàn cảnh này thì tôi còn thấy muốn làm bạn với chị đấy. Nhưng không có cách nào khác, trong tình yêu không có chỗ cho người thứ ba.]
[Tôi với anh Chu là môn đăng hộ đối, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến nhau, và tương lai chắc chắn sẽ kết hôn. Tôi không muốn làm lớn chuyện nên chị tự rút lui đi, như vậy tốt cho tất cả.]

Tối qua, trước khi Lương Dư Chu về nhà, tôi đã dọn sạch mọi vật dụng dành cho đôi tình nhân trong căn hộ này.

Khi Hạ Uyển Đường nhắn tin, tôi đang thu dọn đồ đạc của chính mình.

Trong ngôi nhà này, bất kỳ thứ gì liên quan đến tôi cũng đều là tiền tôi bỏ ra mua. Cái gì mang đi được thì tôi mang, còn những gì không thể mang đi... tôi cũng định vứt hết.

Thấy tôi lâu không trả lời, Hạ Uyển Đường lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

[Chắc chị không biết trước đây tại sao anh Chu lại lâm bệnh nặng, đúng không? Thực ra là vì tôi đấy. Hồi đó tôi còn nhỏ, sau một lần cãi nhau với anh ấy, giận quá nên đã nói chia tay và bỏ ra nước ngoài. Mãi sau tôi mới biết vì sự ra đi của tôi mà anh ấy đã đổ bệnh nặng, suýt chút nữa không qua khỏi.]
[Tôi thật lòng biết ơn chị, cảm ơn chị đã cứu mạng anh ấy. Tôi không nói những điều này để có ý gì khác, chỉ là muốn chị hiểu rằng cái mà chị nghĩ là tình yêu, có lẽ với anh ấy chỉ là sự báo đáp. Có thể anh ấy có cảm tình với chị, nhưng trong đó có bao nhiêu là yêu… thì khó mà nói được.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.