Nan Từ

Chương 13:




Thiệu Huy đi tới đi lui trong phòng khách, gần như vô ý mà nhìn tới cửa thư phòng đang đóng chặt.
Hắn muốn đi đến gõ cửa, lại không biết sau khi gõ cửa thì phải nói những gì. Lòng hắn bây giờ loạn thành một đoàn, căn bản gỡ không hết rối.
Hắn cùng Điền Điềm tuy nói là ở bên nhau 8 năm, nhưng giữa bọn họ, đặc biệt là những năm gần đây, ngày càng không có lời để nói. Lúc làm việc tốt xấu còn có thể nói chuyện về công việc, nhưng sau khi tan ca, hắn vắt hết óc cũng không nghĩ ra được câu chuyện phiếm nào để nói. Chứ đừng nói đến việc Điền Điềm cứ tránh mặt hắn, bọn họ rất ít khi ở chung một phòng, y luôn có nhiều việc bận rộn, so với người chủ như hắn còn bận hơn nhiều.
Hắn không hiểu tại sao hai người bọn hắn hiện tại lại đi đến bước này.
Khoảng cách của bọn họ càng ngày càng xa, cơ hội thân mật cũng chỉ có thể ở trước mặt ba mẹ diễn kịch trong chốc lát.
Rõ ràng bọn họ là vợ chồng đã được luật pháp bảo vệ, lại như đã trở thành giao dịch được kí kết giấy trắng mực đen.
Thiệu Huy lắc đầu, ném cái ý nghĩ hoang đường này ném ra sau đầu, lại không cách nào khống chế được mà thở dài.
____________
Điền Điềm trốn trong thư phòng hồi phục tâm tình, chỉnh lý sơ qua văn kiện trên giá sách.
Những việc này y đã làm đến thành thục, tay làm liên tục nhưng vẫn còn có tâm trạng để nhớ lại ngày cùng Thiệu Huy kết hôn.
Đoạn thời gian đó bây giờ đã là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của y.
Y giúp Thiệu Huy, cũng không phải không hề có tư tâm.
Y đã đối với người đàn ông anh tuấn tài giỏi thường xuyên gặp mặt này động tâm, tuy y biết loại tình cảm này không bình thường, y vẫn không nhịn được vì có thể nhìn thấy đối phương mà vui vẻ, cùng nhau ăn một bữa cơm đã cảm thấy hạnh phúc đến không chịu được
Vào thời điểm y biết Đường Thước một mình xuất ngoại, y thậm chí còn đê hèn mà thở phào nhẹ nhõm.
Y từng cho rằng, năm đó đi thăm Thiệu Huy trong bệnh viện, là chuyện chính xác nhất mình từng làm.
Một cái bánh ngọt khổng lồ từ trên trời rơi xuống, lại rơi trúng đầu y, y còn không hiểu sao mình lại có cơ hội có thể quang minh chính đại trở thành người đứng bên cạnh Thiệu Huy này.
Khiến cho lúc Điền Điềm nhận bằng tốt nghiệp, đồng thời cũng nhận luôn tờ giấy hôn thú.
Tuy rằng lễ cưới của bọn họ có chút hoang đường, lúc ấy cái chân bị thương của Thiệu Huy vừa mới lành, bước đi còn chưa vững. Cơn giận của cha Thiệu cùng Thiệu phu nhân vẫn còn chưa tiêu hết, nên cũng không tham gia vào cuộc vui này.
Thiệu Huy còn có bạn bè tốt của hắn góp mặt, bên cạnh y lại không có người nào.
Cứ như vậy, y đeo gông xiềng mang danh nghĩa Thiệu phu nhân lên người.
Điền Điềm sau này mới phát hiện, y sai rồi, cuộc hôn nhân hoang đường này chỉ cho y cảm giác như đang đi trên lớp băng mỏng, mỗi bước đều thập phần gian khổ.
______________
Trợ lý Điền thu thập xong văn kiện trong thư phòng, liền mở cửa đi ra. Như chưa có chuyện gì xảy ra mà đi đến phòng giặt giũ, đem quần áo trong máy sấy ra, chậm rãi đi vào phòng ngủ, đặt lên trên giường.
Y thấy Thiệu Huy ngồi bên đầu giường đọc sách, mở miệng nói: "Văn kiện cho hội nghị tuần sau đã được chuẩn bị xong, ngoại trừ văn kiện cho hoa viên Lập Hạ, những việc khác còn cần chuẩn bị không?"
Thiệu tổng nắm chặt lấy trang sách, miễn cưỡng đáp một tiếng: "Nhớ bảo bộ phận kế hoạch đem hợp đồng kiến nghị tới."
"Được, một lát tôi sẽ gửi mail nhắc nhở." Trợ lý Điền đem quần áo đã xếp xong đặt lại vào tủ, lúc mở tủ ngăn kéo ra, ánh mắt của y rơi vào trong món đồ đang năm trong ngăn kéo kia.
"Hôm nay muốn làm không?"
Thiệu Huy khó có thể tin mà nhìn gương mặt đang vô cùng bình tĩnh của Điền Điềm, thật giống như gương mặt tức giận của y khi trước chỉ là ảo ảnh do hắn tự tưởng tượng ra.
Hắn nửa ngày không trả lời, Điền Điềm tự nhiên cho rằng hắn đã ngầm thừa nhận.
Điền Điềm đem đồ vật bên trong lấy ra, thuận tiện lấy ra một bộ quần áo để đổi: "Tôi đi tắm."
Thiệu Huy chỉ kịp phát ra một âm tiết trong cổ họng, cũng chỉ có thể mở mắt nhìn Điền Điềm đi vào phòng tắm.
Trợ lý Điền đem bản thân tắm sạch sẽ cả trong lẫn ngoài, Thiệu Huy nhìn y bước ra, buông cuốn sách đang cầm trên tay xuống, Điền ĐIềm không nói lời nào, chỉ có tiện tay tắt đèn.
Trong phòng ngay lập tức một mảnh hắc ám. Thế nhưng trợ lý Điền đã quen với loại hắc ám này, y thuận lợi đi đến bên giường, cởi ra nút áo của chính mình, đem quần áo ngủ gấp kỹ lại đặt ở trên đầu giường, thân thể trần truồng mà bò lên giường.
Y tiến vào trong chăn gồi mềm mại ấm áp, nằm sấp lại, người ở bên cạnh lại nửa ngày không động đậy.
"Tiểu Điềm..."
"Làm đi."
Thiệu Huy hô hấp dần trở nên ồ ồ thở dốc, hắn thống hận chính mình không có sức chống cự với một Điền Điềm như vậy, lại vừa tức giận với bầu không khí bây giờ.
Điền Điềm không nói gì, chỉ có thể cảm nhận được đối phương đang quỳ trên giường, lại cảm thấy được ngón tay hắn đưa vào huyệt khẩu đã được y mở rộng trong lúc tắm, thăm dò một chút, liền rời khỏi cơ thể y.
Y yên tĩnh đợi đối phương tiến vào, thụ động nhận lấy quá trình hai người hòa làm một.
Y phi thường yên tĩnh, yên tĩnh đến tiếng thở dốc đều khó mà nghe thấy, trong phòng ngủ tối đen chỉ có thể nghe được tiếng nước va chạm, tiếng thở dốc ồ ồ của người sau lưng.
Cho nên y cũng không nhìn thấy đôi mắt đỏ chót của Thiệu Huy, cùng với thần sắc ẩn nhẫn của hắn.
Trợ lý Điền nằm lỳ trên giường, cảm thấy trước ngực bị drap giường cọ sát khiến cho y cảm thấy có chút đau rát, nhưng lại lười quản, cũng lười mở miệng. Kỳ thật y không thích lắm tư thế nằm sấp, thế nhưng so với mặt đối mặt, y tình nguyện như con chó nằm úp sấp ở phía dưới.
Y không muốn nhìn thấy gương mặt của Thiệu Huy, vì như vậy sẽ khiến cho y ngay lập tức trở nên yếu đuối.
______________
Nơi bọn họ giao hợp được che chắn phía dưới tấm chăn, Thiệu Huy so với y còn chỉnh tề hơn, ngoại trừ bộ phận nhiệt nóng kia đang ở bên trong thân thể y, đến nút áo trên cổ cũng không bung ra.
Trợ lý Điền bị xung kích đến cắn chặt răng, đem những tiếng rên rỉ kia nuốt trở về trong miệng, bọn họ nhìn như không phải đang làm chuyện thân mật, mà là đang thi coi ai yên tĩnh hơn.
"A." Một tiếng ngân ngắn do không kiềm nén được, từ trong miệng Điền Điềm thốt ra, người phía sau y cũng dừng động tác lại.
Thiệu Huy cố nén kích động muốn hôn môi đối phương, chậm rãi lui ra, đem bao cao su chậm lãi lấy ra, thắt lại ném vào thùng rác.
Chờ hắn thu thập xong tất cả, Điền Điềm đã vùi sâu vào trong chăn, bọc đầu lại ngủ đến mê man.
Thiệu Huy đem người từ trong chăn ôm ra, như dòng sông đã bị mùa đông kéo dài kết thành một dòng sông băng, vào lúc tia nắng ấm áp chiếu rọi mà lặng lẽ nứt ra 1 khe nhỏ, trên gương mặt luôn lạnh lùng kia, xuất hiện một tia nhu tình hiếm thấy, hắn cúi người ôn nhu hôn lên má đối phương một cái.
"Mơ một giấc mơ đẹp a, bảo bối."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.