Nam Sủng Vô Diệm Ngốc Nghếch

Chương 11: Khởi đầu mới . . .




 Nghe nói——có một vị thần tiên mỹ lệ sinh sống ở Miêu Cương. Có thuật chữa cổ tuyệt dịu.
Nghe nói—— vị thần tiên này có đôi mắt xanh thẳm hoàn toàn khác với con người trần tục, có màu trắng.
"Bạch tiên sinh. Ngươi có nhà không?" Gò má hài tử ửng hồng, chạy nhanh vào trong nhà trưởng thôn.
"Tiểu Đào Tử, sao thế a, lại bị Nãi gọi tới đây sao?" Bạch Tử Y ôm lấy đứa tré vào trong ngực hắn.
"Không đúng không đúng, ta tới tìm Bạch tiên sinh chơi. Vất vả lắm mới được nghỉ, nhất định phải chơi cho đủ a!"
"Ngươi a, ngươi a, không sợ Tu lại bắt ngươi chép phạt a."
"Không muốn, không muốn nữa." Lắc lắc ống tay áo làm nũng."Tu tiên sinh đã đi ra ngoài, chúng ta đi chơi đi."
Ngay lúc Bạch Tử Y chưa kịp đáp, Nãi xuất hiện.
"Ngươi ở đây làm gì, Tiểu Đào Tử, Y cần nghỉ ngơi, không thể quá mệt, còn không nhanh lên."
Tiểu Đào Tử rũ cặp mắt xuống, nhìn dưới đất, cũng không nói chuyện.
"Nãi, không nên so đo cùng tiểu hài tử, Tiểu Đào Tử chỉ muốn để ta vui. Không nên nói thế." Không sai, Bạch Tử Y chính là Y đã chết kia.
"Không mệt ư?"
"Rất khỏe mạnh." Kể từ năm đó, Y đã khỏe nhưng vẫn lưu lại hậu di chứng, sau này đã tốt hơn rất nhiều.
"Tu, hắn hôm nay sẽ quay về, ngươi muốn đi gặp hắn không?"
"Được. Chờ một chút." Vừa nghe Tu trở về,  Bạch Tử Y thật sự rất cao hứng. Nghe nói bạn đời trước kia của Tu đã tìm ra Tu, hiểu lầm của hai người cũng đã được giải. Hiện tại hai người dính nhau như keo như sơn, ngày ngày dính vào một khối, không nói còn không biết, thì ra là a. Tu ở trước mặt người mình yêu, bộ dạng liền giống như người bình thường.
"Ta đã trở về, còn nhớ ta hay không a ~!!" Vừa nghe thanh âm này liền biết Tu đã về, bản tính đi không từ mà biệt này đã thay đổi rất nhiều.
"Trở về rồi."
"Y~~ khoảng thời gian ta không ở đây ngươi có nghỉ ngơi cho tốt không a, ta mang về cho ngươi rất nhiều thuốc bồi bổ thân thể ngươi nè." Tu trìu mến nhìn khuôn mặt Y vẫn tái nhợt như trong dĩ vãng. Bất luận là người nào, cũng không thể không thích Y a. Bản tính ôn nhu như nước, đối xử với người nào cũng đều rất nhã nhặn. Sau khi Vũ rời đi, Y lại trải qua đau khổ, một lần lại một lần sống không bằng chết. Lúc mới bắt đầu, bề mặt da đều tróc ra, tiếp đó.. Ánh mắt trở nên nhợt nhạt, từ từ... Toàn bộ tóc cũng bắt đầu tróc ra. Không còn hình người. Nhưng mà, Y lại không kêu rên lần nào, không chỉ cố nhẫn nại, còn đem cổ hấp thu vào trong thân thể của mình. Sau đó thế nào hả... Hắn luôn yên lặng nhìn về phương xa... Ngắm nhìn phương hướng nơi vị hoàng đế kia cư ngụ.
"Thật ư? Này rất tốt a, cực khổ ngươi rồi." Y mỉm cười đón lấy thân thể nhào tới của Tu.
"Không có! ~~ Nhược Ảnh ~~ Nhược Ảnh ~~ mau đón lấy này ~!" Còn chưa nói hết, Tu liền đem bọc y phục trong tay ném ra ngoài, cũng không quản Mai Nhược Ảnh có tiếp được hay không.
"Nương tử a, ngươi cứ như vậy không sợ tổn thương vi phu a, nếu như bị đập trúng bị thương thì sẽ không xong đâu."
"Ngươi....." Y khó hiểu nhìn Mai Nhược Ảnh, sao tính tình thay đổi kỳ quái như vậy, nhớ lần đầu tiên tìm đến đây hắn dùng biểu tình đẩy người xa ngoài ngàn dặm, lãnh đến rét chết người.
"A a ~~ để ta giới thiệu một chút, đây là lần đầu Mai Nhược Ảnh tới, ta... Cái đó!"
"Cái nào a? Ta không phải phu quân của ngươi sao? Bình thường luôn gọi như thế, sao lúc này lại không biết ta a."
"Không phải như thế!! Ngươi đừng nói nữa ~~" Nhất thời mặt Tu đỏ như ánh trời chiều, tay lặng lẽ vươn ra, len lén ngắt nhéo Mai Nhược Ảnh một cái."
"Ta tên Mai Nhược Ảnh, lần trước tới còn chưa giới thiệu, thật ngượng a."
"Ngươi nói gì thế. Tránh ra, để ta nói. Hắn nguyên danh gọi Viên Giáng Ảnh. Cũng chính là.... Đương kim Lục vương gia." Tu len lén nhìn biểu tình Y một chút. Rất tốt, không có chuyện gì a.
Y nắm chặc tay, tựa hồ đưa ra một quyết định trọng yếu. Y cười cười, Y rất muốn gặp hắn, không muốn cứ như vậy cả đời ở chỗ này chờ hắn, coi như không thương mình cũng không sao, chỉ cần có thể... Lặng lẽ canh giữ ở bên cạnh hắn, nhìn hắn cả đời... Ta đã cảm thấy đủ rồi. "Ta muốn... Ta muốn đi Kinh Thành.. Được không?" Y cầu khẩn hỏi Tu.
"Ngươi.... Ngươi còn chưa quên được hắn sao? Rốt cuộc hắn có cái gì tốt, đáng để ngươi nhớ hắn!"
"Ta biết, ta biết hắn có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không yêu ta, ta chỉ là một nam sủng của hắn mà thôi, cho dù ta có mang hài tử của hắn. Nhưng mà.. Ta hy vọng cả đời có thể nhìn thấy hắn, cho dù chỉ có thể nhìn cũng được a. Lòng này đã không thể chứa bất luận kẻ nào khác rồi." Không thể ngăn cản nước mắt rơi xuống trên gò mái tái nhợt của Y. Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt, mình liền yêu vị đế vương thoạt nhìn xa không thể chạm đến. Sờ sờ hài tử ngoan ngoãn ở trong bụng. Vốn tưởng rằng, hài tử gặp nguy hiểm sẽ mất đi, không nghĩ tới nhờ có cổ mà hài tử mới có thể sống sót, đây quả là chuyện không thể ngờ.
"Nhưng thân thể ngươi còn chưa khỏe a, bộ dáng như vậy có thể đi đâu, đối với ngươi cùng hài tử sẽ rất nguy hiểm a. Hơn nữa đứa nhỏ này cũng sắp sinh rồi." Mặc dù được cổ đồng hóa, trí lực Y cũng đã khôi phục. Đây là đều rất nguy hiểm a.
"Nhưng ta đã đảo lộn thiên địa, từ kẻ chết biến thành sống sót, đứa bé này không được dựng dục ba năm chắc sẽ không thể sanh hạ. Nếu như hài tử của ta có thể thuận lợi ra đời, ta hy vọng phụ thân hắn có thể nhìn thấy hắn, mặc dù người ấy không hề mong đợi hắn ra đời...."
"Sẽ không, không phải còn có chúng ta sao? Chúng ta sẽ cùng yêu thương đứa bé gấp bội lần."
"Quên đi.. Chúng ta đưa ngươi đến Kinh Thành..." Viên Giáng Ảnh ngăn lời Tu, hắn biết để Y như vậy nữa, sẽ chịu không nổi, chỉ có thể để hắn tự mình chấm dứt hết mọi chuyện.
"Cám ơn..."
Tác giả có lời muốn nói: chương trước có thể cùng chương này có chút không có kết nối, ta đem H xóa, chương trước nói Vũ quyết định rời khỏi Y, sau khi cổ kia bị bức ra ngoài, liền quên đi tồn tại của Y, mà Y vì Vũ lọc đi hết tất cả máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.