Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 149:




Ảnh chụp mà Minh Dụ ở chỗ Giang Nghị thấy chỉ là một phần không quá lộ liệu. Còn có càng nhiều ảnh chụp càng khoa trương khó coi hơn.
Ảnh chụp tựa hồ là nhìn thấy cái gì đó nên bò dưới đất, bộ dạng hoan ái rành mạch của Lục Bạch, dâm đãng lại phóng túng, trầm mê với tình dục, thuốc lá và rượu, hoàn toàn không biết đêm nay là đêm nào.
[ Những bức ảnh này không phải photoshop. Toàn bộ đều là ảnh thật. Tôi cũng biết luật sư Minh tiếp nhận đơn ly hôn của Lục Bạch, nhưng tôi thật sự là nhìn không được một người thành thật như Giang tổng bị hố thành như vậy. ] Người đăng tin nóng thế nhưng là một phú nhị đại nổi danh trên mạng [ Lục Bạch vốn dĩ vừa dâm đãng lại buông thả. Còn không muốn bao dưỡng tình nhân, mà thích bò tới mấy chỗ như này làm loạn. Những bức ảnh đó đều do chính tay tôi tự mình chụp. Nhưng không nghĩ tới a! Giang lão đệ cố kỵ tình cũ, vẫn luôn nhẫn nhịn không nói ra, hiện tại tiện nhân còn mặt mũi để lên mặt. Lời nói của tôi liền để tại đây! Lục Bạch, ác giả ác báo, cho dù cậu có tài hoa thì cũng không đủ che cái nhân phẩm thối nát của mình đâu, về sau xí nghiệp nhà tôi cũng không cần người như cậu thiết kế quảng cáo.]
Đây rõ ràng là bênh vực Giang Nghị.
Trọng điểm là, lời nói của vị này vô cùng vô cùng có độ chân thật. Dù sao bản thân gã chính là phú nhị đại, sinh hoạt ở bên trong xí nghiệp gia tộc, căn bản không đáng ở đây lấy chuyện này để lòe thiên hạ.
Hơn nữa vị này lúc trước còn bị trà xanh lừa gạt, cho nên vô cùng chán ghét loại ngoại tình trong hôn nhân này. Lục Bạch cũng không phải người đầu tiên ngoại tình bị gã nhạo báng.
Sau việc này, những người ban đầu còn cảm thấy cha của Minh Dụ tiếp nhận đơn án, Lục Bạch khả năng bị oan uổng liền sôi nổi đổi chiều.
[ Đậu má! Này cũng quá bẩn rồi đó! ]
[ Má ơi, ban đầu còn cảm thấy văn phòng luật của Minh gia đặc biệt công chính, hiện tại xem ra cũng không phải thứ tốt lành gì, giống y như Lục Bạch, cá mè một lứa.]
[ Ha hả, tôi nói rồi, trẻ con khóc sẽ có đường ăn. Mấy người nhìn xem Lục Bạch vừa khóc, chỗ dựa liền tới rồi. Đáng tiếc cho Giang tổng của tôi, nhiều năm thâm tình đều vứt cho chó ăn.]
Trên mạng một mảnh đều là đồng tình của Giang Nghị, chửi rủa Lục Bạch.
Mà càng thêm không xong, vẫn là đối tượng hợp tác lúc trước của Lục Bạch.
Quảng cáo cũng giống vậy, đều dựa vào độ tiếp nhận của công chúng. Nếu là Lục Bạch quá khứ kỳ thật còn tốt, nhưng hiện tại vết nhơ của Lục Bạch nhiều như vậy, vì tránh khiến cho công chúng mãnh liệt chống lại, rất nhiều thương gia hợp tác liền phải ngay lập tức hủy bỏ quảng cáo.
Cái khác không nói, liền nói mấy cái công ty lớn kia, đã thu được tin tức hủy bỏ. Mà những thương gia đó, bản thân có thể cùng công ty Giang Nghị hợp tác, cho dù ngay từ đầu là nhìn trúng tài hoa của Lục Bạch, nhưng cuối cùng tất cả lại đều biến thành giao tình của Giang Nghị.
Chuyện bỏ đá xuống giếng vì anh em này, ai cũng đều sẽ làm.
Mà Lục Bạch còn đang hôn mê, cho nên mấy việc hủy bỏ hợp đồng này tất cả đều chuyển tới cho văn phòng luật của Minh gia.
Minh Dụ sau khi tỉnh rượu, vẫn luôn vì những việc này mà bôn ba.
Suốt một tuần, gã vội đến vắt chân lên cổ, nhưng lại không có hiệu quả gì. Bởi vì những việc này nếu Lục Bạch không tỉnh, thì không có cách nào xử lý.
Tựa như những bức ảnh cùng lời đồn đãi đó, Lục Bạch không tỉnh lại, văn bản liên thông của bọn họ cũng không cách nào viết được. Muốn truy cứu trách nhiệm cũng không biết nói từ đâu.
Quan trọng nhất chính là, Minh Dụ rất muốn chính miệng hỏi Lục Bạch một chút, rốt cuộc mọi chuyện có phải sự thật hay không.
Ngày hôm đó, Minh Dụ về đến nhà, khó được lúc cảm nhận được không khí tựa hồ chuyển biến tốt đẹp.
Gã vội vàng lên lầu, lại phát hiện trong phòng ngủ của Lục Bạch không có người.
Trong lòng Minh Dụ hoảng hốt, sau đó theo bản năng chạy tới thư phòng. Đẩy cửa ra, phát hiện cha của mình và Lục Bạch đang ngồi ở hai bên bàn đọc sách.
"A Bạch......." Minh Dụ không rảnh lo những cái khác, xông lên ôm chặt lấy Lục Bạch.
Lục Bạch vỗ vỗ bả vai của gã, ôn nhu nói "Rất xin lỗi, làm cậu lo lắng rồi."
Minh Dụ đỏ vành mắt "Cậu là thật sự dọa chết tớ. Thế nào? Có đỡ hơn chút nào không?"
Trong lòng của Minh Dụ nghẹn rất nhiều lời nói, nhưng sau khi nhìn thấy Lục Bạch tỉnh lại, tất cả đều không đáng là gì. Gã cảm thấy, những thứ đó đều không quan trọng, cho dù Lục Bạch cái gì cũng đều không có cũng chẳng sao cả, chỉ cần cậu có thể sống thật tốt đã là may mắn lắm rồi.
Bởi vậy, khi nhìn thấy đơn ly hôn để trên mặt bàn, còn có những bức ảnh khó coi đó, phản ứng đầu tiên của Minh Dụ chính là muốn thu hồi tất cả.
Nhưng vừa mới duỗi tay ra đã bị cha mình hung hăng tát một cái.
"Ba!" Minh Dụ thật cẩn thận nhìn thoáng qua Lục Bạch.
Lục Bạch lại cười "Không có việc gì, Minh Dụ, tớ không có sao hết."
Giống như một hồi bệnh nặng đem tất cả tâm bệnh của Lục Bạch đều đào ra sạch sẽ, hiện tại Lục Bạch vô cùng gầy yếu, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh dị thường, những cuồng loạn trước đó cũng không còn tồn tại.
"Tớ và chú vừa mới bắt đầu nói chuyện, nếu cậu về rồi, cũng cùng nhau nghe một chút."
"A Bạch, tớ......." Minh Dụ muốn nói là tớ tin tưởng cậu. Nhưng những bức ảnh đó làm gã cũng không biết phải mở miệng từ đâu.
Cha của Minh Dụ nhìn không nổi nữa, ra lệnh cho Minh Dụ "Câm miệng!"
Sau đó ý bảo Lục Bạch tiếp tục.
Lục Bạch cười cười, bắt đầu nói từ đầu.
Chỉ có thể nói, thế giới này so với mấy thế giới trước tuy rằng điều kiện bên trong không đủ, thậm chí đến tuyến cốt truyện đều bởi vì tinh thần của nguyên thân bị phân liệt mà trở nên tương đối mơ hồ, nhưng lại có một cái tiện lợi, chính là người Minh gia.
Người một nhà này là thật sự thích Lục Bạch, mà Lục Bạch cũng trùng hợp có thể mượn thế lực của bọn họ để mượn sức đánh sức.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, cha và mẹ của Minh Dụ từ lúc bắt đầu liền tin tưởng vững chắc Lục Bạch tuyệt đối không thể trở thành bên sai trong hôn nhân. Điều này liền cho Lục Bạch trợ giúp lớn hơn nữa.
Làm Lục Bạch có thể có đủ tự tin để thu thập Giang Nghị.
"Những bức ảnh đó chắc chắn không phải photoshop, nhưng người trong đó tuyệt đối không có khả năng là tớ." Câu này của Lục Bạch là thật sự có nắm chắc.
"Cậu có chứng cứ không?" Minh Dụ vui mừng quá đối.
"Tớ có, nhưng cũng không có." Lục Bạch chỉ vào bức ảnh thứ nhất nói "Cái ảnh bò ở bên ngoài này là chụp từ tháng bảy của sáu năm trước. Nhưng tháng bảy khi đó Giang Nghị nhận một phi vụ mở rộng quảng cáo, cho nên tớ đi địa phương sưu tầm phong tục."
"Đúng vậy, tớ có ấn tượng! Khi đó cậu còn gửi đặc sản cho nhà tớ." Minh Dụ cũng nháy mắt nhớ lại.
"Đúng không? Không chỉ có cái này, còn có mấy bức ảnh khác cũng vậy."
"Cái này là chụp vào bốn năm trước, nhưng lúc này bốn năm trước tớ còn đang ở bên nước ngoài. Còn có cái này, cái này là ba năm trước, ba năm trước thân thể của tớ không tốt, liền đến biệt thự ở trên núi sâu rừng già nghỉ dưỡng."
"......." Theo lời giải thích của Lục Bạch, ký ức của Minh Dụ cũng dần dần trở nên rõ ràng. Gã bừng tỉnh phản ứng lại, thời gian chụp của những bức ảnh đó cùng hành tung của Lục Bạch không khớp.
Gã là quá luống cuống nên mới xem nhẹ những chi tiết này, cho nên nội dung trong đó đều là giả? Vậy tên Giang Nghị kia vì cái gì còn thống khổ đến thật lòng thật dạ như vậy?
Cha của Minh Dụ nhìn không nổi nữa, trực tiếp ném ra một phần tư liệu lên trước mặt gã.
Minh Dụ vừa mở ra xem, tức khắc tam quan tất cả đều vỡ nát.
Là toàn bộ điểm đáng ngờ về cuộc hôn nhân giữa Lục Bạch và Giang Nghị, còn có đoạn hôn nhân ngắn ngủi kia của Vu Chúc mà cha Minh Dụ đã sửa sang lại cẩn thận.
Vu Chúc là một người song tính, kết hôn không đến chín tháng liền sinh non. Là một bé trai. Mà chồng của Vu Chúc sau một năm kết hôn liền ngoài ý muốn mà qua đời. Sau này, Vu Chúc vẫn luôn sinh hoạt ở nhà chồng, an phận thủ thường đem con trai nuôi lớn. Thoạt nhìn phảng phất như vô cùng an phận.
Mà sau khi đối chiếu với cuộc hôn nhân của Lục Bạch và Giang Nghị, lại xuất hiện rất nhiều vấn đề.
Đầu tiên là thời gian, thời gian tinh thần của Lục Bạch xuất hiện vấn đề cũng là một năm sau. Sau đó là ghi chép lịch đi công tác của Giang Nghị.
Cha của Minh Dụ điều ra đươc ghi chép lịch đi công tác của Giang Nghị, mỗi năm đều sẽ có mười mấy lần trùng khớp với hành trình của Vu Chúc.
Đương nhiên, nếu không tìm hiểu tận gốc rễ, thì tất cả đều là trùng hợp. Dù sao chồng trước của Vu Chúc để lại cho y không ít tiền, y là một phu nhân nhà giàu, mang theo con trai đi du lịch khắp nơi cũng không có vấn đề gì.
Mà Giang Nghị mỗi lần đi công tác, đều là mang theo đoàn đội đi. Đích đích xác xác là đi bàn chuyện làm ăn.
Nhưng càng là quang minh chính đại như vậy, lại càng làm cho người khác cảm thấy kỳ quặc. Nhưng mà bọn họ không lấy ra được chứng cứ. Mà chuyện những bức ảnh đó của Lục Bạch cũng giống vậy không thể giải quyết ổn thỏa.
Đúng thật là tìm không thấy nhân chứng cùng vật chứng đều không quan trọng, chỉ cần có ghi chép ngồi xe ngay lúc đó còn có ghi chép xuất cảnh là được.
Cho dù bọn họ không tin, cảm thấy Lục Bạch ở trong nước có thể không cần ghi chép lịch sử bay ra nước ngoài. Nhưng người khác ở nước ngoài vài lần luôn là không thể không có ghi chép nhập cảnh đã đột nhiên trở về chứ?
Nhưng Lục Bạch lại nói với gã "Không có ghi chép."
"Cái gì?"
"Lịch sử xuất cảnh của tớ là giả."
Cha của Minh Dụ cũng gật đầu, đem tất cả những thứ trong lúc Lục Bạch hôn mê mà mình điều tra ra được đều đưa cho Minh Dụ xem. Cùng lúc đó, còn có cả báo cáo kiểm tra máu của Lục Bạch.
Không có phản ứng dược vật cùng tàn lưu, nói cách khác, Lục Bạch cũng chưa từng bị Giang Nghị hạ thuốc, bệnh tình của cậu đều bởi vì nguyên nhân của chính mình.
Mà chuyện Lục Bạch không có lịch sử xuất cảnh liền trở nên càng thêm kỳ quặc.
"Chuyện này không có khả năng a! Đồ cậu mua đều được gửi cho tớ, sao có thể nói là không có? Chẳng lẽ không phải bản thân cậu đi?"
"Là chính tớ. Nhưng Giang Nghị đã sớm động tay động chân ở trên người tớ." Lục Bạch nhắm mắt "Minh Dụ, tớ thật sự quá ngu xuẩn. Kết hôn tám năm mới biết được tất cả chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi."
"Tớ quá tin tưởng Giang Nghị, cho nên mỗi lần đi ra ngoài hết thảy đều để Giang Nghị an bài cho tớ. Bao gồm cả những lần xuất ngoại kia, cùng với nói là tớ được xuất cảnh một cách hợp pháp, không bằng nói là dùng quan hệ mờ ám nào đó để ra nước ngoài."
"Tớ cũng là nhờ vào lần ngủ say này, mới đột nhiên chải vuốt lại rõ ràng những chi tiết đó." Lục Bạch chậm rãi nói "Tớ hôn mê nhiều ngày như vậy, trong đầu hiện lên rất nhiều ký ức. Có liên quan tới quá khứ, cũng có gần đây. Cho nên tớ lập tức hiểu ra rất nhiều."
"Giang Nghị dùng tình cảm ràng buộc, ước chừng lừa tớ mười năm."
"Hắn nói không sai, lần ly hôn này không có cách nào đánh thắng, trừ phi tớ tay không rời nhà."
"Tớ cùng Giang Nghị gây dựng sự nghiệp, tớ là nhà thiết kế chính, cổ phần trong tay có không ít. Nhưng lúc trước thời điểm đưa công ty ra thị trường, vì bảo đảm cho quyền lên tiếng của Giang Nghị, tớ đem cổ phần sở hữu trong tay vô điều kiện tặng cho Giang Nghị.
"........" Minh Dụ nhìn Lục Bạch nói không ra lời.
"Bao gồm bộ phận thiết kế của công ty, tớ ở trong bộ phận thiết kế làm nhiều năm như vậy, nhưng mỗi một đơn hàng thiết kế quảng cáo ký tên đều không phải là Lục Bạch tớ, mà là tên của công ty Giang Nghị."
"Vì cái gì?"
"Vì khai hỏa cho danh khí của công ty Giang Nghị. Thậm chí bao gồm mấy lần dự thi kia. Giải thưởng quốc tế hai tháng trước nếu không phải chỉ có thể ký tên cá nhân, chỉ sợ tên của tớ vẫn như cũ giấu ở sau lưng công ty Giang Nghị."
"Đúng thật là người trong vòng đều biết là Lục Bạch tớ làm. Nhưng đối với đại đa số người mà nói, Lục Bạch là ai, bọn họ cũng không biết. Bọn họ chỉ biết bộ phận thiết kế của công ty Giang Nghị!"
"Hắn cũng đích xác mang tớ đi gặp bác sĩ. Sau khi chuẩn đoán chính xác rằng tinh thần của tớ bị phân liệt, Giang Nghị liền không cho tớ tiếp xúc với người trong công ty, thậm chí là những khách hàng lúc trước."
"Tớ làm thiết kế, nếu cần phải đi ra ngoài lấy cảm hứng. Giang Nghị sẽ phái một đội ngũ chuyên môn cùng tớ đi ra ngoài. Nếu không cần, chính là phải ở trong biệt thự của hắn."
"Hắn đem tớ giấu đi, không thấy ánh mặt trời. Sự tình cần thiết đều là hắn thay tớ truyền đạt."
"........" Minh Dụ hít vào một ngụm khí lạnh "Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Làm tớ biến mất khỏi vòng dư luận." Lục Bạch nhẹ nhàng nói ra câu này "Hắn tạo thân phận giả cho tớ, dùng bạo lực lạnh cùng áp lực từ bên ngoài từng bước một đem tớ bức điên. Mục đích cuối cùng chính là xóa bỏ sự hi sinh suốt mười năm vì hắn của tớ, nhưng mà hắn lại danh chính ngôn thuận có được toàn bộ công ty. Sau đó ôm về mối tình đầu của hắn, một nhà ba người bọn họ trải qua những ngày tháng tốt lành."
"Cậu không phát hiện ra sao? Giang Nghị đang dần chuyển hình về phía phương diện địa ốc. Hiện tại bộ phận thiết kế chỉ có thể nói là đặc sắc, nhưng cũng đã không còn là chủ nghiệp động một chút liền khiến người ta khiếp sợ nữa."
"Nếu vẫn không ly hôn, chỉ sợ lần sau cậu thấy tớ, chính là ngày tớ hoàn toàn phát điên rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.