Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 136:




Lục Bạch yêu cầu nhất định phải hỏi ra được kết quả, nhưng thật ra ý nghĩa trên mặt chữ chính là muốn Lâm Đồng tự mình nói ra kết quả.
Hơn nữa chuyện dứt khoát nhất mà cậu làm, vẫn là cậu cắt đứt hoàn toàn tiền cho Lâm Đồng.
Trừ bỏ buổi tối ngày đầu tiên bên ngoài, Lục Bạch bảo trợ lý quản lý sắp xếp thời gian tốt nhất cho Lâm Đồng. Thời điểm đi học học tập ra sao, thời điểm ra ngoài làm công như nào, thời điểm tới trước mộ tảo mộ.
Cả ngày như vậy, Lâm Đồng miễn cưỡng mới có chút thời gian ngủ, dư lại tất cả đều là liên tục làm việc. Trải qua hai ngày, sắc mặt Lâm Đồng liền trở nên tái nhợt đến khó coi.
Nhưng cố tình y nhu nhược đáng thương không được.
Câu nói lưu lại ở trường học lúc trước của Lục Bạch đã vạch trần bộ mặt thật của y, mà trong vòng những người đó, hoặc là đã sớm cảm thấy y là một bạch liên hoa, căn bản coi thường y. Mà những người từng chơi tốt, ngược lại cảm thấy là y thật quá đáng, bằng không ngày xưa ngoan ngoãn phục tùng Lục Bạch như thế, tại sao đột nhiên liền đối với cậu ác liệt như vậy?
"Có một vị hôn phu vừa có tiền còn đẹp trai như vậy, mày nói xem tự nhiên mày đi tìm đường chết làm gì? Kêu mày quỳ trước mộ lão gia nhà hắn có khác gì với thời cổ đại kêu vợ quỳ từ đường đâu. Mày cố gắng nghe lời một chút, cẩn thận biểu hiện mấy ngày, đem hắn dỗ ngọt không phải được rồi sao?"
"Mày nhìn tình trạng trong nhà hiện tại đi! Cả nhà chen lấn ở một chỗ, em trai mày muốn máy chơi game mới đều mua không được. Ba mày càng là mỗi ngày phát hỏa. Trong nhà biết sống qua ngày thế nào? Chúng ta thật sự không thể thiếu hai mươi vạn mỗi tháng mà Lục thiếu cấp cho được. Mày trở về cẩn thận mà cùng hắn cầu tình, không được thì quỳ xuống cầu xin hắn. Có giao tình với Lục lão gia lúc còn sống, hắn sẽ không vứt bỏ mày như vậy đâu!" Đây là lời mà mẹ ruột của Lâm Đồng nói với y.
Lâm Đồng nghe vậy gần như hít thở không thông.
Y rốt cuộc có thể cảm nhận được một chút cảm giác thường ngày của Lục Bạch. Loại cảm giác bị cả nhà đè ra hút máu này, quả thực giống như trên người bị quấn quanh bởi vô số những con đỉa khiến người ta buồn nôn.
Mà những ngày như vậy bất quá chỉ mới qua năm ngày, thời điểm Lâm Đồng phát hiện ngọc bội mà mình giấu đi bị cha mình trộm đi tính toán bán đổi tiền để tiêu sài, Lâm Đồng rốt cuộc bạo phát.
Y thế nhưng trực tiếp tố cáo cha mẹ của mình, yêu cầu cùng bọn họ cắt đứt quan hệ.
"Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng tôi thật sự là chịu không nổi nữa."
"Tám tuổi liền đem tôi đưa đi Lục gia, khi còn nhỏ cũng là thiếu ăn thiếu mặc. Thật vất vả mới có nơi an ổn, bọn họ còn tra tấn tôi như vậy. Hiện tại Lục thiếu cũng nhịn không nổi chuyện nhà tôi nữa, muốn cùng tôi từ hôn, bọn họ lại bắt tôi quay về xin lỗi."
"Tôi thật sự chịu không nổi, trên núi kia quá lạnh......" Lâm Đồng không phải là thật sự ngu xuẩn.
Lục Bạch cho dù đối với y có còn tình cảm hay không, y cũng không dám lấy Lục Bạch ra làm tấm chắn, đơn giản ngay cả lý do Lục Bạch kiên trì muốn cùng y từ hôn cũng đẩy đến trên người cha mẹ.
Chuyện này thật đúng là rất mới mẻ. Trong vòng trước nay đều đem Lục Bạch cùng Lâm Đồng thành câu truyện cổ tích cô bé Lọ Lem để kể. Nhiều năm như vậy quay đầu, Lục Bạch cho dù xem rõ muốn một đao cắt đứt, thì cũng đã đủ đề tài câu chuyện cho mọi người bàn tán.
Kết quả Lâm Đồng quay người lại, đem chính cha mẹ của mình cùng tố cáo, toàn bộ đều là chó cắn chó, làm người xem nhìn đến không chớp mắt.
"Thật đúng là trò hay." Trong văn phòng của Lục Bạch ở tập đoàn Lục thị, Lục Bạch nhìn gương mặt đánh thương nhu nhược như cũ của Lâm Đồng ở trên tin tức hot, nhìn không chớp mắt.
Phía sau Bạc Ngạn đưa ly trà cho cậu "Uống chút nước ấm."
Thân thể Lục Bạch rất yếu, Bạc Ngạn từ sau khi tiếp nhận điều trị, hàng ngày uống nước đều phải cẩn thận kiểm tra độ ấm. Quá lạnh sợ dạ dày cậu chịu không nổi, quá nóng lại sợ cậu bỏng đầu lưỡi.
Lục Bạch nghe lời nhận lấy chén trà uống, sau khi uống đến hớp thứ hai mới đột nhiên phản ứng lại "Học trưởng hôm nay được nghỉ?"
Bạc Ngạn là bác sĩ, hàng ngày luôn bận rộn trước sau. Giống như hôm nay rảnh rỗi, cầm theo quyển sách tính toán ở trong văn phòng cậu lười một ngày cũng là rất ít.
Đáng tiếc cậu hôm nay cũng là thật sự vội, buổi chiều có hai cái hội nghị, một cái đều không thể vắng mặt, còn có hai chồng công văn cao như núi ở hai bên người.
Hẹn hò cũng rất khó, cứ như vậy thì cậu muốn diễn luyện một chút trước màn theo đuổi "vợ yêu" đều không được. Lục Bạch thở dài, đột nhiên bắt đầu nghiêm túc suy xét đến việc có nên tìm một người đại diện để tiếp quản Lục gia hay không. Dù sao phương hướng đại khái cậu đều đã làm cho không sai biệt lắm rồi.
Hệ thống nhịn không được nhắc nhở cậu "Ngươi hỏi qua Bạc Ngạn chưa?"
"Cái này cũng cần phải hỏi sao?" Lục Bạch bị câu hỏi của hệ thống làm cho sửng sốt. Quan hệ giữa cậu và Bạc Ngạn kỳ thật chính là một lớp giấy mỏng. Chỉ là e ngại thời gian địa điểm không thích hợp mới không có tiếp tục. Chẳng lẽ ý tứ của hệ thống là kêu cậu không cần đường đột theo đuổi học trưởng?
Lục Bạch khó được lúc trì độn, hệ thống cũng lười đến mắng chửi việc Lục Bạch muốn theo đuổi "vợ" này. Kiểu như Lục Bạch mỗi ngày đều chui vào trong lồng ngực người ta như vậy, muốn làm công cũng khó khăn lắm.
Nhưng mà Lục Bạch cũng không thể cảm nhận được sự ưu thương của hệ thống, ngược lại nghiêm túc tự hỏi chuyện tình cảm giữa cậu và Bạc Ngạn.
Dựa theo hợp đồng ký kết của bọn họ trước lúc xuyên qua mà nói, đây là thế giới thứ tư của Lục Bạch, cho nên chỉ cần hai thế giới nữa, Lục Bạch có thể trở về thế giới ban đầu của chính mình.
Đến lúc đó, chính là thời điểm cậu cùng Chủ Thần chân chính đánh cờ.
Cái tên ngụy quân tử Thiên Đạo kia, muốn nhìn thấy nhất, bất quá chính là cái chuyện này. Nhưng mà chờ sau khi mình đánh thắng xong, vị này tính toán bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, chỉ sợ sẽ ở lúc trước khi chính mình thay thế được địa vị của Chủ Thần liền đem mình thu thập lưu loát.
Bất quá cậu còn có học trưởng, có pháp tắc bảo hộ bên người, Thiên Đạo cũng không thể vi phạm.
Như thế xem ra, phần thắng của cậu vẫn là rất lớn.
Nghĩ nghĩ, Lục Bạch có chút mệt rã rời. Có lẽ là bởi vì thế giới độc nhất vô nhị này thật sự quá nhẹ nhàng, thần kinh của Lục Bạch cũng thả lỏng rất nhiều.
Bạc Ngạn thấy cậu ngáp một cái, đơn giản duỗi tay đem Lục Bạch bế lên đi vào giường ngủ trong phòng nghỉ.
"Học trưởng......." Lục Bạch mệt rã rời, thanh âm có vẻ rất mềm.
Bạc Ngạn bị một tiếng gọi này của cậu mê hoặc, đơn giản cũng cởi áo ngoài rồi leo lên giường.
Kết quả lại bị Lục Bạch sờ đến trên người.
"Làm sao vậy?" Thấy Lục Bạch cởi bỏ hai nút áo trên sơ mi của mình rồi vòi tay vào bên trong sờ soạng, Bạc Ngạn nhanh nắm lấy cổ tay của cậu "Đừng nháo."
Lục Bạch mở mắt ra, cùng anh nhìn nhau vài giây, ngón tay lại đụng vào làn da ở trước ngực Bạc Ngạn.
Bạc Ngạn: "Muốn làm sao nào?"
Lục Bạch: "Học trưởng là kẻ lừa đảo!!! Anh bắt em mặc thêm quần áo, chính anh lại không mặc!"
Bạc Ngạn: "...... Anh không lạnh."
Lục Bạch phẫn nộ đem quần áo trên người mình cởi ra rồi ném lên người Bạc Ngạn "Em cũng không lạnh!"
"Tổng tài thật sự cũng không sợ hãi giá lạnh."
Sau đó Lục Bạch liền vô cùng hợp với tình hình đánh một cái hắt xì.
Nửa giờ sau, Lục Bạch uống xong thuốc cảm mạo pha với nước, sau đó chui vào trong lồng ngực Bạc Ngạn giận dỗi.
Thân thể này thật sự là không quá tốt. Nếu là cơ thể ban đầu của cậu, cho dù là ngày lạnh nhất âm 40 độ, không mặc quần áo ấm cũng không cảm thụ được chút giá lạnh nào.
Bạc Ngạn nhịn không được hỏi cậu "Cho nên ngày lạnh như vậy, em vì sao còn muốn mặc thành như vậy ra cửa? Đều là chính mình chịu tội......"
Nhưng nói một nửa, anh lại đột nhiên dừng lại, cánh tay ôm Lục Bạch cũng đột nhiên dùng thêm chút lực đạo.
"Làm sao vậy?" Lục Bạch bị anh lải nhải đến mơ màng sắp ngủ.
"Không có việc gì, tiếp tục ngủ đi! Chút nữa mở họp anh gọi em." Bạc Ngạn nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Lục Bạch. Nhìn người ngủ an ổn, anh mới có thể đem ngụm chua xót nghẹn ở trong lồng ngực nhổ ra.
Cảnh tượng âm 40 độ không mặc quần áo ấm mà Lục Bạch nói kỳ thật anh đã gặp qua. Hơn nữa Lục Bạch khi đó, không chỉ là mặc đơn bạc, mà toàn thân còn ướt đẫm. Trên tóc đều là nước đóng băng, được người từ trong hồ lạnh lẽo vớt lên. Anh rất muốn duỗi tay ra hỗ trợ, nhưng lại chỉ có thể nhìn một kẻ có vẻ đạo mạo cầm thú ôm Lục Bạch rời đi.
Chờ thời điểm anh gặp lại Lục Bạch, cậu cũng đã thừa nhận quá nhiều cực khổ.
Khi đó Bạc Ngạn nghĩ, nếu có cơ hội có thể ôm Lục Bạch, anh nhất định sẽ đem người bảo hộ thật tốt, không bao giờ để cậu phải cảm nhận thêm bất cứ một tia ủy khuất nào nữa.
Đáng tiếc đứa nhỏ cũng không cho anh cơ hội này, cậu ở trong giữa tra tấn vô cùng vô tận, đã học xong làm như thế nào bảo hộ chính mình, như thế nào làm chính mình trở nên càng thêm kiên cường.
Hôn hôn cái trán của Lục Bạch, Bạc Ngạn thực hy vọng giờ khắc này có thể kéo dài thêm chút nữa, càng dài càng tốt.
Phòng nghỉ của Lục Bạch một mảnh ấm ấp. Nhưng bên ngoài lại là gió tanh mưa máu vô tận.
Chuyện giữa Lâm Đồng cùng Lâm gia như cũ liên lụy không rõ, Lục Tường còn đang chui ở trong nhà xưởng tay làm hàm nhai. Mẹ Lục bị ông ngoại của Lục Bạch giữ lại cấm túc trong nhà. Người duy nhất còn tính là tự do chỉ có một mình cha của Lục Bạch.
Đáng tiếc ông ta mỗi ngày đắm chìm ở trong tổ ấm dịu dàng của nhóm tiểu tình nhân, căn bản không có phát hiện tình huống xung quanh mình có biến hóa. Thậm chí còn chờ Lục Bạch quay đầu lại cùng bọn họ xin lỗi, cầu xin bọn họ trở về Lục gia.
Thanh niên nằm trong lồng ngực, cũng chính là ông chủ của quán bar, nghe được ông ta nói như vậy, còn có chút kinh ngạc "Chắc là không thể nào! Lục thiếu thoạt nhìn......"
Hắn muốn nói là một người rất bình thường, nhưng suy xét đến tính cách của cha Lục, vì thế châm chước mà thay đổi từ ngữ "Lục thiếu thoạt nhìn còn rất lạnh nhạt."
"Đó là bởi vì cái thằng bất hiếu đó muốn chết!" Cha Lục cười lạnh một tiếng "Nó lúc trước muốn lôi kéo Lục Tường đi làm kiểm tra tương thích. Ta lúc ấy còn nghĩ rằng là giả. Nghe nói lần trước nó đến quán của em?"
"Vâng. Là cùng đại thiếu gia của Bạc gia tới."
"Chính là thế. Bạc Ngạn sau đó không phải còn mang theo nó trở về nhà cũ?"
"Bạc lão gia là thánh thủ trung y, Lục Bạch cùng Bạc gia quan hệ thân thiết như vậy, cái này liền chứng minh thân thể nó thật sự không tốt."
"Lục Bạch chính là đồ ngu xuẩn, Lục Tường không phải người chết, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn. Đến lúc đó nó cũng chỉ có thể chờ chết."
"Ngài không tính toán cứu hắn? Dù sao cũng là con trai ruột."
"Ha ha ha, tiểu bảo bối em suy nghĩ cái gì vậy?" Tiếng cười của cha Lục vô cùng khắc nghiệt "Chỉ cần nó chết, hết thảy Lục gia đều sẽ là của ta. Ta cần chi phải cứu nó?"
"Hơn nữa, loại đồ vật như con trai này, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Lục Bạch, Lục Tường cũng chưa có con cái, chỉ cần ta tồn tại, Lục gia liền vĩnh viễn có hậu đại. Nếu không thể......." Cha Lục nhéo một phen sườn mặt của thanh niên "Nếu em nguyện ý, em cũng có thể là con trai của ta a!" Đoạn lời nói này của cha Lục, rất nhanh liền truyền tới tai Lục Bạch.
Sớm đã đoán trước, cho nên Lục Bạch hoàn toàn không cảm thấy khổ sở, ngược lại trong lòng có kế hoạch khác.
Tên cha ruột này của cậu đối với đồ vật trong tay cậu chính là mơ ước đã lâu. Hơn nữa ông ta đối với loại hình tiểu bạch hoa vô cùng yêu thích, đều làm Lục Bạch có tính toán mới.
Cậu đều nghe nói, mấy cái tên bạch nhãn lang của Lục gia sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, những người khác đều còn tính là tạm ổn, chỉ có Lâm Đồng là ngày tháng trôi qua thật sự không quá tốt.
Dù sao sau này y cũng đều cùng cha nuôi của mình ở bên nhau, không bằng giúp y chứng thực cái thân phận "mẹ nhỏ" này luôn.
Trong lòng Lục Bạch tràn đầy suy nghĩ muốn ăn dưa xem kịch. Vì thế, cậu gọi cho thư ký, lặng lẽ phân phó cho hắn một vài lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.