Nắm Lấy Vì Sao Ôm Em Vào Lòng

Chương 37: Gặp Lại Thẩm Hoài





Khi buổi biểu diễn bắt đầu, ánh sáng được tắt dần, không gian chìm vào yên tĩnh.
Roẹt bức màn che được kéo lên, tất cả ánh sáng đều tập trung về phía sân khấu.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn về hướng đó, nơi từng giai điệu nhẹ nhàng vang lên.
...
Mặc Quân Đình ở căn phòng lầu hai lại chỉ nhìn chăm chú vào Thẩm Tinh, đối với mọi thứ xung quanh cô tự đều tự động lu mờ đi.
Trong mắt anh chỉ còn lại bóng hình cô gái xinh đẹp đang đánh đàn.
Dưới bàn tay trắng nõn như ngọc dương chi, khúc nhạc vang lên uyển chuyển, mềm mại hợp ca cùng những âm thanh khác tạo nên một bản hòa ca tuyệt vời, mà cô ấy cũng giống như cửu thiên huyền nữ, mang dáng vẻ xinh đẹp mộng ảo khiến người ta như lạc vào tiên cảnh.
....
Đến khi buổi diễn kết thúc từng đợi pháo tay vang lên, Mặc Quân Đình mỉm cười nhìn cô gái xinh đẹp trên khán đài.
Thư kí Giang một bên đã hoàn toàn im lặng rồi.
Sếp đây là tính ngoại tình sao, còn tới tận nơi luôn rồi.
Ban đầu anh ta cứ nghĩ boss tới đây để gặp bà chủ ai ngờ lại đi gặp cô gái này.

Thôi xong nếu để người khác biết anh thật không dám tưởng tượng.
...
Bên trong phòng nghỉ ở hội trường, Thẩm Tinh ôm bó hoa bỏ xuống bàn, sau đó cầm điện thoại lên thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Khi nhìn thấy người bước vào trong mắt cô hiện lên một sự lạnh lẽo.
Bên ngoài hành lang, Thẩm Tinh lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt không hề che dấu tia chán ghét.
"Nói đi, ông gặp tôi không phải chỉ để nhìn nhau thôi chứ.
Nếu vậy thì tôi xin phép đi trước ".
Thẩm Tinh nói xong liền rời đi ai ngờ bị Thẩm Hoài kéo lại.
"Tinh Tinh à, ba".
Ông ta chưa nói hết câu, Thẩm Tinh đã hất mạnh tay ông ta ra khỏi tay mình:
" Đừng chạm vào tôi"
"Tinh Tinh" Ông ta thấy phản ứng của cô như vậy trong lòng không rõ tư vị gì nhìn cô.
"Ba, ông có tư cách gì mà xưng hô như vậy".
Thẩm Tinh khinh bỉ nhìn ông ta:" Tôi nói cho ông biết khi năm đó ông vứt bỏ mẹ con tôi chạy theo Bạch Dao thì ông đã không xứng làm cha tôi rồi.
Đừng có đứng đó ra vẻ làm chướng mắt người khác nữa".
Thẩm Hoài không phản bác lại lời cô nói,ông ta nhẹ giọng:" Tinh Tinh, ba thực có lỗi với con nhưng chuyện của ba và mẹ con, con vẫn còn nhỏ nên không hiểu đâu.
Chỉ là ba hy vọng vẫn có thể gặp con.."
"Dừng " Thẩm Tinh cắt ngang lời ông ta.
"Ông Thẩm ông chắc là đề cao mình quá rồi, sau bao nhiêu chuyện như vậy ông vẫn có thể mặt dày đến nói tình cha con với tôi, tôi thật sự phục ông rồi.
Tôi cũng không có hứng thú cùng ông ôn chuyện đâu".
Thẩm Hoài tái mặt nhìn Thẩm Tinh lại nghe được cô nói tiếp.
"Còn nữa nếu mấy người rảnh quá không có việc gì làm thì đừng có lởn vởn trước mặt tôi nữa, nếu không một ngày nào đó tôi tâm tình không tốt sẽ không đảm bảo cho mấy người yên lành mà sống tốt đâu"
Nói xong cô kiêu ngạo giống như một con công mà bước ra ngoài bỏ lại Thẩm Hoài khuôn mặt xám xịt mà nhìn theo bóng lưng cô.
Thẩm Tinh ôm một bụng tức mà bước trở về phòng.Cô coi như xui xẻo, tâm trạng đang tốt tự dưng bị phá hỏng khiến cô cực kỳ muốn đánh người.
Thẩm Tinh lấy từ trong túi ra một viên kẹo rồi bỏ vào miệng, vị ngọt nhanh chóng lan ra dần xoa dịu đi sự tức giận của cô.

Cô ngẩng mặt lên hướng về phía trần nhà để nước mắt không rơi xuống.
Nhớ lại từng chuyện trước đây, trái tim cô bỗng bị xiết nhẹ.
Thật ra cô đối với khái niệm người cha này rất mơ hồ.
Nhiều lần cô từng hỏi mẹ tại sao cha không ở cùng chúng tôi.
Lúc đó bà chỉ cười nhẹ nói rằng hai người không hợp nên không sống với nhau .
Nhưng tôi lại hỏi tiếp tại sao ông ấy không về thăm tôi, có phải tôi không ngoan hay không, khi đó bà chỉ cười nhưng không nói.
Cho tới ba năm trước lần đầu tiên tôi gặp lại cha lại là lúc ông ta cho người bắt tôi tới để cứu con gái riêng của ông ta.
Lúc đó tôi vừa kinh ngạc vừa đau lòng thì ra ông ta có gia đình mới không cần tôi nữa rồi.
Cả người tôi khi đó đều lâm vào trống rỗng, đầu óc cũng không suy nghĩ được cứ thế mà bị đẩy vào phòng phẫu thuật, sau đó mẹ tôi tới kịp thời đưa tôi rời đi.
Cậu cũng kể cho tôi về chuyện của mẹ, từ đó trong lòng tôi đối với ông ta không còn một tia hy vọng nào, mà chỉ còn lại sự chán ghét.
Thẩm Tinh nhắm lại lại từng hình ảnh trước đây như dòng nước mà hiện lên trước mắt cô.
...
Cốc Cốc, lại có tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Tinh lấy lại tinh thần.
Mặc Quân Đình ôm một đóa hoa bách hợp bước vào.
Thẩm Tinh nhìn thấy anh thì ngạc nhiên :" Anh".
Mặc Quân Đình đưa bó hoa cho cô:" Chúc mừng ".
Thẩm Tinh nhìn những bông hoa trắng tinh mỉm cười :" Cảm ơn "

"Hôm nay cô đàn rất hay".
Thẩm Tinh ôm lấy bó hoa, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều mỉm cười :" Có khi nào tôi đàn không hay sao".
Mặc Quân Đình nghe vậy thì lắc đầu :" Không có".
Thẩm Tinh thấy phản ứng của anh thì phá lên cười, chút không vui cuối cùng cũng tiêu tán sạch.
Thật kì lạ, hình như mỗi lần cô không vui nhưng khi nhìn thấy Mặc Quân Đình thì điều đó đều bay sạch cả.
Khục tất nhiên đó không phải do anh ta rất đẹp trai đâu.
"Nhưng hôm nay sao anh lại ở đây".
Thẩm Tinh tò mò.
Mặc Quân Đình mặt không đổi sắc nói:" Tôi có chút chuyện ở đây, sau đó bị Ninh Ninh kéo tới đây, không ngờ thiên tài âm nhạc Nasteria lại ở gần tôi như vậy".
Thẩm Tinh nghe anh trêu như vậy có chút xấu hổ đỏ mặt:" Khụ, cái đó hình như anh cũng không hỏi tôi đúng không "
Ý chính là anh không hỏi thì làm sao tôi trả lời cho được.
Mặc Quân Đình nhìn vẻ mặt đúng lí hợp tình của cô thì bật cười:" Vậy tôi có thể có vinh dự được mời tiểu thư xinh đẹp cùng dùng bữa không ".
Thẩm Tinh nghe vậy thì hơi ngẩn ra, vẻ mặt hơi áy náy :" Xin lỗi lát nữa tôi có hẹn đi liên hoan cùng mọi người rồi, cho nên".
Mặc Quân Đình :" Không sao, dù sao vẫn còn thời gian".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.