[Nam chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới

Chương 426: Chương 426




Đinh!

Chỉ vài giây sau.

Ở Hàn Quốc, Kim Gi-ryeo đang cảm thán trước công nghệ giúp mình trò chuyện với người ở bên kia đại dương.

Nhưng ngay khi còn đang mải mê tận hưởng nền văn minh của hành tinh này, một tin nhắn dài ngoằng đột ngột xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Một kẻ ngoài hành tinh nghiêng đầu khó hiểu.

“Gì đây?”

 

Rốt cuộc sao lại nhận được một câu trả lời dài dòng như thế này chứ?
Nhìn vào bối cảnh, có vẻ như các Thợ săn Nhật Bản đã hiểu lầm một cách kỳ quặc chỉ vì cấm đột kích.


Tuy nhiên, thời gian không cho phép tôi sửa chữa sự hiểu lầm này, ngay cả khi tôi không biết nó bắt đầu sai ở đâu.

 

'Đã hơn 6 giờ tối rồi, sao tôi lại phải khổ sở thế này chứ.'

Nhân tiện, ngay sau khi kết thúc bữa ăn với Ahn Yoon-seung, tôi đã lập tức đến Hiệp hội Thợ săn gần đó.
Vì Hiệp hội này chuyên quản lý các thảm họa từ dị giới, nên luôn có nhân viên trực ca đêm.
Do đó, tôi đến đây để bàn bạc khẩn cấp về hầm ngục mới xuất hiện và gõ cửa.

"Hộc! Ki, Kim Gi-ryeo thợ săn-nim?"
"Xác nhận danh tính rồi thì mau cho tôi vào. Hoặc ít nhất cũng phải liên hệ thẳng với Hội trưởng đi chứ."

Nhưng không phải ở Hàn Quốc.
Mà lại là một hầm ngục xuất hiện tận Thái Bình Dương xa xôi—tại sao Đại Ma Pháp Sư lại quan tâm đến nó?
Ở đây có một lý do không thể xem nhẹ.

'Alphauri cũng từng xuất hiện một dạng du vịnh thổ (游泳土) y hệt thế này.'

Tôi biết rõ toàn bộ nội tình nhờ ký ức từ kiếp trước.

 

 

[Tin nóng] Hướng Minamitorishima, Thái Bình Dương—Hiện tượng hầm ngục nghiêm trọng chưa từng có xảy ra!

Tôi sẽ giải thích lại chi tiết về bản tin đã phát trên màn hình nhỏ trong nhà hàng.
Ở vùng cực đông của một quốc gia châu Á, hiện đang diễn ra một cảnh tượng không thể tin nổi.

'Dù sao thì, đây cũng là điểm khởi đầu của Đại Biến Động.'

Cứ như lần đầu tiên quái vật xuất hiện trên Trái Đất vậy.

Một ánh sáng huyền ảo đến mức có thể gọi là cực quang trồi lên từ bờ biển, rồi từ đó, hầm ngục đột ngột lộ diện.
Nhưng lần này, hầm ngục không xuất hiện qua một cánh cổng phiền phức nào cả.

'Mình không chắc lắm, nhưng nếu so sánh kích thước thì chắc cỡ đảo Yeonpyeong nhỉ?'

Một tổ quái vật bằng đá, với vô số tảng đá đỏ sậm hoặc đen tuyền chồng chất lên nhau, đột ngột hiện ra giữa không trung xa xăm.

 

Nói cách khác, đây chẳng khác nào sự xuất hiện của đảo Thiên Cung chỉ có trong truyện cổ tích.

Hơn nữa, khối vật thể lạ có hình dạng như một hòn đảo đó vẫn đang trôi nổi giữa không trung, liên tục thay đổi vị trí.
Dù nó không hề có cánh.

 

'Nó đang bị hút về nơi có con người sinh sống sao?'

Một cơn ác mộng đã đột ngột hiện thực hóa.

Thế nhưng, gọi hòn đảo hầm ngục mới xuất hiện này là "hộp thức ăn" của lũ ký sinh thể có vẻ không chính xác.

 

'Quan trọng nhất, nó không có hình dạng vuông vức.'

Một số loài ký sinh trùng vũ trụ thích bàn ăn có góc cạnh và ngay ngắn.
Nhưng hòn đảo kia thì lại tròn trịa, thậm chí còn vô cớ di chuyển.

Vậy thì, ý nghĩa thực sự của hòn đảo này là gì?

'Lần này không phải hoạt động liên quan đến ăn uống đâu.'

Dựa vào ký ức tích lũy từ kiếp trước, tôi lập tức nắm bắt được tình hình.

'Đây chỉ là trò khoe khoang của chúng mà thôi. Lũ sâu bọ đó đang thể hiện khả năng sáng tạo một cách vô nghĩa!'

 

Ma thuật sáng tạo vừa xảy ra chính là một hình thức "luyện tập" cải tạo hành tinh của lũ ký sinh trùng vũ trụ.

 

Điều tôi luôn lo lắng—[Giáng Lâm]—không chỉ đơn thuần là thảm họa, mà còn kéo theo sự biến đổi môi trường toàn hành tinh theo hướng có lợi cho kẻ địch.
Chúng đang từng bước sửa đổi không gian ngoại giới để phù hợp với chúng hơn.

Trên Trái Đất, quá trình này thường được gọi là "terra-forming". (sự hình thành địa hình)

Nhưng lúc này, thay vì để tâm đến mấy khác biệt về từ ngữ, tôi nên tập trung vào chuyện khác.

'May mắn là thứ đồ chơi mà chúng tạo ra lần này có vẻ không đến mức khiến con người chết ngay khi chạm vào...'

 

Sột soạt.

Tôi, dưới hình dạng của Kim Gi-ryeo, bất giác quét mắt nhìn bầu trời.

'Vấn đề là, một khi công phá xong, thứ sáng tạo vĩ đại kia sẽ rơi xuống.'

Đúng vậy.

Đây chính là điểm gây đau đầu nhất.

Cũng giống như tất cả các thủ lĩnh Blue Gate, thứ luôn giữ chìa khóa mở cổng thoát hiểm.
Mỗi khi lũ ký sinh thể xâm nhập không gian, trọng tâm luôn nằm ở con boss chủ chốt.

Hòn đảo đó chắc chắn cũng có một cá thể mạnh hơn hẳn đám thuộc hạ xung quanh—một con quái vật gần như là chủ nhân của hầm ngục.
Nếu nó bị đánh bại, nguồn năng lượng vận hành hòn đảo sẽ lập tức sụt giảm.

Một khi thủ lĩnh gục ngã, việc tiếp theo chỉ có thể là sự sụp đổ của toàn bộ hầm ngục.

'Chết tiệt. Sao một Đại Ma Pháp Sư xuất sắc như mình lại quên mất chuyện này chứ.'

Tôi, dưới lớp vỏ bọc một người ngoài hành tinh tóc vàng, nặng nề than thở về sai lầm của chính mình.

Thành thật mà nói, ở hệ sao đôi nơi tôi sinh ra, những thứ sáng tạo kiểu này dù mất đi năng lượng cũng không có vấn đề gì.
Đơn giản vì lực nổi ở đó quá dồi dào.

Chính vì thế, một Ma Pháp Sư lâu đời của Alphauri như tôi đã không đủ cảnh giác với tình huống hiện tại.

'Sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra mà thôi.'

Vậy bây giờ phải làm sao đây?

Nếu đặt nó lên bản đồ, hòn đảo kia chắc chỉ bé bằng một dấu chấm.
Nhưng nếu "tác phẩm" do lũ ký sinh thể tạo ra mà bị công phá, con người trên Trái Đất chắc chắn sẽ phải gánh chịu thiệt hại không thể vãn hồi.

'Ừm...'

 

Nếu rơi xuống nước, đó là sóng thần.
Nếu rơi xuống đất, đó là thiên thạch.
Không có cách nào khác để diễn đạt chuyên môn hơn, nhưng dù sao thì cũng chắc chắn là một thảm họa.

 

‘Với cư dân bản địa mà nói thì va chạm thiên thạch hay cái này cũng chẳng khác gì nhau.’

Trước mắt, tôi quyết định rằng tốt nhất là phải ngăn chặn những kẻ liều lĩnh cố gắng tấn công nó.
Vì thỉnh thoảng từ hòn đảo đó có quái vật cấp B rơi ra, nên chỉ cần một thợ săn cấp A đủ mạnh đặt chân vào cánh cổng này, khả năng xử lý được nó là rất cao.
 

Thế nên tốt hơn hết là để Hiệp hội hoặc cộng đồng quốc tế ra thông báo cấm động vào hòn đảo này ngay từ đầu.

 

‘Cuối cùng vẫn là mình phải ra tay thôi à?’

Thoáng chốc, tôi lưỡng lự.

‘Mà cũng đúng, đây là lần đầu tiên Trái Đất gặp phải tình huống này. Nhân tiện thu thập dữ liệu cũng không phải ý tồi.’

Là một đại pháp sư đến từ thế giới khác, tôi muốn xử lý hòn đảo đó một cách an toàn trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Vì một thế giới khác đã hiện thực hóa nó, nên giờ chỉ còn một cách để loại bỏ hòn đảo này.

‘Dùng một lực lượng vật lý khổng lồ… gì đó, nói chung phải tìm cách thôi…’

Điều đáng ngạc nhiên là nếu cứ lần lữa, để thời gian giới hạn vượt qua, hòn đảo kia vẫn sẽ rơi xuống.
Và nếu chẳng may khối đá khổng lồ đang trôi nổi trên không đó dừng lại ngay giữa khu vực đông dân cư thì sao?

‘Xét theo tốc độ di chuyển, không chừng nó có thể dừng lại ở vùng biển gần Hàn Quốc.’

Càng nghĩ càng thấy đó là một thảm họa lớn.
Tôi ôm đầu, tưởng tượng đến chuỗi thảm kịch sắp diễn ra.
Điều chắc chắn trong tình huống này là Trái Đất không có ai đủ sức xử lý hòn đảo đó.

‘Hay là không? Liệu có thể dùng thứ gì đó như tên lửa hạt nhân để bắn hạ không?’

 

Tôi sửa lại suy nghĩ.
 

Chính xác hơn, vấn đề nằm ở chỗ không có thợ săn nào đủ mạnh để giải quyết nó, còn nếu để khoa học công nghệ ra tay, kết quả cũng không mấy khả quan.
Vậy nên, vì sự an nguy của hành tinh này, tôi đã hạ quyết tâm.
Thay vì để con người lao vào giải quyết và gây ra một mớ hỗn độn, chi bằng ngay từ đầu người có thực lực như tôi đứng ra đảm nhận chuyện này.

‘Rõ ràng là lần này sẽ cực kỳ phiền phức.’

Loại bỏ một hòn đảo khổng lồ trôi nổi trên không, một nơi đủ rộng để xây cả một ngôi làng.
Nếu thử dùng cơ thể của một con người Trái Đất để thực hiện phép thuật xóa sổ lãnh thổ này, thì chắc chắn là phổi sẽ phát nổ mất.

‘Nếu có thể làm mà lại giả vờ như không biết gì…’

Tôi thoáng dừng lại giữa dòng suy nghĩ.

‘Sau này mà bị phát hiện thì sẽ gây ra một hậu quả lớn. Dù thế nào cũng sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến danh tiếng của ta.’

Và thế là tôi thay đổi quyết định.

Ngay khi tôi còn đang kiểm soát chính những suy nghĩ của mình, một giọng nói vang lên.

“Thợ săn Kim Gi-ryeo! Chủ tịch Hiệp hội vừa mới phản hồi. Ông ấy sẽ kết nối với ngài qua cuộc gọi video ngay bây giờ, xin hãy kiểm tra điện thoại.”

Cuối cùng tôi cũng liên lạc được với người chịu trách nhiệm.

 

***

 

Thế nhưng, tôi vừa có lòng tốt ra tay giúp đỡ thì…

“Cái gì cơ?”

Khoảng ba giờ sau.

Seoul, Hàn Quốc.

Dù đã khuya, tôi vẫn ngẩng đầu nhìn trời, đứng bên ngoài.
Tôi ra đây để loại bỏ hòn đảo trôi nổi trên không, thứ đang tiếp tục tiến gần hơn từng giây.

Vậy mà ngay khi tôi thông báo sẽ ra khơi đến Thái Bình Dương, Chủ tịch Hiệp hội lập tức liên lạc khắp nơi. Và rồi…

 

[Liên minh Thợ săn Quốc tế: Một mình thợ săn Hàn Quốc xử lý cánh cổng đó sao? Không thể được.]

 

Tôi nhận về một câu trả lời như thế này đây.

Tôi đã rộng lượng, quyết định dùng pháp thuật của mình để giúp ích cho thế giới, vậy mà!

Có lẽ, tầng lớp cao cấp của Trái Đất cho rằng tôi đang muốn độc chiếm một cánh cổng tốt. Các quốc gia đồng loạt lên tiếng bày tỏ sự lo ngại không lường trước.

Mà cũng đúng thôi. Đối với người của Alphauri, thứ đó chỉ là một món đồ chơi. Nhưng với Trái Đất, đó lại là một vùng săn bắn mới…

Cánh cổng vốn dĩ có quy luật càng đặc biệt và càng khó chinh phục thì sẽ càng rơi ra những phần thưởng đắt giá. Đó là một hệ thống khá hợp lý.
Chính vì vậy, một số tầng lớp cấp cao của Trái Đất đang cố ngăn tôi tiến vào, với lý do rằng vì hòn đảo xuất hiện trên biển nên nó thuộc về tất cả mọi người.

‘Hóa ra là vậy. Một vùng biển rộng lớn như Thái Bình Dương không thuộc về ai cả, mà lại là tài sản chung của mọi người sao.’

Tôi thực sự cảm động khi thấy con người chia sẻ khu vực đẹp nhất một cách hòa bình.
Nhưng mà…

“Bố nó chứ! Đám khốn này sao cứ đến lúc có lợi cho mình thì lại lôi khái niệm tài sản công cộng ra thế hả?!”

“Ối! Xin, xin ngài bình tĩnh, thợ săn!”

Lẽ nào bọn họ đã quên chuyện lần đầu tiên quái vật xuất hiện tại rãnh Mariana sao?
Hồi đó, ai cũng đùn đẩy trách nhiệm vì cho rằng Thái Bình Dương không nằm trong phạm vi quản lý của họ. Để rồi đến khi con quái vật theo dòng nước tiến đến đe dọa Hawaii, chính phủ Mỹ mới vội vàng vào cuộc.

Phải có người chết thì họ mới chịu hành động sao?

Thảm họa luôn cần được dập tắt ngay từ giai đoạn đầu.

‘Không còn cách nào khác rồi.’

 

Vì vậy, tôi quyết định công bố thông tin nhanh chóng để tránh kéo dài thời gian.
Dù có khiến nó nghe giống như một lời đe dọa thì tôi cũng phải chấp nhận.

 

--Chẳng phải lũ quái vật rơi ra từ hòn đảo lơ lửng kia chỉ thuộc xấp B thôi sao? Tôi diệt chúng thì có được gì chứ, chẳng lẽ lại mong giàu sang phú quý từ đó?
Hơn nữa, tất cả Cổng Xanh đều sẽ sụp đổ ngay sau khi mất đi thủ lĩnh. Vậy thì việc lo lắng về hậu quả sau khi công phá nó có phải quá dư thừa không?

 

Làm ơn, dùng đầu óc để suy nghĩ đi mấy cái sinh vật chỉ có hai chân  và một não này!

 

Cuối cùng, tôi nói thêm một câu chốt hạ:

 

--Nếu các người còn cố ngăn cản tôi ra tay, thì tôi sẽ mặc kệ hoàn toàn. Vĩnh viễn.
 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.