Nam Chính Yêu Kiều Đến Vậy

Chương 5: Hoàn




17.
Nụ cười của Diệp Kiều điên cuồng ngang ngược, sau đó bà ta liền xoay người đi ra ngoài, nhưng đột nhiên lại bị chặn lại.
“Các người làm gì vậy?” Diệp Kiều không ngờ rằng ba ta chính là người thuê bọn chúng, vậy mà bọn chúng lại bắt bà ta.
“Đừng chạm vào tao bằng bàn tay dơ bẩn của chúng mày!”
“Con nhỏ đáng chết ở kia kìa, chúng mày làm gì nó thì cứ làm, đừng động vào tao!” Vừa kêu, bà ta vừa dùng hết sức đánh vào tay của người đàn ông đang bắt bà ta.
Nhưng đối mặt với những người đàn ông cao to lực lưỡng, làm sao một người được nuông chiều từ nhỏ như bà ta có thể làm gì được chứ,
Nhìn Diệp Kiều bị trói hai tay ra phía sau, trong lòng tôi không chút gợn sóng. Dùng con dao nhỏ giấu ở trong tay để cắt dây thừng đang trói buộc mình xong, tôi đi từng bước từng bước đến trước mặt Diệp Kiều - người còn đang không ngừng la hét.
“Diệp Kiều, bà thật sự khiến tôi ghê tởm.” Tôi vốn cảnh giác Diệp Kiều sẽ làm ra chuyện gì đó quá khích, cho nên đương nhiên đã theo sát động thái của bà ta.
Khi biết được bà ta tìm mấy tên lưu manh này để bắt cóc tôi, trong lòng tôi vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng trong tim đã sớm có đáp án, nhưng trong lòng tôi vẫn còn một tia kỳ vọng, lỡ đâu, lỡ đâu bà ta không hề có ý làm hại tôi, dù gì thì bà ta cũng là mẹ của tôi mà.
Nhưng hiện thực đã đánh thẳng vào mặt tôi, bà ta cho người bắt cóc tôi rồi hung ác tát tôi thật mạnh. Tôi còn giơ ra bên mặt còn lại cho bà ta ra tay thêm lần nữa.
Rõ ràng người đời nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng trong hoàn cảnh của tôi thì ngược lại. Chỉ cần có cơ hội, bà ta nhất định sẽ hại chết tôi.
Những lời nói kia của bà ta đã khiến cho con tim tôi nguội lạnh triệt để rồi.
Cũng may, những tri thức và trải nghiệm của Diệp Kiều khiến bà ta không tìm nổi những kẻ thật sự độc ác và hung bạo. Bà ta chỉ có thể tìm thấy mấy tên côn đồ lưu manh tép riu mà thôi. Cuối cùng thì bọn chúng sẽ không vì một chút tiền mà phạm pháp, đi vào con đường không thể quay đầu.
Mà chúng là kiểu chỉ cần tiền thì ai cũng có thể làm cha bọn chúng, cho nên chuyện mua chuộc chúng đối với tôi chỉ dễ như trở bàn tay.
“Nếu tôi nói chuyện giữa tôi và Úc Dã không hề ảnh hưởng đến bà, bà có hối hận không?”
Với khuôn mặt tràn đầy điên cuồng, đôi mắt đào hoa mê người của Diệp Kiều cũng đã như biến dạng.
Dù rằng tim đã lạnh, nhưng tôi vẫn muốn biết được đáp án, một đáp án khiến tôi có thể hoàn toàn từ bỏ bà ta, một đáp án mà tôi vốn đã biết từ sớm rồi.
Thế nhưng, Diệp Kiều chỉ nhếch mép: “Chuyện tao hối hận nhất chính là gả cho ba mày nhưng lại không bóp ch3t mày khi mày vừa sinh ra.”
“Sao mày không đi chết đi?”
“Mày chỉ cướp đoạt sự quan tâm mà ba mày dành cho tao, sao tao lại sinh mày ra để mày cướp đi tình yêu của tao chứ? Mày nên đi chết đi!”
Dứt lời, Diệp Kiều vùng vẫy hết sức để thoát khỏi sự trói buộc phía sau. Bà ta giống như muốn xông lên bóp ch3t tôi vậy.
“Đi thôi.” Không biết từ lúc nào mà Úc Dã đã đến gần và ôm lấy tôi, đưa tôi đi ra ngoài.
Tôi biết anh ấy đang tức giận, giận tôi không màng sự an nguy mà lao vào nguy hiểm, giận đến nỗi cánh tay đang khoác vai tôi của anh ấy đã nổi đầy gân xanh.
Có chút s3xy, trong lúc không thích hợp này, tôi đã thầm nghĩ như vậy.
18.
Cuối cùng ba Úc đã ly hôn với Diệp Kiều, những chuyện sau đó đã giao toàn bộ cho Úc Dã, còn tôi thì đã không tiếp tục để ý đến cuộc sống của bà ta.
Chỉ cần bà ta không xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi sẽ nể mặt lời ba nói trước lúc lâm chung mà coi như bà ta không tồn tại.
Mà nữ chính nguyên tác hình như thật sự bị tôi làm bay màu rồi. Đến tận trước ngày đính hôn tôi cũng chưa thấy cô ấy xuất hiện.
Cái con quỷ tham lam như tôi cuối cùng cũng ôm được mặt trời của mình về.
Nghiêng đầu, nhìn sang Úc Dã đang phấn chấn hừng hực lên kế hoạch cho chuyến du lịch trong kỳ nghỉ hè, tôi đã cảm nhận được cảm giác nhẹ nhõm mà trước nay mình chưa từng có.
“Đây có tính là chúng ta đi hưởng tuần trăng mật trước không?” Chỉ nhìn qua cũng biết Úc Dã đang rất vui vẻ, lúm đồng tiền khi cười càng hiện lên rõ ràng.
“Ừm.” Tôi nhẹ nhàng đáp.
Quãng đời còn lại dài đằng đẵng, gió dừng lại tại nước thu, mà em dừng lại khi đã thấy anh rồi.
Phiên ngoại.
Tôi là Úc Dã, Dã trong đứa trẻ hoang dã.
Mẹ của tôi là một người dịu dàng, nhưng người dịu dàng lại chẳng nhận được sự đối đãi dịu dàng.
Ba của tôi là một thương nhân, ông ta sở hữu một công ty mới thành lập và là người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Ông ta không thể bầu bạn với mẹ tôi. Có thể giữa bọn họ có tồn tại tình yêu, nhưng đối với ông ta mà nói, một chút tình yêu như vậy không đáng là gì.
Một chút tình yêu này chỉ là gia vị có cũng được mà không có cũng chẳng sao của ông ta. Nhưng đối với mẹ tôi, một chút tình yêu này lại là tất cả.
Tôi cứ như vậy mà nhìn mẹ mình chờ đợi ông ta, từ sáng sớm đến ban đêm, từ đầu xuân đến ngày đông giá rét.
Người bận rộn công việc như ba tôi lại không ngừng vướng bê bối tình cảm, hôm nay là với cô chủ nhà họ Vương, ngày mai là với con gái nhà họ Lý.
Mẹ tôi như một đóa hoa hồng không được ai quan tâm đ ến, mất đi chất dinh dưỡng, sau đó đã dần dần lụi tàn.
Khi công ty của ba tôi đi trên đà phát triển, thì mẹ của tôi cũng vì uất ức mà đi đến những ngày tận cùng của sinh mệnh.
Lúc này ba tôi mới như tỉnh ngộ mà nhớ đến vợ của mình, ông ta bày ra bộ dạng vô cùng đau đớn, còn làm bộ làm tịch đẩy lui mấy cái dự án vô thưởng vô phạt, thế là những người trong giới đều khen ngợi ông ta là người đàn ông tốt của gia đình.
Đúng là đạo đức giả khiến người khác buồn nôn.
Bi kịch của mẹ tôi quả thật là một bài học, bài học đó đã khiến tôi từng nghĩ rằng mình sẽ cô độc tới già.
Một mình sống đến cuối đời, chẳng có gì là không tốt cả.
Thế nhưng tôi đã gặp được chị, gặp được bé ngoan của tôi.
Tôi yêu bé ngoan.
Yêu từ khi nào tôi đã không còn nghĩ đến nữa. Có một số người chỉ vừa bắt đầu rung động đã không thể quay đầu lại.
Thật ra, bữa tiệc gia đình không phải nơi lần đầu tôi và cô ấy gặp mặt.
Lần đầu gặp gỡ là tại nghĩa trang. Cứ như một duyên phận kỳ diệu, mộ của mẹ tôi và ba cô ấy ở rất gần nhau.
Ngày đó, chỉ nhìn một cái là tôi đã chú ý đến cô ấy. Nhìn có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, sống lưng lại vô cùng thẳng.
Cô ấy thì thầm như đang nói với bia mộ điều gì đó.
Tôi cẩn thận tiến lại gần một chút, hóa ra là cô ấy đang kể với ba về cuộc sống của mình.
Tính cách tôi rõ ràng rất lãnh đạm, nhưng ngày đó tôi lại lặng lẽ nghe cô ấy nói hết tất cả.
Đây là lần đầu tiên tôi làm một việc như vậy. Thật là không giống tôi.
Tôi như một tên bi3n thái, bắt đầu lặng lẽ chú ý đến cô ấy, nhìn những tấm hình của cô ấy. Không ngờ những điều này lại khiến cho tôi được thả lỏng bản thân mình.
Có thể tôi thật sự đã xảy ra vấn đề.
Rõ ràng điều tôi muốn chỉ là được nhìn thấy cô ấy. Nhưng khi cô ấy xuất hiện trước mặt tôi, mọi thứ đã mất khống chế.
Hai chữ “chị gái” vừa thốt ra khỏi miệng, dường như lại vĩnh viễn không thể nào cắt đứt.
Rõ ràng tính cách tôi cực kỳ thiếu kiên nhẫn, rõ ràng tôi cực kỳ ghét người khác hình dung tôi qua vẻ bề ngoài, rõ ràng tôi ghét nhất là hình tượng bất tài yếu đuối. Thế nhưng đối diện với bé ngoan, tôi lại sử dụng lợi thế về diện mạo, sử dụng danh nghĩa em trai của cô ấy, quấn lấy cô ấy, nũng nịu gọi cô ấy là chị.
Tôi vốn cho rằng như vậy là được, cứ như thế là tốt. Thế nhưng cho đến ngày tôi nhìn thấy cái tên đó, sao cậu ta dám, dám có ý với bé ngoan, còn dám tỏ tình với cô ấy?
Tôi lén lút gây trở ngại cho tên đó.
Tôi biết mình không đúng, nhưng tôi không thể khống chế, cũng không muốn khống chế.
Tôi muốn có được cô ấy, hoàn toàn có được cô ấy.
Tôi tỏ tình rồi, còn hôn chị gái rồi.
Bé ngoan có vẻ rất kinh ngạc. Tôi ngay lập tức nói ra tất cả những suy nghĩ trong đầu mình.
May mắn, bé ngoan nói sẽ suy nghĩ kỹ càng, nói không muốn đối xử tùy tiện với tình cảm của hai chúng tôi.
Bé ngoan, em không biết rằng nếu em không đồng ý, anh sẽ nhốt em lại vĩnh viễn, cũng sẽ có được em.
Tôi thật sự là một kẻ điên. Nhưng tôi vẫn giữ nguyên bộ dạng tươi sáng của mình, bởi vì cô ấy thích.
Thế nhưng người đàn bà Diệp Kiều đó thật đáng chết, dựa vào việc mình là mẹ bé ngoan mà làm cô ấy buồn, không kiêng nể gì mà làm hại đến cô ấy. Sao bà ta dám!
Nhưng mà không sao, tôi sẽ khiến bà ta hối hận về việc làm của mình. Dù gì nếu bị hủy hoại nhan sắc và đưa đến một đất nước xa lạ, trong người không có một xu dính túi thì bà ta - một người đàn bà độc ác chỉ dựa vào ngoại hình của bản thân… sẽ vẫn có thể “sống tốt”, đúng chứ.
Bé ngoan, chị gái, Úc Dã yêu chị nhất, chị có Úc Dã là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.