Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 59: Rời khỏi Kim kinh, đại quân tụ họp




Chu Tử sửng sốt, lập tức giãy từ trong ngực Triệu Trinh ra ngoài, trơ mắt nhìn hắn: "Phải đi bao lâu?" Triệu Trinh nhìn nàng, phát hiện trong ánh mắt của nàng đã phủ một tầng hơi nước, đôi mắt cũng đã sớm đỏ. Trong lòng hắn cũng lấp đầy sự khó chịu, há mồm trách cứ: "Có gì mà khóc? Cũng không phải ta sẽ không trở về!"
Lòng hắn loạn như ma, vén chăn xuống giường, mặc quần áo qua loa rồi đi ra bên ngoài. Trong nháy mắt bước ra khỏi cửa phòng, hắn nghe trong phòng ngủ truyền ra tiếng khóc lớn tê tâm liệt phế của Chu Tử.
Thân thể hắn chỉ dừng một chút, rất nhanh liền cất bước ra ngoài.
Hắn vốn là võ tướng, Chu Tử vẫn biết, hai người vẫn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, có gì mà phải khóc? Hơn nữa, lần này hắn và phụ hoàng đã chuẩn bị thật đầy đủ cho trận chiến, xác định mục tiêu cuối cùng chính là đánh một trận toàn thắng quân đội Ô Thổ, đổi lấy mười năm nghỉ ngơi lấy lại sức cho dân chúng Đại Kim.
Hắn vừa đi vừa nghĩ, rất nhanh ném Chu Tử ra tận sau ót.
Lúc xế chiều, Triệu Trinh cùng thân tín Đinh Khánh Quân do Bắc Tĩnh vương phái tới nói chuyện nửa canh giờ trong thư phòng. Lần này Triệu Trinh đang chuẩn bị liên kết với Nhị hoàng huynh, hắn phụ trách tác chiến ở tiền tuyến, Triệu Chính phụ trách hậu cần, huynh đệ liên thủ, đánh trận chiến không thể không đánh này thật hoành tráng!
Nói việc chính xong, hai bên khách và chủ bởi vì đã thỏa thuận xong với nhau, đều vô cùng hài lòng.
Trong lòng Triệu Trinh nhẹ nhõm không ít, nhưng trên mặt vẫn không lộ vẻ gì, lạnh nhạt nói: "Muội muội của tiểu thiếp Chu thị của bổn vương ở trong phủ nhị ca, không biết cuộc sống thế nào?"
Đinh Khánh Quân lộ nét cười đầy mặt, hạ thấp người nói: "Bẩm báo Vương Gia, sau khi nhận được thư của ngài, Vương gia chúng ta rất coi trọng, bây giờ Tiểu Chu thị đã được phong Quý Thiếp làm phu nhân, được Vương gia tự mình an bài vào Thiến Hương cư!"
Triệu Trinh gật đầu một cái, không nói thêm.
Lúc chạng vạng, rốt cuộc Triệu Trinh cũng dành được chút thời gian, muốn đến thăm Chu Tử một chút.
Trở lại Diên Hi cư, hắn không vội tiến vào trong viện, mà gọi Ngân Linh và Tứ Thanh tới, dặn dò mấy câu, lúc này mới chắp tay sau lưng thong thả bước vào nội viện.
Chu Tử vẫn còn ngủ mê man.
Triệu Trinh đi tới, nhẹ nhàng mở chăn ra, ngồi xuống bên giường. Hắn cũng không gọi Chu Tử, cắm đầu cắm cổ nói: "Muội muội nàng tên là Chu Bích? Nàng ta ở phủ Bắc Tĩnh vương được gọi là Bích Nương, nghe nói đã thành Chu phu nhân."
Ngoài mặt Chu Tử không nhúc nhích nhắm mắt lại ngủ, trên thực tế vừa nghe tiếng vang khi Triệu Trinh tiến vào, lỗ tai của nàng liền dựng lên.
Triệu Trinh lại phải đi đánh giặc, đương nhiên nàng sẽ không vui. Đao thương trên chiến trường không có mắt, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Chu Tử còn nhớ rõ lúc mình mới vừa được đưa vào phòng Triệu Trinh, những vết thương nhìn thấy trên người Triệu Trinh.
Sau khi Triệu Trinh tức giận rời đi, đầu tiên nàng gào khóc, khóc mệt liền bắt đầu dùng lý trí mà suy nghĩ. Cuối cùng, mặc dù trong lòng hiểu rõ tất nhiên Triệu Trinh không thể không đi, nhưng trong lòng vẫn cứ đau, cứ khổ sở, càng nhiều thêm sự không nỡ và lo lắng cho Triệu Trinh.
Nàng đã sớm muốn đi tìm Triệu Trinh giải hòa.
Nếu Triệu Trinh đã nói với nàng như vậy, cho thấy hai người lại sắp tách ra, nàng nên quý trọng thời gian ở cùng Triệu Trinh, để hắn vui vẻ ở cạnh nàng.
Nhưng bây giờ là Triệu Trinh tới giải hòa trước, sao nàng có thể giữ vẻ không nhượng bộ?
Chu Tử trở mình bò dậy, quỳ gối trên giường, ôm lấy Triệu Trinh.
Triệu Trinh nhìn đầu tóc nàng rối bời, mắt sưng như quả đào, trên mặt cũng khóc đến tiều tụy, trong lòng rất thương tiếc, vừa giúp nàng vén lại tóc, vừa nhỏ giọng trách cứ: "Nàng sắp phải làm mẹ, sao không chút nào biết tự chăm sóc mình? Ta rời đi, sao có thể yên tâm? Chẳng lẽ muốn ta vừa đánh giặc vừa lo lắng cho nàng?"
Chu Tử không nói lời nào, chỉ ôm lấy hắn, nước mắt lại một lần nữa chảy ra giống như sông nhỏ.
"Nàng yên tâm, nàng và con trai, ta đều sẽ chuẩn bị thật tốt! Phía phụ hoàng và mẫu phi, phía ông ngoại và cậu, phía nhị ca, ta đều có sắp xếp!"
Chu Tử khóc đến nổi lỗ mũi tắt nghẽn, giọng nói cũng nghẹn lại, nàng thút tha thút thít nói: "Thiếp không khóc vì việc đó!"
Triệu Trinh khẽ vuốt ve lưng nàng: "Ta hiểu rõ! Ta biết hết!"
Hắn ôm chặt Chu Tử, lỗ mũi cũng có chút chua xót, lại cố gắng nhịn được: hắn luôn luôn tự khoe là anh hùng, sao có thể thường tình như nhi nữ vậy chứ?
"Ta dẫn dắt quân phòng thủ Nam Cương, lính mới và đội kỵ binh dũng mãnh rời khỏi Kim kinh; cấm quân và quân phòng thủ Kim kinh đã tụ họp ở Kim kinh, đang chờ ta đến đó, quân phòng thủ Bắc Cương cũng đã tụ họp. Tính tính toán toán cũng hơn năm mươi vạn người rồi, nhiều người như vậy mà ta còn không đánh được một Ô Thổ nho nhỏ sao?"
"Mười lăm tháng chín chúng ta xuất phát, nàng cũng đi theo ta, đến Kim kinh, nàng liền ở lại trong cung với mẫu phi."
". . . . . ."
Triệu Trinh dặn dò liên miên.
Hắn chưa bao giờ biết mình là loại nam nhân lưu luyến tình cảm nam nữ như vậy.
"Thiếp đói bụng!" Chu Tử lau khô nước mắt, cố gắng cười nói với Triệu Trinh, "Muốn ăn lẩu!"
Triệu Trinh trợn mắt nhìn Chu Tử một cái: "Có mang sao có thể ăn cay chứ!"
"Thiếp muốn mà!" Chu Tử khó có khi không phân rõ phải trái, "Phải ăn!"
Triệu Trinh không quen nàng như thế, hừ mũi một tiếng, đứng lên.
Buổi tối, rốt cuộc Chu Tử cũng được ăn một món giống như lẩu —— chỉ là bên trong ngay cả hạt ớt cũng không có, quả thực là nhạt như nước ốc!
Lúc ăn cơm, lương tâm Chu Tử phát thiện tự dưng tốt hẳn, nói với Triệu Trinh: "Chuyện của Chu Bích, cám ơn chàng!"
Triệu Trinh lộ dáng vẻ cao ngạo, không thèm để ý đến nàng, yên lặng ăn cơm.
Lúc tối, Triệu Trinh mang Chu Tử đến phòng thiết kế của hắn.
Triệu Anh, Triệu Dũng và trợ thủ đã sớm chờ sẵn ở đó.
Thì ra là tiến hành chỉnh sửa nâng cấp xe cho Chu Tử.
Mục tiêu chính của Triệu Trinh là kết hợp xe và cỗ kiệu lại với nhau, thích hợp cho phụ nữ có thai ngồi.
Nhìn Triệu Trinh vừa vẽ thiết kế vừa chỉ huy bọn Triệu Anh vội tới vội đi, vừa mới bắt đầu Chu Tử còn thấy rất mới mẽ thú vị, sau đó liền cảm thấy không thú vị nữa, Triệu Trinh liền bảo Ngân Linh mang nàng về nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Triệu Trinh cả một đêm không ngủ cũng không trở về Diên Hi cư, trực tiếp đến thư phòng bên ngoài rửa mặt, giờ Thìn lại triệu tập tướng lãnh cấp dưới mở hội nghị quân sự, sắp xếp các hạng mục công việc cụ thể để quân đội hành quân liên tục từ Nhuận Dương đến Kim kinh.
Hội nghị quân sự kéo dài đến giữa trưa mới tan.
Sau khi tan họp, Triệu Trinh xoa xoa ánh mắt chua xót, đi về phía Diên Hi cư.
Từ chỗ Triệu Hùng, Chu Tử đã biết chuyện Vương gia cả đêm không ngủ, lại bận rộn cho tới trưa, cả điểm tâm cũng không ăn. Vừa thấy Triệu Trinh đến, nàng vội sai người mang cơm canh mà Triệu Trinh thích ăn đã sớm được chuẩn bị lên.
Hầu hạ Triệu Trinh ăn xong, nàng lại thúc giục Triệu Trinh nhanh đi ngủ: "Thiếp muốn ngủ trưa, chàng phải ngủ với thiếp!"
Triệu Trinh bất đắc dĩ đồng ý, thật ra thì trong lòng hắn vẫn quan tâm đến cỗ xe còn chưa nâng cấp xong kia.
Sau khi nằm dài trên giường, Chu Tử đưa lưng về phía Triệu Trinh co rụt lại trong ngực Triệu Trinh, hai người rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Mười lăm tháng chín hôm đó, lúc Triệu Trinh ở giáo trường bên ngoài thành Nhuận Dương kiểm duyệt quân đội, chuẩn bị lên đường, Chu Tử đã leo lên thuyền lớn của Triệu Trinh.
Cùng nàng ngồi thuyền vào kinh, ngoại trừ Đại Nhạn cô cô, Hồ ma ma, Ngân Linh cùng Tứ Thanh, chính là "sáng chế độc quyền" do Triệu Trinh thực hiện, "Xe kiệu" do chính Triệu Trinh nâng cấp —— sở dĩ có thên như vậy bởi vì tuy là xe, nhưng lại có đặc điểm như cỗ kiệu.
Lúc này cuối thu trời mát, thuyền bè đi lại nhiều trên sông lớn, chính là lúc "trời trong xanh biếc, đất phủ lá vàng, sóng nhuộm sắc thu", phong cảnh đẹp không sao tả xiết, nhưng Chu Tử vừa nghĩ tới phải ở cùng Quý Phi nương nương trong cung, trong lòng liền rất sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.