Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 54: Đêm động phòng, thổ lộ nổi lòng




Buổi chiều Chu Tử trở lại Diên Hi Cư, phát hiện Ngân Linh đã sai một đám người chuẩn bị cho mình và Triệu Trinh hỉ phục và đạo cụ ------ lễ phục đỏ tươi, ngọc quan (mũ của chú rể) và mũ phượng. Chu Tử yên lặng nhìn mấy thứ đồ vật tượng trưng việc vui bày đầy trên giường này, không ngừng thầm oán: rõ ràng chỉ là cưới vợ bé thôi, có cần cosplay toàn bộ thành đêm động phòng hoa chúc thế không? Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Chu Tử cũng không nói thêm gì cả.
Nhìn bên ngoài, sau này nàng chính là chủ nhân của phủ Nam An vương, nhưng quản gia bên trong là người thân tín của Quý Phi nương nương - Đại Nhạn cô cô, ma ma quản gia của Diên Hi Cư là nhũ mẫu của Vương gia - Hồ ma ma, đại nha hoàn duy nhất của Diên Hi Cư là thân tín của Vương gia - Ngân Linh, cho nên căn bản Chu Tử cũng không quản lý cái gì cả, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, nàng chỉ cần làm Chu phu nhân phục vụ Vương Gia cho tốt là được.
Trong lòng Chu Tử có chút tức giận, sau đó rất nhanh liền bình thường trở lại: Triệu Trinh với nàng còn chưa đủ sao? Trên đời này có người tốt với nàng hơn hắn được sao?
Chắc chắn sẽ không.
Cho nên Chu Tử tự nói với mình là phải tích phúc.
Có thể ở cùng với người mình yêu đã là rất khó, không bằng quý trọng duyên phận được ở cạnh nhau.
Chu Tử không vội thay quần áo, mới là buổi chiều, ai biết lúc nào Triệu Trinh mới trở về.
Nàng bảo Ngân Linh gọi mười hai nha hoàn đã được chọn, từng người một vào cho nàng gặp.
Trước tiên là bốn nha hoàn nhất đẳng, bởi vì sau này sẽ hầu hạ bên cạnh mình, cho nên Chu Tử nhìn kỹ, lại hỏi mấy câu.
Ngân Linh chọn rất kỹ, bốn nha hoàn tương đương nhau, cùng đứng một chỗ chờ nàng hỏi.
Chu Tử quan sát tỉ mỉ, chỉ thấy bốn người song song, nhìn từ trái sang phải, một hơi mập, một hơi gầy, một da hơi ngăm, một mắt hơi nhỏ, mặc dù diện mạo bốn người đều bình thường, không xuất chúng, nhưng đều là bộ dạng chững chạc ổn định.
Chu Tử hỏi tên, mới biết tên đều do Ngân Linh đặt, nàng cũng không có ý định đổi lại. Người hơi mập gọi là Thanh Ba, người hơi gầy gọi là Thanh Thủy, người hơi đen gọi là Thanh Châu, người có mắt hơi nhỏ gọi là Thanh Tuyền.
Thái độ của bốn nữ hài tử cũng rất đoan trang, có hỏi có trả lời, cũng không nói nhiều.
Chu Tử cảm thấy rất hài lòng.
Sau khi bốn người Thanh Ba ra ngoài, Ngân Linh mới nói: “Bốn người Thanh Ba có chút võ công, Vương Gia nói như vậy mới bảo vệ tốt cho phu nhân được.”
Chu Tử liếc xéo Ngân Linh một cái. Dĩ nhiên nàng hiểu rõ ý trong lời nói của Ngân Linh, nhưng nàng không thèm để ý!
Từ khi Ngân Linh ở bên cạnh Chu Tử, các nàng đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.
Chu Tử từ Nhuận Dương lên thuyền đến Kim kinh, Ngân Linh bảo vệ Chu Tử, nhắc nhở cho Chu Tử; Chu Tử đến Cao Phủ gặp Đại thái thái, Ngân Linh theo sát Chu Tử; Chu Tử biết được phụ thân bệnh chết, muội muội và mẫu thân bị bán, đau lòng muốn chết, Ngân Linh lặng lẽ an ủi Chu Tử; Chu Tử trở về Độc Huyện gài bẫy Chương Lão Tam, trả thù bà nội, Ngân Linh vẫn ở bên nàng, giúp đỡ nàng; Chu Tử thừa dịp hỗn loạn khi Triệu Trinh đính hôn, lặng lẽ chạy trốn, thiếu chút nữa Ngân Linh bị liên lụy mà vẫn không xa lánh Chu Tử…..
Trải qua nhiều truyện như vậy, Chu Tử đã sớm xem Ngân Linh như muội muội của mình.
Chu Tử không để ý lời của Ngân Linh, mà nói sang chuyên khác: “Ngân Linh, ngươi nói Đại Nhạn cô cô thích Triệu Phúc, vậy ngươi thích ai?”
Mặt đen của Ngân Linh đỏ lên, cúi đầu không nói.
Thấy Ngân Linh cũng có lúc xấu hổ, Chu Tử mừng rỡ, thấp giọng cười nói: “Ngân Linh, ta có thể làm chủ cho ngươi!”
Chu Tử nhìn mặt Ngân Linh vẫn có chút xấu hổ mà đỏ hồng, liền nghiêm túc nói: “Có người trong lòng nhất định phải nói cho ta biết, sống cả một đời, nhất định phải hạnh phúc!”
Lúc này Ngân Linh mới ngẩng đầu lên, nhìn Chu Tử gật đầu một cái.
Nàng biết Chu Tử nói rất nghiêm túc.
Bốn nha hoàn nhị đẳng cùng bốn nha hoàng tam đẳng đi vào, Chu Tử chỉ hỏi tên rồi cho ra ngoài.
Chuyện này xong, Chu Tử nhận chén trà Ngân Linh đưa tới, uống một hớp rồi hỏi: “Tứ Tĩnh ở Diên Hi Cư trước đây đâu rồi?”
“Nhóm Tĩnh Túc sao? Ngân Linh vừa đặt đĩa điểm tâm vừa nói, “Các nàng đã đến tuổi, nên thành thân, Vương gia cho bạc thả các nàng ra ngoài!”
“À.” Chu Tử gật đầu một cái.
Nàng lại nâng chén trà lên uống một hớp.
Vị trà lúc đầu hơi đắng, một lúc sau lại ngọt.
Đối với việc Tứ Tĩnh rời đi, trong lòng nàng cũng có chút rối bời, trong đầu hiện lên mấy chữ “Sông lớn cuồn cuộn, cảnh còn người mất”.
Người bên cạnh cứ đến rồi đi, điều gì sẽ tồn tại vĩnh viễn?
Nàng hi vọng mình cùng Triệu Trinh sẽ sống lâu dài bên nhau.
Hôm nay tâm tình của Triệu Trinh rất tốt, mặc dù trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng ánh mắt tràn đầy vui mừng. Những quan viên và các tướng quân kia đều xếp trên trong nhóm người tinh tường, sao có thể không nhìn ra, rối rít nâng chén mời rượu.
Triệu Trinh không từ chối lời mời rượu của họ, đều uống một hơi cạn sạch, chén nào cũng thấy đáy.
Đến giờ trở về động phòng, Triệu Trinh đã uống say khướt, khắp người đều là mùi rượu.
Triệu Anh cùng Triệu Dũng dìu hắn về Diên Hi Cư.
Vào nội viện, Triệu Trinh ôm lấy Chu Tử đến đỡ hắn, lảo đảo lắc lư đi vào phòng ngủ. Vừa vào phòng ngủ, hắn nghi nghờ nhìn xung quanh, sau đó sắc mặt trầm xuống, đầy vẻ mất hứng: “Nến đỏ đâu? Rượu hợp cẩn đâu?”
Lại nhìn Chu Tử ở bên cạnh, chân mày cau lại: “Sao nàng không thay quần áo?”
Chu Tử đã sớm ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, biết lần này hắn uống rất say, không muốn đôi co với người say rượu, nghe theo mà nói: “Được rồi, được rồi, thiếp sẽ cho người chuẩn bị!”
Chu Tử đi gọi Ngân Linh cùng Tứ Thanh, dặn dò đổi hết tất cả nến của Diên Hi Cư thành nến đỏ Long Phượng, lại dặn người nhanh chóng chuẩn bị rượu hợp cẩn.
Chờ nàng dặn dò xong, trở về phòng ngủ đã thấy Triệu Trinh đứng trước giường, trên người mặc hỉ phục màu đỏ!
Hắn vốn đã uống say nên động tác không nhịp nhàng, vì vậy giằng co nửa ngày mới mặc xong y phục, nhưng đai lưng hồng mã não lại không buộc được, cột đi cột lại nhiều lần.
Chu Tử đứng ở cửa phòng ngủ, lẳng lặng nhìn hắn.
Dưới ánh nến thấp thoáng, mặt Triệu Trinh được phủ một tầng sáng, thoạt nhìn rất ngây thơ, hắn giống như tiểu hài tử cố chấp tranh đấu với cái đai lưng.
Chu Tử nhìn một lát, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.
Nàng nhẹ nhàng đi tới, từ phía sau ôm lấy Triệu Trinh.
Thắt lưng Triệu Trinh rất nhỏ, nàng có thể ôm được hết.
Nam nhân vóc người gầy gò, tính tình ngây thơ, thương nàng như vậy, tốt với nàng như vậy, là chỗ dựa cả đời của nàng!
“Triệu Trinh,”, nàng vùi mặt vào lưng hắn, đôi môi cách lớp lụa đỏ hôn lưng hắn, “Chàng là của thiếp, vĩnh viễn là của thiếp!”
Triệu Trinh đã buộc xong đai lưng, quay người nhìn lại, trên người Chu Tử vẫn là bộ quần áo nhạt màu thường ngày, hắn cau mày đẩy Chu Tử ra, cầm hỉ phục màu đỏ bên giường khoác lên người Chu Tử, trong miệng lẩm bẩm: “Thay nhanh cho Lão Tử, còn cọ cọ nữa thì nàng sẽ biết tay!”
Nhu tình mật ý tràn đầy trong lòng Chu Tử không cánh mà bay mất, đẩy Triệu Trinh đang giúp nàng mặc quần áo ra: “Chàng đừng làm loạn, để thiếp tự mặc!”
Sau một trận rối ren, trong sân treo đèn lồng màu đỏ, trong phòng ngủ đốt nến đỏ, trên giường treo màn đỏ trải chăn nệm đỏ thẫm, trên bàn đọc sách trước cửa sổ đã bày sẵn rượu hợp cẩn, cả Diên Hi Cư đều có dáng vẻ của đêm động phòng hoa chúc.
Ngân Linh mang mấy người Thanh Ba ra ngoài, cả nội viện Diên Hi Cư chỉ còn Triệu Trinh và Chu Tử.
Triệu Trinh mặc hỉ phục đỏ thẫm, ngọc quan đeo lệch, bước chân có chút lảo đảo, nhìn qua không khỏi buồn cười. Hắn lôi kéo Chu Tử tới trước cửa sổ, cầm rượu hợp cẩn lên, đưa cho Chu Tử một chén, tự mình cầm một chén.
“Chu Tử, uống rượu hợp cẩn!”
Chu Tử nhìn hắn, cái gì cũng nghe theo hắn.
Hai người bắt chéo tay, đều nghe thấy hơi thở của nhau, cùng nâng chén uống cạn.
Uống rượu xong, Chu Tử đỡ Triệu Trinh, đứng trước cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài.
Hôm đó là ngày mười hai tháng tám, trăng sáng trên bầu trời đã tròn đầy, cả phủ Nam An vương được bao phủ trong màu trắng bạc của ánh trăng.
Phủ Nam An vương bị người chia làm hai phần. Phần phía trước là ca múa vui mừng rượu rót người say, đó là yến tiệc ở tiền viện, phần phía sau trong trẻo lạnh lùng tĩnh lặng như tờ, là hậu viện - nơi động phòng hoa chúc.
Nội viện Diên Hi Cư được treo không ít đèn lồng đỏ, rọi đỏ rực cả viện, giống như được một tầng lụa mỏng hồng tươi bao phủ, mặc dù yên tĩnh, lại mang theo chút vui mừng cùng diễm lệ.
Ở nơi tĩnh lặng lại mang đầy không khí vui mừng này, Triệu Trinh vươn cánh tay dài ôm Chu Tử vào lòng, thấp giọng nói: “Chu Tử, chúng ta ở bên nhau cả đời đi!”
Chu Tử ngẩng đầu nhìn hắn, mắt to xinh đẹp bị che phủ bởi một tầng sương: “Được!”
Triệu Trinh dùng sức ôm Chu Tử------
Tác giả có lời muốn nói: chương kế tiếp nên xảy ra chút chuyện rồi.
Nếu như giữa đường ngài có chuyện phải đi, vui lòng ấn ctrl+d để lưu giữ, sau nà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.