Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 326: Chương 326




Đối phương không chịu yếu thế, đáp trả: “Tôi thấy cô mới là người không được dạy dỗ, buổi sáng cô ăn phân à mà đi đâu cũng phun phân thế.

Cô còn dám nói tôi làm mất mặt, cô không soi gương nhìn lại cái bộ dạng ma chê quỷ hờn của cô à, phấn trên mặt chắc phải dày hai cân, sắp rơi xuống rồi kìa. Tôi thấy cô không chỉ làm mất mặt mà còn đáng sợ, người nước ngoài nhìn thấy cô cũng phải khóc thét vì xấu!”

Phải nói rằng, cậu thanh niên này nói chuyện rất sắc bén, biết đối phương để ý nhất điều gì, cứ đ.â.m thẳng vào chỗ đau của người ta. Quả nhiên đối phương tức đến mức không thở nổi.

Kiều Trân Trân lắc đầu thầm nghĩ, với chút sức chiến đấu này mà dám lớn tiếng huênh hoang, đáng bị chửi.

Hai người vẫn tiếp tục cãi nhau, rõ ràng người phụ nữ đang lép vế, vẻ mặt như sắp khóc.

Không lâu sau, một người đàn ông cao lớn đi tới, đeo kính gọng vàng, ngoại hình đẹp trai, có vẻ ngoài vừa nho nhã vừa xấu xa. Người đàn ông đứng cạnh cậu thanh niên, ngăn cậu thanh niên tiếp tục cãi nhau.

Sau đó, anh ta nở nụ cười lạnh lùng nhìn đối diện, nói: “Đồng chí này, tôi là An Nam, chủ tịch tập đoàn Nam Hưng, đây là cháu trai tôi. Chúng ta đi theo đoàn ra nước ngoài, nên hòa hợp và nhường nhịn nhau. Không nên cãi nhau nữa, kẻo gây phiền phức cho Bộ Ngoại thương.”

Mặc dù người đàn ông nói những lời này với vẻ mặt tươi cười, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy áp lực.

Người phụ nữ đứng đối diện tên là Hạ Trân Châu đã không muốn cãi nhau nữa, nhưng vì sĩ diện nên mới cố cãi. Cô ta thấy đối phương đưa ra một bậc thang, lập tức nắm lấy cơ hội, nói: “Tôi... tôi không muốn cãi nhau với cháu trai anh, tôi cũng không chửi cháu anh, tôi đang nói những người kia.”

Nói xong, Hạ Trân Châu giơ bàn tay ngọc ngà thon thả chỉ thẳng vào Kiều Trân Trân và những người khác.

Kiều Trân Trân:... Đầu óc cô gái này chắc chắn có vấn đề, mới làm hành động như vậy.

Trong tình huống này, dù Kiều Trân Trân nhịn được, thì Vương Mỹ Lệ bên cạnh không thể nhịn được. cô ta xinh đẹp từ nhỏ, chưa từng bị ai gọi là đồ nhà quê, còn Kiều Trân Trân thì càng không thể rồi, vì Vương Mỹ Lệ thấy Kiều Trân Trân xinh đẹp và có khí chất hơn cô ta. Vậy thì người phụ nữ c.h.ế.t tiệt trước mặt này chắc chắn là đang chửi cô ta.

Tính cách tiểu thư của Vương Mỹ Lệ lập tức bùng nổ, cô ta xông lên, đánh mạnh vào bàn tay Hạ Trân Châu đang chỉ vào mình, gào lên:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cô là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như vậy. Tôi thấy từ đầu đến chân cô cộng lại không đến một nghìn tệ, còn nói tôi là đồ nhà quê, tôi thấy cô mới là đồ nhà quê.”

Nếu nói về ăn mặc, Vương Mỹ Lệ thực sự không thua kém ai, Hoàng Tam vung tiền cho cô ta như nước. Vương Mỹ Lệ cũng biết tiêu tiền, chỉ mua đồ đắt tiền chứ không quan tâm chất lượng.

Quần áo của Hạ Trân Châu thực sự không quá một nghìn tệ, vì giá cả trong nước hiện nay còn thấp. Nhưng chỉ riêng chiếc dây chuyền trên cổ Vương Mỹ Lệ, cô ta cũng không sánh bằng. Nghĩ đến đây, cô ta đột nhiên hơi sợ hãi, mu bàn tay truyền đến cảm giác đau rát, do vừa bị Vương Mỹ Lệ đánh.

Mọi người bắt nạt cô ta, người phụ nữ này còn dám đánh cô ta, Hạ Trân Châu chưa từng chịu ấm ức như vậy, những giọt nước mắt cố kìm nến bỗng tuôn ra.

Lúc này, do mỹ phẩm không chống nước lắm, Hạ Trân Châu vừa khóc, lông mi đã lem nhem, lập tức biến thành mắt gấu trúc. Cộng thêm biểu cảm ấm ức của cô ta, trông khá buồn cười.

Kiều Trân Trân cố nhịn cười, vội vàng đưa tay che miệng, che giấu khóe miệng đang không ngừng nhếch lên của mình, nhưng ánh mắt chế giễu thì không thể che giấu được.

Đúng lúc này, Thẩm Chấn Quốc và Tiểu Lưu đi tới, có người đã đi báo cho họ rằng có người đang cãi nhau trong phòng chờ.

Khí thế của Thẩm Chấn Quốc nghiêm nghị, ông vừa đến, mọi người đã ngầm hiểu tự động im lặng, ngay cả Vương Mỹ Lệ vừa rồi vẫn hung hăng cũng lén lút trốn sau lưng Hoàng Tam.

Thẩm Chấn Quốc nhìn xung quanh, sau đó lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Kiều Trân Trân sẽ không ngốc nghếch mà làm chim đầu đàn vào lúc này, cô giả vờ như không có chuyện gì, đứng im lặng bên cạnh.

Người đàn ông tên An Nam bước ra nói: “Thẩm lão, không có gì, chỉ là hiểu lầm nhỏ giữa những người trẻ tuổi, đã giải quyết xong rồi.”

Thẩm Chấn Quốc biết An Nam, ông đã xem kỹ hồ sơ của từng người trong đoàn. Nếu An Nam nói không có chuyện gì, mọi người không phản bác, ngay cả cô gái vừa khóc lóc cũng không nói gì, tốt hơn nên tránh những rắc rối không cần thiết, Thẩm Chấn Quốc sẽ không truy cứu nữa.

Hơn nữa người đến báo đã nói sơ qua với ông về chuyện gì đã xảy ra, hoàn toàn do cô gái khóc lóc kia tự gây ra, bây giờ bị người ta mắng nên khóc cũng đáng đời. Thẩm Chấn Quốc đang rất bận, lười quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như thế này.

Vì vậy, ông nghiêm khắc cảnh cáo mọi người không được gây chuyện, rồi quay người bỏ đi.

Kiều Trân Trân vội kéo Vương Mỹ Lệ và những người khác trở về vị trí cũ, cô nghĩ Vân Thư và những người bạn của cô ta đều bị tâm thần, tốt nhất nên tránh xa.

Tuy nhiên, nếu những kẻ tâm thần này dám đến trêu chọc cô, cô sẽ không khách sáo, vì luôn bị người ta cố tình gây chuyện cũng khá phiền phức.

Hạ Trân Châu bị Thẩm Chấn Quốc dọa sợ, không muốn khóc nữa. Sau khi mọi người tản đi, cô ta ngồi trên ghế vừa trang điểm vừa ấm ức, nghĩ đến chuyện vừa rồi, càng nghĩ càng tức giận.

Sau đó, cô ta tức giận nói với Vân Thư ngồi đối diện: “Chị Vân Thư, sao lúc nãy chị không giúp em, chỉ nhìn em bị người ta chửi, còn bị ả đàn bà kia đánh vào mu bàn tay. Chị xem, đỏ hết rồi...”

Vân Thư không ngờ Hạ Trân Châu lại vô dụng như vậy, cô ta không phải là tiểu thư kiêu ngạo sao? Sao không cãi nổi một người, hơn nữa còn nhầm đối tượng, Kiều Trân Trân và bạn của cô ta không sao, lại được xem một vở kịch miễn phí.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy nhiên, Hạ Trân Châu là người được cô ta dẫn theo, hơn nữa có thể là em dâu tương lai của cô ta, Vân Thư không thể tỏ ra mất kiên nhẫn vào lúc này.

Cô ta kìm nén cảm xúc thật, dịu dàng nói với Hạ Trân Châu: “Trân Châu, chị... chị không biết cãi nhau, xin lỗi em nhé. Do người phụ nữ kia, rõ ràng xuất thân nông thôn, bây giờ lại giả vờ làm người thành phố.”

Do Vân Thư luôn nói xấu Kiều Trân Trân với Hạ Trân Châu, nên Hạ Trân Châu mới hấp tấp, mắng Kiều Trân Trân là “Đồ nhà quê”, rồi mới dẫn đến một loạt chuyện sau đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.