Mỹ Nhân Kỳ Án

Chương 34:




Đợi đến lúc mấy người đến được hiện trường vụ án thì đường đi gần như đã bị bao vây đông nghịt đến mức không thể chen vào trong được. Ngay khi liếc mắt nhìn thấy Lâm Nam và những người khác đi đến, các phóng viên lập tức vây quanh anh để hỏi lấy thông tin đưa tin."Cảnh sát Lâm, cho hỏi một chút, đối với việc vụ án lần này đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có bất kì đột phá nào, cảnh sát các anh có thể cho người dân chúng tôi một câu trả lời được không?"
“Chỉ trong vòng 10 ngày gần đây thôi, đây đã là vụ án mạng liên hoàn thứ 3 rồi, cho hỏi các anh có bất kì suy nghĩ gì đối với những chuyện này không? Nghe đồn rằng vụ án này có liên quan đến một bệnh viện chỉ có tiến vào. Cho hỏi các anh có tiến hành điều tra sâu thêm về bệnh viện đó không?”
“Tôi là một phóng biên, nhưng tôi cũng là mẹ của một trong các nạn nhân, tôi vô cùng thấu hiểu nổi thống khổ đau đớn khi mất đi đứa con gái bảo bổi của những người làm mẹ. Tôi bắt buộc phải đấu tranh đòi lại công bằng tất cả mọi người. Xin cảnh sát Lâm nói cho chúng tôi biết một chút, tới cuối cùng là hiện tại chuyện này đã tiến triển đến bước nào rồi?”
Từng câu hỏi này đến câu hỏi khác được đặt ra khiến Lâm Nam không thể nào tiến sâu vào trong hiện trường được, cậu ta chỉ đành phải dừng bước đứng lại, quay đầu nhìn vào máy quay và nói với những người phóng viên đang hùng hổ dọa người kia: “Tôi thân là một viên cảnh sát, sứ mệnh của tôi chính là bảo vệ quần chúng nhân dân. Tuy rằng tôi cũng cảm thấy rất đau lòng về vụ án tự sát liên hoàn này, thế nhưng cảnh sát chúng tôi đã và vẫn đang tiến hành theo dõi và điều tra công khai vụ án này. Kết quả điều tra chi tiết cụ thể hiện tại chúng tôi chưa tiện công bố. Nếu như một ngày nào đó có kết quả mà nói thì chúng tôi sẽ công bố ra ngoài. Hy vọng mọi người phối hợp với công tác của chúng tôi.”
“Anh nói như vậy có phải có nghĩa là vẫn chưa có bất kì tiến triển gì trong vụ án này không?”
“Thật ngại quá, chuyện này không tiện tiết lộ, xin mọi người nhường đường một chút.” Lâm Nam không dễ dàng gì mới chen vào tới hiện trường, vào lúc nhìn thấy thi thể của cô gái, cậu ta thật sự muốn đập đầu tự sát chết quách cho xong.
Cậu ta nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Du, “Thảm tử Ngô, lại xuất hiện án mạng rồi, hơn nữa vụ án lần này tôi cứ cảm thấy hình như có liên quan ít nhiều đến ‘Merlin án’, bởi vì tư thế tử vong cuối cùng của họ đều giông s hệt nhau.”
“Tôi sẽ ghé qua xem thử, cậu xử lí hiện trường gọn gàng lại trước đi.” Ngô Du vốn dĩ là muốn về nhà để nghỉ ngơi thoải mái một lát, kết quả là còn chưa kịp ngả lưng nằm xuống giường đã bị một cuộc điện thoại gọi đi.
Đợi đến lúc cậu tới trường đại học thì một số phóng viên và người dân vây quanh đã được sơ tán đi gần hết rồi. Phương thức tử vong hoàn toàn giống hệt như trong ‘Merlin án’. Dấu ‘X’ lần này là ở phía sau tai, nhưng lại khiến Ngô Du không có cách nào nghĩ thông được là đối phương vừa mới phạm án ở bên Giang Bắc cách đây chỉ mới một đoạn thời gian ngắn, làm sao lại đến bên này rồi? Lẽ nào sức ảnh hưởng của cái tổ chức kia thật sự lan rộng ra khắp toàn cầu giống hệt như những gì Lý Kiện Tư nghe nói sao?
“Thám tử Ngô, anh biết rõ về ‘Merlin án’ hơn chúng tôi, anh thấy cái này phải chăng có liên quan gì đến vụ ‘Merlin án’ kia không?”
“Có liên quan, có lẽ cũng là do người ở bên trong bọn họ gây ra.” Mặc dù trên mặt nhìn không ra chút biểu tình gì, nhưng lại có thể cảm nhận được rất rõ ràng khí tức xung quanh người Ngô Du đã lạnh đi rất nhiều.
“Thám tử Ngô, tôi nghe giọng điệu của anh hình như bọn họ là một tổ chức à?”
“Ừm, cậu đi giúp tôi sắp xếp gặp mặt hiệu trưởng một chút, có chút chuyện tôi bắt buộc phải tìm hiểu một phen.”
Hành động của Lâm Nam cũng rất nhanh, chẳng qua bao lâu đã sắp xếp xong cuộc gặp mặt với hiệu trưởng cho Ngô Du, cả người hiệu trưởng sắc mặt phờ phạc, ưu tư, tâm sự nặng nề, mặc dù trên người đang mặc tây trang nhưng nhìn vào nếp gấp của áo sơ mi liền có thể nhận ra rằng bộ đồ mà ông ta đang mặc có lẽ đã ba ngày rồi chưa được thay.
“Cảnh sát Lâm, anh thẳng thắn nói thật một câu với tôi đi, rốt cuộc thì chuyện này bây giờ đã tiến triển đến bước nào rồi? Nếu như cứ tiếp tục như thế này thì trường học của chúng tôi chịu ảnh hưởng quá lớn rồi, anh xem tôi mấy ngày này đều không dám quay về nhà, chính là đang sợ dư luận về cái chuyện này càng ngày càng ồn ào hơn. Dù sao thì đại học Thành Bắc chúng tôi cũng có bề dày lịch sử lâu năm như thế này rồi, không thể ngờ rằng sự tình lại thật sự phát triển theo chiều hướng xấu nhất mà tôi nghĩ. Nếu như nói là bởi vì chuyện này mà trường sụp đổ ở trên tay tôi, sau này tôi có thể làm gì được đây?” Quầng thâm ở dưới mắt của hiệu trưởng cùng với sự vội vã trong lời nói của ông ta đều có thể cảm nhận được thái độ của ông ta đối với chuyện này vô cùng khổ não.
“Ông khoan hãy vội trước đã, hiện tại chúng tôi tới đây cũng là để tìm hiểu về tình huống rõ hơn.”
“Không phải các anh theo dõi hết toàn bộ quá trình xảy ra tất cả các mọi chuyện sao? Anh còn có chỗ nào không nắm rõ vậy? Bây giờ tôi chỉ có đúng duy nhất một yêu cầu đó là nhanh chóng giải quyết dứt điểm chuyện này càng sớm càng tốt, tôi không hy vọng lại có thêm chuyện nào khác giống như thế này xảy ra trong khuôn viên trường học của chúng tôi nữa. Anh hiểu rõ ý của tôi chứ?” Hiệu trưởng sốt ruột quay người tại chỗ, như thể ông ta cảm thấy rằng Lâm Nam căn bản không biết thứ ông ta muốn là cái gì.
“Bộ dạng nóng vội của ngài như vậy quả thật không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào đâu, không bằng ngồi xuống đây chúng ta cùng nhau bình tĩnh nói chuyện một chút.” Ngô Du đương nhiên biết loại chuyện này ảnh hưởng đến người hiệu trưởng này lớn bao nhiêu, hơn nữa hiện tại chuyện này ở bên trong báo đài, tin tức của thành phố này đang không ngừng truyền phát đưa tin. Tất cả người dân trong thành phố đều đang nhìn chằm chằm vào vụ án này, cũng đang đợi bên phía cảnh sát đưa ra cho tất cả người dân một câu trả lời.
“Tôi cùng các anh nói chuyện các anh có thể cho tôi một cái đáp án không? Còn phải tốn bao lâu nữa cái chuyện này mới có thể triệt để kết thúc?” Hiệu trưởng dường như cảm thấy rất bức bách, lấy điếu thuốc lá từ trong túi ra hút một hơi thật dài mới dần dần dập tắt tâm trạng có một chút nóng vội lo lắng kia xuống.
“Nếu như không thể giải quyết được nguồn gốc của việc này thì những việc như thế này vĩnh viễn sẽ vẫn còn tiếp tục xảy ra, và kéo theo đó là tai tiếng về ngôi trường của các ông tiếp tục lan rộng khắp cả thành phố này. Điều duy nhất mà ông có thể làm bây giờ chính là phối hợp với chúng tôi nhanh chóng đem chuyện này giải quyết cho xong.” Thực tế thì cho dù là nhà trường hay là người nhà của người đã khuất mà nói thì bọn họ cũng đều là nạn nhân trong chuyện này.
“Được rồi, anh muốn biết cái gì tôi đều sẽ nói hết với anh, miễn là tôi biết.”
“Tôi đã xem hồ sơ của ba sinh viên đã qua đời của các ông, bọn họ đều có chung một đặc điểm đó chính là đều đã thực hiện phẫu thuật thẫm mỹ ở bệnh viện Vy Vũ, chỉ là một người trong số ba người bọn họ không hài lòng đối với kết quả phẫu thuật, mà cách xử lí của bệnh viện lại không thích đáng vì cảm thấy tiếp nhận không nổi mà lựa chọn tự sát. Còn hai người còn lại tự sát vì lãi suất quá cao khiến bọn họ không có cách nào trả nợ, vì thế mới lựa chọn tự sát. Như vậy cũng chính là ý chỉ nguồn gốc của chuyện này nói trắng ra chính là ở cái bệnh viện Vy Vũ này. Và chuyện tiếp theo tôi muốn nhờ ngài làm đó chính là ông có thể tập hợp toàn bộ sinh viên trong trường có liên quan đến cái bệnh viện này lại hay không? Tôi có chuyện cần nói với bọn họ.”
Có lẽ là bởi vì mấy ngày liền không được nghỉ ngơi tốt, hiệu trưởng liền ngay cả cầm ly trà cũng bị run tay, lại nhìn kĩ càng hơn nữa thì dường như ông ấy đã già đi tận 5 6 tuổi chỉ sau một đêm, “Tôi sao lại không muốn làm cái chuyện mà anh nói này được chứ? Thế nhưng không có sinh viên nào sẽ phối hợp cả, cái việc mà anh vừa nói ấy, tôi và cảnh sát Lâm cũng từng bàn bạc qua với nhau rồi, trong tay bọn họ hiện tại đều năm giữ những bức ảnh khỏa thân của những sinh viên này, nên những sinh viên đó không có khả năng sẽ chịu phối hợp với chúng ta đâu. Cũng trách tôi không có để ý theo dõi chút gì tới cái khoản vay mỹ lệ và khoản vay học sinh sinh viên kia, nếu như tôi chú ý đến chuyện này sớm một chút, có lẽ bi kịch này cũng sẽ không xảy ra rồi.”
“Hay là như thế này, ngày mai phiền ông sắp xếp cho tất cả các sinh viên nam nghỉ một ngày, sau đó tập hợp tất cả các sinh viên nữ lại với nhau, tôi sẽ tới nói chuyện với bọn họ một buổi. Nếu như bọn họ vẫn không đồng ý hợp tác với chúng ta thì tới lúc đó chúng ta lại tiếp tục nghĩ cách khác.” Tại thời điểm này thì vụ án này cũng đã rơi vào bế tắc rồi, chỉ có thể tìm một cách khác để phá vỡ cục diện bế tắc này mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.