Mỹ Nam Ngư Tiên Sinh Anh Đừng Lại Đây!

Chương 54: Anh Yêu Em





Nhưng mặc cho cậu có cố gắng thế nào, đôi mắt cậu vẫn là nặng trĩu như trước, mí mắt như nặng tựa ngàn cân, mỗi giây mỗi phút đều mang đến cho cậu sự tuyệt vọng cùng bất lực.
Đúng lúc này, bên tai cậu bỗng nhiên vang lên một giọng nói giống như mang theo ma lực khiến lông mày đang nhíu chặt của cậu vô thức dãn ra: "Dương Dương đừng nhíu.
Rất nhanh thôi sẽ không đau nữa."
Labrad, là anh sao...
Nhận ra điều này, trong lòng cậu lại thêm nôn nóng, còn ẩn ẩn chút bất an nói không rõ được.
Cho nên cậu càng vô thức phát ra sự giãy giụa, biểu tình thống khổ ở trong mắt người bên giường lại chính là cậu đang bị bệnh tật hành hạ.
Vì vậy ở lúc Nạp Lan Dương gấp đến nóng nảy, bỗng nhiên có cảm xúc ướt át rơi trên trán cậu, khiến cậu đình chỉ giãy giụa vô hình kia.
Labrad...!Anh hôn em sao...
Giống như để chứng thực cho suy nghĩ này của cậu, cảm xúc ướt át kia lại lần nữa rơi trên mặt cậu.
Nhưng lần này nó lại rơi xuống thật nhiều lần, rơi trên mắt, trên má, trên môi...!Từng cái từng cái mang theo trân trọng lại nhu tình khiến cậu muốn chết chìm ở bên trong.
Labrad...!Labrad...
Anh vậy mà đến thăm em, còn hôn em nữa!
"Ha..."
Không biết có phải cảm nhận được tâm tình vui vẻ của cậu không, người đàn ông bỗng nhiên cười một cái.
Tâm hồn Nạp Lan Dương như muốn bay lên, sự sung sướng không gì sánh kịp khiến cậu bất giác quên mất sự đau đớn bên trong cơ thể.
Nhưng ở lúc cậu nghĩ muốn mở mắt ra nhìn người kia thì cậu lại nhận ra cậu vẫn là không thể làm được.

Trong lòng cậu ảo não không thôi.
Nhưng chẳng đợi cho cậu hưởng thụ sự chán nản đó, bỗng nhiên một âm thanh có phần quá mức thần thánh mà ôn nhu vang lên bên tai: "Ta Labradorite nhân danh bản thân, dưới sự chứng kiến bởi thần của tộc nhân ngư cam nguyện dùng tâm huyết của chính mình đi giải trừ lời nguyền cho Nạp Lan Dương."
...Nạp Lan Dương sững người.
Sau đó là sự chấn kinh.
Không! Labrad anh nói gì vậy!
Nạp Lan Dương bàng hoàng tột độ bất giác càng thêm ra sức giãy giụa, ý đồ muốn thoát khỏi gông kiềng xiền xích vô hình trên người mình cũng chỉ muốn mở mắt ra, hoặc chỉ là ngăn lại hành động của người đàn ông kia thôi cũng được.
Không Labrad! Sao anh lại làm vậy!
Không phải anh hận em sao! Không phải chán ghét em sao!?
Nhưng mặc cho cậu giãy giụa trong tuyệt vọng, ngay sau đó ở trên môi cậu vẫn là xuất hiện một thứ chất lỏng đặc sệt nhưng quái dị không hề có mùi tanh mà mang theo vị mặn của biển và hương thơm ngào ngạt.
Thời điểm nó rơi xuống, toàn thân cậu như bị phá ra lập lại một lần, khiến cậu bất giác cảm thấy đầu óc muốn mê mang đi.
Không! Đừng mà Labrad!
Đừng làm vậy Labrad! Em không muốn!
"Dương Dương ngoan.
Ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại cuộc sống này sẽ do em làm chủ.
Không ai có thể cướp của em nữa, trừ chính em."
Không đâu! Em không muốn đâu! Ô ô xin anh!
"Tạm biệt Dương Dương.
Tôi yêu em."
Không anh đừng đi!
Xin anh Labrad! Anh đừng đi mà!
Ô ô ô...
Giống như một cơn ác mộng, đến trong mơ Nạp Lan Dương vẫn luôn khóc.
Từng giọt từng giọt rơi bên tóc mai, thấm ướt cả gối nhưng vẫn là không giữ lại được bước chân của người đàn ông kia.
Tại sao vậy Labrad?
Ở trong giấc mơ Nạp Lan Dương không ngừng hỏi câu này nhưng chẳng có ai lên tiếng trả lời cậu.
Người kia đã đi, thậm chí là đã chết.
Trực giác nói cho cậu biết hắn muốn chết rồi.

Nó khiến tim cậu như bị nứt ra, ứa máu, đau đớn thấu tim.
Nạp Lan Dương bỗng nhiên nghĩ, so với bất cứ thứ gì, đây mới là sự trả thù tàn khốc nhất mà người đàn ông kia có thể cho cậu.
Thì ra còn có cách này nữa a Labrad...
Anh thật nhẫn tâm a Labrad...!
Sao em lại yêu một người nhẫn tâm như anh vậy...!Còn nói yêu em, kẻ lừa đảo...
Kẻ lừa đảo...
"Dương Dương! Dương Dương! Con tỉnh rồi!"
"Dương Dương thật tốt quá hu hu!!"
Nạp Lan Dương vừa mở đôi mắt ngập nước của mình ra đã rơi vào cái ôm đầy đau thương của mẹ Dương.
Thế nhưng khổ sở trong lòng ngực lại quá lớn khiến cho Nạp Lan Dương nhất thời không có phản ứng lại bà, trên mặt chỉ toàn là ngơ ngác, như một con rối vô hồn.
Ở trong lúc đó nước mắt của cậu vẫn rơi không ngừng, mặc kệ là ai đều cũng sẽ nhìn ra được cậu đau lòng cùng thương tâm tuyệt vọng.
"Dương Dương con thấy sao rồi!?"
"Dương Dương đừng khóc, đừng khóc!"
Mẹ Dương luống cuống tay chân lau nước mắt cho cậu, lại không hiểu tại sao càng lau nó lại càng rơi nhiều hơn.
Rơi đến trong lòng bà đều cảm thấy khổ sở theo.
"Bác sĩ, nó không sao thật ư?"
Ba Dương ở một bên cũng nôn nóng không kém, không khỏi đối với người bên cạnh gấp hỏi, mặc dù trước đó bác sĩ đã nói con trai ông không sao nữa rồi.
Nhưng dù vậy khi nghe ông hỏi bác sĩ vẫn không có để trong lòng, còn nghiêm túc kiểm tra lại tất cả chỉ số mình đang có cùng quan sát biểu tình của Nạp Lan Dương rồi mới nói: "Cơ thể cậu ấy đang tốt dần lên, giống như trạng thái cải tử hồi sinh.
Nếu không phải đã quan sát cậu ấy bao lâu nay, có lẽ tôi cũng không tin cậu ấy từng bị bệnh."
"Nhưng sao nó..."
Ba Dương nhìn đứa con trai của mình vẫn không ngừng khóc, thật sự không sao an tâm cho được.
"Có lẽ là do cậu ấy đã từng chịu một cú sốc tinh thần nên mới như vậy.

Để cậu ấy có thể hoàn toàn hồi phục, hi vọng mọi người có thể nhiều chiếu cố tâm tình của cậu ấy, tránh để thành tâm bệnh."
Bác sĩ nghiêm nghị đáp.
"Labrad..."
Đúng lúc này ở trên giường Nạp Lan Dương bỗng nhiên thều thào một tiếng như vậy, nhất thời thu hút ánh mắt của mọi người.
"Dương Dương!"
"Labrad...!Mẹ, Labrad..."
Giống như đã thoát ra khỏi trạng thái vô hồn, ánh mắt Nạp Lan Dương đã dần dần có tiêu cự, rồi lại như vừa bắt được cọng rom cứu mạng là mẹ Dương, cậu không ngừng đối với bà gọi Labrad.
Mẹ Dương trong lòng đau, mặt lại mê mang không biết Labrad mà con trai mình nói là ai.
"Dương Dương, con đừng gấp!"
"Labrad! Con muốn Labrad mẹ ơi!"
"Labrad là ai, con nói mẹ biết mẹ tìm cho con!"
Mẹ Dương cố nén nước mắt ôn nhu trấn an cậu.
"Labrad..."
Nhưng Nạp Lan Dương vẫn cứ không ngừng gọi cái tên kia, hoàn toàn không có trả lời câu hỏi của mẹ Dương khiến một đám người gấp vô cùng lại không biết nên làm sao.
Có thể thấy cái người tên Labrad kia chính là khúc mắc của cậu, nếu không tìm được người thì có lẽ cậu sẽ mãi như vậy.
Ở lúc ba mẹ Dương đều gấp đến xoay vòng thì bỗng nhiên Salina vẫn luôn ở bên cạnh chợt lên tiếng, âm thanh còn có chút không chắc chắn lắm: "Chú dì, cháu nghĩ người cậu ấy nói là thầy Lucian."
"Labrad!"
Quả nhiên vừa nghe thấy cái tên này từ miệng Salina, tuy nó chẳng giống chút nào với cái Nạp Lan Dương gọi nhưng cậu đã lập tức hướng về phía cô gọi to một tiếng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.