Mỹ Nam Ngư Tiên Sinh Anh Đừng Lại Đây!

Chương 37: Lại Phát Bệnh





Nạp Lan Dương tai nghe, khuôn mặt giấu ở trong lòng bà lại không khỏi cười khổ.
Làm sao cậu có thể không biết, cậu càng rõ ràng mẹ Dương nói không hề sai.
Cậu cũng là vì vậy mà...
"Dương Dương à, mẹ sẽ không hỏi con hôm qua đã có chuyện gì."
Mẹ Dương bỗng nhiên xoay câu chuyện về khiến Nạp Lan Dương bất giác hoảng hồn.
Nhưng giây sau đó ánh mắt dịu dàng của mẹ Dương đã khiến trái tim cậu bình lặng trở lại: "Mẹ biết cách làm của mẹ chưa chắc đã là tốt nhất.
Nhưng nếu hắn có thích con, hắn sẽ ghen, cũng sẽ nhận ra mình thích con nhiều cỡ nào, ít ra sao.
Nếu hắn không thích con, đối với con không tốt, con cũng có thể từ đó nhận ra được mà...!Từ bỏ đi."
"Dương Dương, con hiểu ý mẹ không?"

Mẹ Dương khẽ vuốt v e hai má nhỏ gầy của cậu một cách ôn nhu, ánh mắt lại đầy hiền từ nhìn cậu.
Nạp Lan Dương vành mắt bỗng chốc đỏ bừng, trong lòng lại bất giác cảm thấy tủi thân mà không ngừng hít hít cái mũi gật mạnh đầu với bà.
Cậu sao lại không hiểu chứ...!Cậu cũng không có trách bà mà.
Có trách thì trách mọi chuyện vốn dĩ không có như bà đã nghĩ tốt đẹp như vậy mà thôi...
...
"Alo thầy Lucian à?"
"Là tôi."
Labrad dựa lưng vào thành hồ nước biểu tình lạnh lùng, giọng điệu không chút cảm xúc đáp lại âm thanh trong điện thoại.
Người bên kia lại giống như không có nhận ra giọng điệu của hắn có gì kỳ lạ, vừa nghe hắn đáp lại đã ngay lập tức nói ra ý đồ của mình khi gọi đến: "Là thế này, tôi chỉ muốn báo với thầy có lẽ mấy hôm nay thầy không cần đến nhà dạy học cho Dương Dương đâu.
Nó..."
"Tôi biết rồi."
Vừa nghe đến đây Labrad đã lạnh lùng cắt ngang lời của người bên kia.
"Vậy được, khi nào có tình huống mới nhất tôi sẽ liên hệ với thầy sau."
Người bên kia vốn còn muốn nói gì nhưng thấy hắn có vẻ không muốn nghe, cũng không đi lý giải sâu xa hơn nguyên nhân mà thuận theo đó chốt lại một câu như vậy rồi cúp máy.
Điện thoại vừa ngắt kết nối Labrad đã đem nó vứt đi, mặt trầm như nước đầm mình xuống dưới đáy hồ.
Cái đuôi bị hắn vun lên thật mạnh thể hiện tâm tình chẳng mấy tốt đẹp của hắn bỗng chốc khiến bọt nước văng lên tung tóe.
Đúng là vọng tưởng hoang đường.
Cậu ta thật nghĩ rằng bản thân còn có cơ hội sống sót sao.
Nhưng cậu ta cũng nghĩ quá đẹp rồi.
Cứ để cho cậu ta tự mình đâm đầu vào tường rồi thì sẽ cay đắng nhận ra hiện thực tàn khốc như thế nào thôi.
Sao hắn lại phải vì cậu ta mà bực bội chứ.
Hắn còn muốn xem xem cậu ta sẽ vui vẻ được bao lâu.
Người nào đó bị Labrad gắn mác là đang vui vẻ bên đối tượng mới lúc này còn đang quằn quại trên giường không ngừng chịu đựng thống khổ do căn bệnh quái dị mang tới.
Hôm đó sau khi nói chuyện với mẹ Dương xong buổi chiều Nạp Lan Dương liền bỗng nhiên phát bệnh.
Cứ nghĩ đâu sẽ giống như những lần trước, bệnh vặt bệnh vãnh mà thôi.
Thế nhưng mãi cho đến ngày hôm sau tình trạng của Nạp Lan Dương vẫn không hề có ý thuyên giảm.
Bởi vì cậu sốt đến lợi hại, không có lúc nào tỉnh táo nên bác sĩ chỉ có thể cho cậu truyền dịch dinh dưỡng thay cho ăn uống.
Bên trong căn phòng rộng lớn lúc này không khỏi xuất hiện một vài thiết bị y tế hòng trợ giúp cho việc theo dõi bệnh tình của người trên giường.
Tuy không đến mức nguy kịch nhưng cơn bệnh lại cứ kéo dài khiến người trên giường trông càng thêm tiều tụy, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi nhân thế.
Thực chất bệnh lại cứ dai dẳng, ý đồ chỉ là muốn giày vò người bệnh, khiến họ sống không bằng chết lại không đủ liều lượng để kết liễu mạng của cậu, chỉ muốn cậu sống dở chết dở.
Người trên giường bởi vì đau mà lông mày vẫn luôn nhíu chặt, biểu tình quằn quại thống khổ khiến người trông mà đau lòng.
"Nó như vậy thật không sao ư?"
Mẹ Dương lo lắng đến độ nắm chặt hai tay đến phát đau.
Nhìn người trên giường quật lộn với sinh mệnh, đôi mắt bà đỏ hoe lại vẫn ráng không rơi nước mắt.

"Bà đừng gấp, bác sĩ vẫn ở đây mà."
Ba Dương nhẹ giọng vỗ về bà, nhưng sao lại không phải đang trấn an bản thân.
Nhưng bác sĩ đều đã nói tình huống này của Nạp Lan Dương không khác gì mấy lần trước.
Đối với việc bệnh tình kéo dài ông chỉ nói đó là do sinh cơ của cậu ngày càng mất đi, dần dần những lần phát bệnh sẽ càng nghiêm trọng, cho đến khi không còn chút nào nữa.
Mà trước khi họ có thể tìm được biện pháp để cứu cậu, cho dù có đem cậu đặt ở bệnh viện quan sát hai bốn trên bảy, ngày ngày nằm trong phòng ICU thì cũng chỉ là phí công thôi.
Cho nên mới có chuyện lúc này Nạp Lan Dương vẫn còn đang ở nhà tiến hành khám bệnh tư.
Tuy nhiên bởi vì căn bệnh của cậu quá lạ nên rất nhiều bác sĩ có tiếng đều để tâm nghiên cứu căn nguyên, cho nên nhìn thì thờ ơ, thực chất bệnh của cậu ngày ngày đều có người để ý, tìm cách chữa trị cho cậu.
Chỉ là mãi họ vẫn chưa có tiến triển gì tốt, đến bác sĩ nước ngoài còn bó tay.
Ngoài mặt tuy không nói, thật ra ba mẹ Dương vẫn luôn chịu đựng nổi đau khổ khi nhìn con mình chết dần chết mòn lại vẫn phải tỏ ra lạc quan để cho nó chỗ dựa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.