Mỹ Nam Ngư Tiên Sinh Anh Đừng Lại Đây!

Chương 35: Thì Ra Hắn Luôn Biết





Cửa phòng đóng rầm một cái, lực mạnh đến nổi đến cả bản lề đều muốn rung rinh, vỡ vụn.
Chỉ là nó so với trái tim của Nạp Lan Dương lại vẫn lành lặn hơn nhiều.
Ấy vậy mà cậu vẫn không rên không khóc, người đàn ông vừa đi cậu đã chật vật ngồi dậy.
Trên mặt cậu không có một chút biểu tình gì dù là đau khổ, thực chất lại giống như đã chết rồi, cái gì cũng không cảm nhận, không thể hiện được nữa cực khổ chống tay bò lên ghế sofa.
Phịch.
Đợi lên được ghế rồi cậu lập tức ngã xuống, toàn thân nằm co rút ở đó, một chút đều không động.
Nạp Lan Dương không ngốc, cậu nhìn ra được người đàn ông là bị những lời của mẹ cậu chọc giận.
Có khoảng khắc cậu nghĩ hắn giận vì ghen, vì nghe mẹ cậu nói muốn giới thiệu cô gái cho cậu.
Cậu có thể hiểu.
Hắn cũng không nói sai.
Cậu không có buồn.

Thật đấy.
"Ủa thầy Lucian! Thầy về à?"
Dì Lâm vừa thấy người đàn ông đi ra thì theo bản năng lên tiếng hỏi.
Bà cũng không kịp để ý sắc mặt của hắn thì đã nghe hắn nói: "Tôi có việc phải về trước."
Sau đó thì người đã đi mất.
Dì Lâm nhìn cửa nhà đóng lại cứ có cảm giác quái dị nhưng không biết quái ở đâu.
Nhưng bà vẫn theo thói quen lên phòng của Nạp Lan Dương nhìn cậu một cái vừa sẳn tiện dọn dẹp luôn.
"Cậu chủ? Cậu mệt à?"
Ai biết vừa lên đến nơi đã thấy Nạp Lan Dương nằm co ro trên ghế, đến gần thì thấy mặt mày cậu trắng bệch không chút huyết sắc thì lập tức lo lắng.
"Dì Lâm, cháu không sao."
Nạp Lan Dương nổ lực hé mắt ra nhìn bà, cố gắng tỏ vẻ bản thân hẳn còn tốt.
Thế nhưng cậu vẫn nói: "Phiền dì giúp cháu trở lại giường."
"Được được."
Dì Lâm nào có khả năng từ chối.
Trong lúc bối rối bà đã dùng sức đem cậu bế hẳn lên mang đi luôn.
Lúc này Nạp Lan Dương cũng không có tâm tư ngại ngùng hay xấu hổ vì bị bà bế bổng lên như vậy.
Cậu còn cảm thấy may mắn vì bản thân mình nhẹ tênh, không có tạo nên gánh nặng gì cho bà.
Nhưng dì Lâm lại xót cho cậu: "Cậu chủ à cậu nhẹ quá rồi.
Để dì hầm nhiều canh bồi bổ cho cậu đi."
"Cậu cũng cố gắng giữ gìn sức khỏe, ông bà chủ thật sự rất thương cậu đó."
Những lời này của bà khiến vành mắt Nạp Lan Dương khẽ đỏ, cái mũi đều lên men.
Nổ lực kiềm giữ cảm xúc nãy giờ cứ như vậy bị những lời quan tâm thật lòng của bà đạp đổ.

Nạp Lan Dương lại chỉ có thể cắn răng đáp lại một câu "tôi biết, cảm ơn dì" rồi ngậm chặt miệng không lên tiếng nữa.
Chỉ vì cậu sợ mình không khống chế được tâm tình sẽ chọc cho bà càng thêm lo lắng.
Đợi bà đi rồi cậu mới cuốn chăn l3n đỉnh đầu, vùi mình vào giường không ngừng run rẩy gặm nhắm nổi đau đang ùm ùm kéo tới, một chút đều chẳng chịu nhìn xem thân thể cậu có chịu nổi hay không mà mạnh mẽ đem cậu xé nát.
Thì ra hắn luôn cho rằng mình không thể sống được lâu.
Cũng phải.
Cái thân này đã tàn, nếu hắn muốn có thể đi điều tra một tí từ dì Lâm là có thể biết được, còn chẳng cần tốn công tốn sức.
Nếu còn chịu thêm một cú sốc tâm lý, cậu chết cũng là sớm muộn.
Cho nên mục đích ngay từ đầu của hắn vẫn là nhìn cậu chết trong đau đớn nhất sao...
Phải vậy không...
Nạp Lan Dương a Nạp Lan Dương...!Rốt cuộc mày đã làm nên cái tội nghiệt nào...
Đêm đó Nạp Lan Dương làm sao cũng không ngủ được.
Mặc cho cậu đã ép mình phải ngủ, trong đầu cậu rõ ràng trống rỗng, hoàn toàn chẳng có nghĩ cái gì, nhưng chính là không thể nhắm mắt.
Nằm trên giường mờ mịt nhìn ra khung cảnh bên ngoài ban công một lúc lâu cậu quyết định ngồi dậy, chịu chút mệt nhọc bò đến trên xe lăn, lúc đi cậu còn không quên đem chăn quấn trên người rồi mới đem xe lăn đẩy đến trước lớp cửa kính sát đất.
Dừng lại trước tấm kính, cậu lẳng lặng nhìn ra bên ngoài bầu trời đêm nơi thành phố A nhộn nhịp.
Nhìn một hồi tầm mắt cậu bỗng bất giác nhìn đến chỗ ban công nơi cậu cho rằng mình đã từng một lần có ảo giác nhìn thấy mỹ nhân ngư ở đây.
Rốt cuộc thì cậu không biết đó có phải là ảo giác của mình hay không.

Cả giấc mơ kia nữa...!Nhưng nếu giấc mơ là thật, người trong giấc mơ gọi là...!Nạp Lan Ninh Lục kia thật sự là cậu, kết hợp với câu nói nửa đùa nửa thật của người đàn ông, vậy có thể dùng hận thù tiền kiếp để lý giải cho tất cả rồi.
Nghe thật hoang đường đúng không.
Nạp Lan Dương cười khẽ.
Mặc dù nụ cười không hề đến được đáy mắt cậu.
Có phải cậu thật bình tĩnh không? Đáng lẽ cậu nên khóc đến chết đi sống lại mới đúng.
Hay là bởi vì sức ảnh hưởng của người đàn ông kia đối với cậu không có lớn như vậy?
Vừa nghĩ đến đây cậu đã vô thức lắc đầu phủ nhận.
Không đâu, cậu biết rõ bản thân đối với những lời kia của hắn đã chịu đến cái gì.
Hiện tại cậu như vậy, thật chất chỉ là vì tâm cậu đã chết lặng rồi thôi.
Có lẽ nó sẽ còn thổn thức vì những trêu chọc của người đàn ông kia, nhưng đã là cực hạn để chịu thêm bất cứ nổi đau nào do hắn mang đến nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.