Mưu Sát - Tử Kim Trần

Chương 9:




Vào chập tối hai ngày sau, Cao Đông mặc thường phục đi theo đường Duyên Hải Nam rẽ vào đường Phong Tây. Anh quan sát lại một lượt tất cả khung cảnh ở đây, anh đã đi đến con đường này rất nhiều lần nhưng vẫn không phát hiện ra manh mối có giá trị nào cả.
Hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, ở đây lại vắng vẻ yên tĩnh giống như trước. Tiểu khu dân cư của nhân viên công vụ đều rất ít người qua lại. Thỉnh thoảng có chiếc xe đi qua, tạo nên luồng gió bay lay động ống quần của anh.
Anh nhíu chặt lông mày, sự việc này lãnh đạo hai cấp thành phố và tỉnh ngày nào cũng gọi điện thúc giục hỏi han. Lúc nhận vụ án này, anh cứ tưởng nội trong một tuần là có thể phá án được, dù sao cũng chỉ là vụ án của huyện thành, kết cấu nhân viên của huyện thành thì không phức tạp như trong thành phố, cho dù trong một tuần không bắt được nghi phạm thì cũng có thể khoanh vùng được nghi phạm.
Nhưng đến tận hôm nay, nhân chứng, vật chứng đều không có, động cơ phạm tội thì lại mâu thuẫn, điều càng quái dị hơn là, hung thủ làm cách nào để đến được hiện trường vụ án. Điều này cho đến tận bây giờ vẫn không có điểm đột phá nào cả.
Đây là một vụ án lớn, kinh thiên động địa, gần như tất cả lực lượng cảnh sát đều tham gia để điều tra phá án, cho nên trong một tuần mới có thể hoàn thành được việc điều tra mấy nghìn lượt người, toàn bộ tiến hành điều tra loại trừ và phỏng vấn tất cả người, xe tiến vào trong phạm vi máy quay camera, bao gồm cả hai mươi lăm người chủ chiếc xe mà ba hôm trước vẫn chưa liên hệ được, nhưng đều không có bất cứ manh mối nào. Tất cả các chủ xe đều nói mình không chở ai xuống giữa đường Phong Tây.
Không chỉ lực lượng cảnh sát ở trong Sở Công an huyện, ngay cả những nhân lực trong đội cảnh sát hình sự mà mình dẫn tới, ý chí chiến đấu cũng đã bắt đầu bị đi xuống.
Lẽ nào, vụ án này lại cứ thế trở thành một vụ án không phá được sao? Lãnh đạo cấp trên ngày ngày tăng thêm áp lực, áp lực anh cõng trên lưng rất lớn.
Đi hết cả con đường Phong Tây, không thu hoạch được gì cả.
Anh đã đến đường Duyên Hải Bắc, trí não vận động liên tục để suy ngẫm, bước chân cứ thế đi về hướng phía Tây một cách không mục đích.
Đúng lúc này, anh đi qua một quán cơm nhỏ ven đường, giọng nói ở một bàn ăn ngồi gần cửa lọt vào tai anh.
Bàn ăn đó có bốn người trung niên dân lao động, một người đang nói: "Lý Ái Quốc ở đồn công an bị người ta gϊếŧ chết rồi, có biết không?" Thực ra Lý Ái Quốc là phó giám đốc Sở Công an huyện, những người dân thường không biệt được rõ cấp bậc, nên mới nói là đồn công an.
Một người khác cười ha ha: "Lợi hại lắm đấy, nghe nói chỉ đâm một dao, đã lấy mạng luôn, kẻ sát nhân còn để lại một hàng chữ lớn "Gϊếŧ đủ hai lăm giám đốc, giám đốc không đủ trưởng phòng bù". Câu nói này thật là khí thế quá!"
Cao Đông lắc đầu cười, lời truyền miệng của người dân càng lúc càng không đáng tin, trên tờ giấy viết là mười lăm, đến bây giờ đã lan truyền thành hai lăm, tương lai sẽ chuyển thành ba lăm, bốn lăm, thậm chí đến hai trăm năm mươi. Anh xoa bụng cảm thấy hơi đói, bèn tiến vào trong quán ăn và gọi một bát mì.
Một người trong số bàn ăn vừa rồi uống một ngụm rượu, nói: "Lý Ái Quốc bị gϊếŧ chết, nhân dân đều vui mừng."
"Tên này bình thường quá hoành hành ngang ngược, gây chuyện với rất nhiều người."
"Người của Sở Công an mà cũng dám gϊếŧ, tên sát nhân này to gan thật đấy."
"Dù sao cũng là xử lý mấy kẻ quan chức, chẳng liên quan gì đến chúng ta."
"Nếu anh ta không chết, nghe nói là năm sau sẽ được lên chức giám đốc Sở, trị an của Bạch Tượng chúng ta sẽ càng tồi tệ đi."
Mì của Cao Đông vẫn đưa lên, ngừng một lát, quay sang hỏi: "Bác à, ai nói Lý Ái Quốc năm sau sẽ được thăng chức thành giám đốc Sở vậy?"
Người đó trả lời: "Năm sau chẳng phải là Hội đồng ủy viên huyện đổi nhiệm kỳ mà, giám đốc Sở đương nhiệm sắp được điều lên tỉnh, chắc chắn là Lý Ái Quốc rồi."
Cao Đông nói: "Chẳng phải là còn có mấy người phó giám đốc, nói không chừng trong thành phố điều một vị giám đốc xuống, giám đốc Sở đâu có dễ mà làm được. Lý Ái Quốc là người bản địa, hình như không thể làm được người đứng đầu thì phải."
Người đó nói: "Việc này thì anh không hiểu rồi, Lý Ái Quốc có nhiều tiền, mối quan hệ vững chắc. Còn mấy vị phó giám đốc thì không đến lượt đâu, vốn dĩ đã định sẵn là của anh ta, nhưng bây giờ, hi hi, Trương Tương Bình chắc là phải cười chết thôi."
Cao Đông chợt rùng mình, trong đầu bật ra mấy cụm từ, người quen gây án, động cơ phạm tội mâu thuẫn, Lý Ái Quốc chết rồi, Trương Tương Bình cười ngất. Gây ra động tĩnh lớn như vậy, để thể hiện ra tình hình trị an của huyện Bạch Tượng rất kém. Trương Tương Bình hình như mấy năm trước còn nhận được giải thưởng của sở Công an thành phố, tiếng tăm về năng lực thì cũng khá. Hơn nữa Trương Tương Bình lại là người Hồ Châu, không phải người bản địa, theo quy định thì có thể được làm người đứng đầu, Trương Tương Bình cũng sống ở tiểu khu Phong Tây, như vậy thì đương nhiên có thể né tránh được máy quay camera.
Vừa nảy ra suy nghĩ này, một suy nghĩ khác lại nói, không thể nào, chính mình đã làm nghề cảnh sát nhiều năm nay, còn chưa từng gặp phải trường hợp gϊếŧ người vì để tranh chức vụ, Trương Tương Bình cũng đã khoảng 50 tuổi, cho dù được làm giám đốc Sở Công an, thì cũng chỉ có thể làm được một nhiệm kỳ, sau đó cho dù chưa nghỉ hưu nhưng cũng đã bị sắp xếp xuống tuyến hai, không cần thiết phải mạo hiểm như vậy để đi nước cờ này.
Cao Đông suy nghĩ mãi, khả năng không thể xảy ra việc này chiếm phần lớn, nhưng lúc về vẫn cứ cần phải quan sát thêm một chút.
Anh ăn hết mì, chuẩn bị trở về Sở, lúc này nhìn đến biển hiệu đường, nhớ ra Từ Sách đã từng nói với mình, nhà anh ấy ở gần đây, bây giờ vẫn còn sớm, bèn lôi điện thoại ra ấn số máy của Từ Sách.
Năm phút sau, Từ Sách đi đến, Cao Đông bước ra chào hỏi: "Anh Từ, vừa vặn tôi lại đi đến đường Phong Tây một chuyến, cứ mải đi dạo nên đến đây, nhớ ra anh sống ở gần đây, bèn gọi anh ra đây để cùng đi dạo.
"Sao vậy, lại đi đến đường Phong Tây, vụ án vẫn chưa phá được à?"
Cao Đông lắc đầu vẻ bất lực: "Tôi ngày nào cũng bị lãnh đạo cấp trên gây áp lực, thúc giục, đúng là đầu óc quay cuồng."
"Kiểu gì anh cũng có thể nghĩ ra cách phá án được, tôi có lòng tin ở anh." Từ Sách nói kiểu xã giao.
Cao Đông nói: "Anh có muốn nghe về tình hình vụ án không?"
Từ Sách lắc đầu: "Chẳng có hứng thú lắm."
Cao Đông hơi thất vọng: "Mặc dù anh không phải là chuyên ngành cảnh sát, tôi biết anh là chuyên gia về phương diện này, lúc đó tôi còn đang học bồi dưỡng nghiệp vụ ở trường Đại học Công an, thầy giáo đã giới thiệu những bài viết về tâm lý học tội phạm của anh. Tôi vốn muốn tìm anh để giúp tôi phân tích một chút, tôi nghĩ vậy có đúng không?"
"Tình hình vụ án là điều cơ mật của công an các anh, tôi không thể nghe được."
Cao Đông cười nói: "Tính khí của anh vẫn bướng bỉnh như trước, ha ha, cũng chẳng phải cái gì cơ mật cả, đối với người bạn học cũ như anh đây, tôi cũng chẳng có gì để giấu giếm. Khi không phá được thì mới gọi là cơ mật, nếu thực sự đã phá được, thì còn phải tìm các cơ quan truyền thông để thông báo tuyên truyền nữa kia."
"Được rồi, anh nói xem nào."
Cao Đông nói: "Điều đau đầu nhất ở trong vụ án này chính là ở hiện trường không để lại bất cứ manh mối gì."
"Ý của anh là?"
"Không có dấu vân tay, gàu, lông tóc của hung thủ, thậm chí dấu chân cũng là giả, hung thủ đã bọc thêm một chiếc giày sắt đế bằng số 47, chiều cao cơ thể cũng không thể phán đoán ra được. Vụ án xảy ra lúc đêm khuya, không có người làm chứng."
"Làm gọn ghẽ thật."
Cao Đông nói vẻ khổ não: "Hiện trường vụ án ở đường Phong Tây, trên đường không có máy camera giám sát, nhưng ở hai đầu của con đường, và ở cổng tiểu khu - ở giữa đều có máy camera. Một bên đường là bức tường cao của tiểu khu, hung thủ không trèo qua được. Còn một bên thì là đồng ruộng hoang phế, trước khi xảy ra vụ án lúc hung thủ đến, thì chắc là vẫn còn sớm, hung thủ sẽ không đi từ đồng ruộng vào để tránh gây ra sự chú ý của người khác. Cho nên, tôi phán đoán, khi hung thủ tiến vào hiện trường vụ án, chắc chắn là đi qua máy quay camera."
"Anh nói phải lắm."
"Người của chúng tôi đã điều tra một lượt từng người và từng chiếc xe tối hôm đó tiến vào đường Phong Tây, đều không phát hiện ra có ai dừng ở trên đường Phong Tây, hoặc là xuống xe giữa đường."
Từ Sách nghĩ trong lòng, Cao Đông quả nhiên giống như anh ta dự liệu, Cao Đông cũng là người có khả năng phán đoán rất giỏi, anh ấy lập tức chú ý đến hiện trường vụ án là một khu vực bị phong tỏa, hung thủ tiến vào hiện trường, đương nhiên sẽ phải đi qua máy quay camera, nhưng anh ấy vĩnh viễn không thể nào đoán được mình đã lừa được qua máy quay camera một cách quang minh chính đại như thế nào.
Từ Sách gật đầu ứng phó: "Tôi cho rằng anh nói phải lắm, có thể là người của các anh chưa kiểm tra tỉ mỉ."
Cao Đông nói: "Mặc dù tôi cũng nghĩ như vậy, chắc chắn là đã để sót hung thủ rồi, nhưng bây giờ đã qua một tuần rồi, cho dù có tìm thấy được chiếc xe mà lúc đó hung thủ ngồi, người tài xế cũng không thể nhớ rõ được dung mạo của hung thủ nữa."
"Các anh nên làm mô hình nghi phạm."
"Thông tin quá ít, không có cách nào để hình thành được mô hình. Bây giờ chỉ có thể đoán được một manh mối, có lẽ hung thủ quen biết với nạn nhân. Hung thủ quá to gan, khả năng phản trinh sát rất tốt, hơn nữa chỉ đâm nạn nhân một nhát, đã lấy luôn tính mạng, ra tay rất vững, cắm lưỡi lê một nhát, không hề xuất hiện tình trạng bởi vì căng thẳng mà khi đâm vào bị làm rách da ở những vị trí khác. Cho nên tôi phán đoán, hung thủ có thể đã từng đi bộ đội, từng là lính trinh sát. Một người quen của nạn nhân đã từng đi bộ đội."
"Vậy thì có lẽ đã thu hẹp phạm vi rất nhiều rồi." Lời của Từ Sách vẫn cứ giữ được sự bình thản, không có gì đặc biệt, không hề để lộ ra chút suy nghĩ nào trong lòng. Chỉ có điều trong lòng anh ta đang than thở, Cao Đông ơi Cao Đông, nếu như anh định vị hung thủ là một người lính đã giải ngũ quen biết với Lý Ái Quốc, vậy thì con đường này anh càng đi sẽ càng xa mất rồi.
"Nói như vậy, nhưng mối quan hệ xã hội của nạn nhân rất phức tạp, những người bạn đã từng đi lính cũng không phải là ít."
"Thế thì e rằng cũng không dễ điều tra."
Cao Đông trầm giọng nói: "Tôi nói cho anh một việc cơ mật, việc này anh không được nói với người khác."
"Những điều cơ mật thì đừng nói với tôi, tôi sợ bị diệt khẩu." Từ Sách hài hước lấy tay thể hiện ra tư thể khẩu súng, hướng về đầu mình, bắn một phát.
Cao Đông nói: "Anh đừng có đùa với tôi nữa, bây giờ tôi vừa nhìn thấy hình dạng khẩu súng là đầu đã muốn nổ tung rồi. Bởi vì điều tôi muốn nói với anh chính là, hung thủ đã lấy đi khẩu súng và đạn của nạn nhân rồi."
"Thật vậy sao?" Từ Sách nheo mắt, hình như đang suy ngẫm, một lúc sau nói: "Lần trước anh hỏi tôi, đoán xem hung thủ có tiếp tục gây án hay không. Bây giờ tôi có thể trả lời anh một cách chắc chắc, chắc chắc sẽ tiếp tục gây án."
"Tại sao?" Mắt Cao Đông trợn tròn.
"Nếu như hung thủ có mối ân oán cá nhân với nạn nhân, sau khi hắn gϊếŧ người, để lại một hàng chữ để phân tán sự trinh sát của các anh, như vậy coi như cũng xong, hắn sẽ không lấy đi khẩu súng của nạn nhân. Bị mất súng là một vụ án rất lớn, tôi mặc dù bao năm ở Mỹ, nhưng cũng vẫn biết một số tình hình trong nước, vụ án mất súng cần phải báo lên Bộ Công an nhỉ, đơn thuần chỉ là gϊếŧ người trả thù, ngụy tạo hiện trường, cũng không cần thiết phải gây ra động tĩnh lớn như vậy. Hung thủ không phải chỉ đơn thuần là gϊếŧ người trả thù, vậy thì hắn lấy đi khẩu súng, anh nói xem liệu hắn có tiếp tục gây án hay không?"
Cao Đông bỗng chốc cảm thấy toàn thân lạnh ngắt. Mục tiêu tiếp theo sẽ là ai đây? Khi vụ án này vẫn chưa phá được, nếu như tiếp tục xuất hiện một người ở trên cương vị lãnh đạo bị gϊếŧ hại, áp lực chồng chất từ cấp trên sẽ ép anh đến chết mất.
Cao Đông cảm thấy toàn thân đều không được thoải mái, nhìn đồng hồ thì thấy không còn sớm nữa, bèn cáo từ rời khỏi đó, Từ Sách gọi anh lại, nói: "Anh Cao, tôi có một việc, có thể cần phải làm phiền đến anh đấy."
Cao Đông thoải mái nói: "Chuyện gì vậy, anh nói đi, chúng ta là bạn học cũ bao nhiêu năm nay, có thể giúp được gì thì tôi chắc chắn sẽ giúp."
Từ Sách nói: "Anh thân quen với Phó giám đốc
Trương Tương Bình ở Sở Công an huyện không?"
"Trương Tương Bình?" Ánh mắt Cao Đông chợt lóe sáng, nhớ đến việc vừa rồi, bèn nói: "Ông ấy là chủ quản trinh sát hình sự trong huyện, mấy hôm nay chúng tôi cùng hợp tác phá án, nói thân quen thì cũng chưa đến mức đó, nhưng có việc gì thì tôi vẫn có thể nói được vài lời."
"Là thế này, năm ngoái trong huyện bắt đầu làm công tác cải tạo khu vực cũ, vào tháng 2 năm nay, căn nhà cũ của mẹ tôi ở đây bị phá dỡ. Vì chưa bàn bạc thống nhất được về vấn đề bồi thường, cho nên mẹ tôi và cả nhà cậu đều ngăn cản họ phá dỡ, kết quả là xảy ra xung đột. Tôi không có mặt ở đó, cụ thể tình hình cũng không hiểu rõ lắm, nghe cậu tôi nói là lúc đó có hai chiếc máy xúc muốn cưỡng chế xúc lên, vừa vặn mẹ tôi đứng ở dưới nhà, chiếc máy đẩy đổ ngôi nhà, gạch ở trên mái nhà rơi xuống, vừa vặn rơi trúng vào mẹ tôi, ưʍ... thế là mất mạng luôn." Trong giọng nói của Từ Sách mang theo nỗi đau khổ.
"Xảy ra chuyện như vậy à!" Cao Đông cũng buồn thay cho bạn.
Từ Sách cười đau khổ: "Sự việc đã xảy ra rồi, thì cũng đành vậy. Lúc đó tôi đã nói với mẹ tiền bồi thường nếu có thể thương lượng lấy được nhiều một chút thì tốt, nhưng không được thì cũng bỏ đi, mẹ và cậu cũng không thể nào dùng cơ thể mình để ngăn chặn đội phá dỡ. Kết quả là tình huống xấu nhất đã xảy ra. Sự việc đã xảy ra lâu như vậy, bản thân tôi không muốn truy cứu việc này nữa rồi."
"Vậy ý anh là?"
"Mấy ngày sau khi xảy ra sự việc, con trai của cậu tôi, cũng chính là em họ tôi, nó đang học trường kỹ thuật trở về nhà, sau khi biết sự việc này bèn dẫn theo mấy đứa bạn đến hiện trường thi công để tìm người tính sổ, kết quả là đã gây ra xung đột, đâm bị thương người khác, hiện nay vẫn đang bị giam trong trại tạm giam. Mẹ tôi chết rồi cũng không thể sống lại, tôi cũng không muốn người sống lại phải chịu tội nữa, cậu tôi cũng chỉ có mỗi một thằng con trai. Nếu như xử thêm vài năm tù, thì phải làm thế nào đây? Cho nên tôi muốn nhờ mối quan hệ để đưa người ra, vài năm qua tôi cũng đã kiếm được chút tiền, tôi dám bỏ tiền, chỉ là anh cũng biết tôi luôn ở nước ngoài, trong nước không có mối quan hệ, cho nên không có cửa."
"Việc này là vụ án do Trương Tương Bình giải quyết à?"
Từ Sách gật đầu: "Nghe nói ông ta quản lý những vụ án hình sự, hơn nữa còn là người lãnh đạo chính chỉ huy việc giữ ổn định cải tạo khu vực cũ, người cũng là do ông ta bắt, cho nên tôi muốn nhờ anh, chắc là có tác dụng."
Cao Đông vuốt trán nói: "Nếu là vụ án khác, tôi cũng có thể trực tiếp nhờ mối quan hệ để giúp anh. Nhưng là vụ án của địa phương, cũng là vụ án của Trương Tương Bình, không có cách nào để đi vòng qua ông ta được."
"Việc này tôi biết, tôi chỉ là muốn tìm cơ hội để quen biết một chút, biếu chút đồ, nghĩ cách, dù sao nhà tôi cũng đã có người chết, hai bên trò chuyện một chút, sự việc sẽ giải quyết một cách đơn giản."
Cao Đông cười: "Xem ra tính cách của anh cũng đã thay đổi rồi, thật không ngờ bao năm nay sống ở Mỹ, vậy mà vẫn hiểu tình hình trong nước."
Từ Sách xòe hai tay ra, cười đau khổ: "Không có cách nào khác, không làm như vậy thì không được, con người thì luôn phải hướng về phía trước, không thể chỉ biết nhìn mãi về quá khứ."
Cao Đông nói: "Đâm ai vậy, bị thương nặng không?" "Người bị đâm là giám đốc bộ phận của công ty
Thành Kiến, đền mấy vạn tệ, bây giờ anh ta cũng không bị hề hấn gì."
Cao Đông nói: "Sự việc này cũng không lớn, tôi cảm thấy sẽ không phiền phức. Thế này đi, tôi về sẽ nói chuyện trước với Trương Tương Bình, đến lúc đó rồi sẽ giới thiệu cho anh đến làm quen, tôi ở bên cạnh nói mấy câu vun vào, vẫn cần anh là người đương sự trò chuyện với ông ấy, anh hiểu ý của tôi chứ?"
Từ Sách gật đầu: "Hiểu, cần phải chuẩn bị những thứ gì, phải nói như thế nào, vẫn cần phải anh - người làm quan lâu năm chỉ dẫn cho tôi, tôi không hiểu rõ được những việc này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.