Mưu Sát - Tử Kim Trần

Chương 7:




Từ Sách bước ra từ trong phòng phía sau, trên tay cầm một chiếc di động, trên màn hình hiển thị thời gian là 11 giờ đêm.
Đây là chiếc máy Nokia thông minh, xung quanh viền một lớp vàng, trên thực tế là mạ vàng, ngoài ra còn đính mấy hạt kim cương nho nhỏ.
Đây không phải là di động của Từ Sách. Anh ta cầm di động ngắm nghía tỉ mỉ.
Cảnh sát có thể thông qua tín hiệu của di động để tìm thấy vị trí cụ thể của di động, làm thế nào để sử dụng di động mà không phát tín hiệu ra bên ngoài được? Anh ta không hiểu rõ lắm về nguyên lý thu phát tín hiệu của di động, nhưng không sao, anh ta có thể căn cứ vào kinh nghiệm cuộc sống để tiến hành suy đoán.
Khi ấn một số di động, gặp tình huống không kết nối được có hai trường hợp, một là máy di động mà anh gọi đến đã tắt máy, còn trường hợp thứ hai là số di động mà anh gọi đến không nằm trong vùng phủ sóng.
Nếu như khi anh gọi đến di động của đối phương, tin tức nhận được là di động của anh ta đã tắt máy, vậy thì chứng tỏ, công ty di động biết được thông tin di động của anh ta đã tắt máy. Cho nên chứng minh, đơn thuần là đã tắt máy rồi, di động vẫn có thể phát tín hiệu ra bên ngoài, nói với công ty di động rằng chiếc di động này đã tắt máy.
Cho nên, nếu như chỉ tắt di động thôi, cảnh sát vẫn có thể thông qua công ty di động để tìm được vị trí của di động.
Cho nên, muốn cảnh sát không thể điều tra ra được vị trí của di động, thì bắt buộc phải lấy pin ra.
Năng lượng được bảo toàn, di động muốn phát tín hiệu ra bên ngoài thì cần phải có năng lượng, không có pin, không có năng lượng cung cấp, di động đương nhiên không thể nào phát được tín hiệu.
Từ Sách lấy pin và thẻ sim của chiếc di động này ra, như vậy, cảnh sát bất luận thế nào cũng không thể nào phát hiện ra chiếc di động này được.
Anh ta nhớ lại lời cầu xin lúc nãy của chủ nhân chiếc di động này: "Không liên quan tới tôi, tôi chỉ là làm theo chỉ thị của lãnh đạo, tôi chỉ là người nghe lệnh làm việc."
Đối với một sự việc ác độc, là kẻ ra lệnh đáng ghét, hay là kẻ chấp hành mệnh lệnh đáng ghét?
Người chấp hành mệnh lệnh sẽ nói, chức trách công việc của anh ta chính là chấp hành mệnh lệnh, nếu như không chấp hành mệnh lệnh, anh ta sẽ bị xử phạt.
Ở một số nước sẽ tuyên dương một kiểu tư tưởng ý chí của người lãnh đạo, quân lệnh như sơn, binh sĩ không nên và cũng không cần có suy nghĩ của chính mình, chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được rồi. Bất luận mệnh lệnh này là gì, với vai trò là cấp dưới, bắt buộc phải phục tùng, nếu không thì sẽ bị trừng phạt.
Nhưng những quốc gia văn minh hiện đại đều quy định, binh sĩ nếu như nhận được mệnh lệnh của cấp trên mà đi ngược lại pháp luật, có thể có quyền không chấp hành.
Đông Đức và Tây Đức sau khi hợp nhất, tòa án đã thụ lý một vụ án cảnh sát Đông Đức nổ súng bắn chết một người trèo qua bức tường cách ly, cảnh sát biện hộ lúc đó anh ta đang chấp hành mệnh lệnh của cấp trên, đây là chức trách công việc của cảnh sát. Nhưng tòa án cuối cùng vẫn cứ phán xử anh ta có tội bởi vì quan tòa cho rằng, mặc dù anh đang chấp hành mệnh lệnh của cấp trên, nhưng nòng súng của anh nếu như có thể lệch đi năm phân, vậy thì anh có thể vừa chấp hành mệnh lệnh, cũng lại không bắn trúng người đó. Cho nên, khi anh gϊếŧ người đó, chính là tồn tại sự ác ý chủ quan.
Đối với một việc ác, người đưa ra mệnh lệnh đương nhiên cũng cần phải chịu trừng phạt trong cuộc tính sổ sau này. Thế nhưng người chấp hành mệnh lệnh, anh vốn dĩ cũng có thể chỉ chấp hành qua loa chiếu lệ, kết quả thì lại giúp kẻ ác làm việc ác, có lý do nào có thể trốn tránh sự trừng phạt đây?
Từ Sách không có chút đồng tình nào đối với chủ nhân của chiếc di động này.
Anh ta lại nhớ đến sự việc hồi đầu năm.
Từ nhỏ bố mẹ Từ Sách đã ly dị, anh ta được mẹ một mình nuôi lớn trưởng thành, và cũng mang họ Từ theo họ mẹ.
Tháng 2 năm nay, lúc đó anh vẫn đang ở Mỹ. Huyện Bạch Tượng tiến hành cải tạo phá dỡ di dời những khu vực cũ, nhà tổ của Từ gia nằm trong danh sách phá dỡ di dời.
Nhà tổ của Từ gia diện tích không lớn lắm, nhưng lại rất lâu đời. Bắt đầu từ thời Từ Hy Thái Hậu triều Thanh, ngôi nhà đó đã họ Từ; sau đó thời kỳ quân phạt hỗn chiến (từ năm 1916 - 1930), ngôi nhà họ Từ; thời kỳ Quốc dân đảng, ngôi nhà họ Từ; thời kỳ Nhật chiếm lĩnh, ngôi nhà đó vẫn họ Từ. Kết quả đến bây giờ, ngôi nhà đó đột nhiên đổi họ "vi phạm kiến trúc". Nói không có giấy chứng thực nhà, giấy chứng thực đất đai, cưỡng chế phá dỡ, chỉ bồi thường 100 tệ/m².
Cậu Từ Sách tìm ra được giấy tờ nhà thời kỳ Quốc dân chứng minh ngôi nhà không phải là kiến trúc vi phạm. Người ở Ban công tác duy trì ổn định cải tạo khu vực cũ cười nhạo ông là lấy Thượng Phương bảo kiếm của tiền triều để ngăn chặn quan đương triều, và không thèm quan tâm.
Mẹ Từ Sách và cậu anh ta đã có chỗ ở khác, không ở trong nhà tổ, nhà tổ đã được ngăn thành mấy gian và cho thuê, hàng tháng cũng có thu nhập mấy trăm tệ, tiền bồi thường căn nhà là một mét vuông chỉ được một trăm tệ, đương nhiên là không đồng ý. Thế nên họ ngăn cản những người công nhân phá dỡ thi công, xảy ra xung đột, mẹ Từ Sách không may bị đá ở trên nóc nhà rơi trúng, chết ngay tại chỗ.
Sau đó chính phủ huyện nhận định rằng trường hợp tử vong của mẹ anh là "Sự cố do gây trở ngại công vụ", chỉ trả ba vạn tệ tiền bồi thường, mấy người công nhân thi công bị xử án treo mang tính tượng trưng, còn những người chủ quản không ai phải chịu bất cứ hình phạt nào.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Từ Sách luôn nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta đương nhiên không phải là vì vấn đề bồi thường bao nhiêu. Thu nhập của anh ta ở Mỹ rất khá, chẳng buồn để tâm đến tiền bồi thường là mấy vạn tệ hay mấy chục vạn tệ. Điều anh ta quan tâm chính là mạng người.
Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, con muốn phụng dưỡng, nhưng mẹ đã không còn nữa.
Anh ta ở nước ngoài đã nhiều năm, đột nhiên nhận tin dữ về người mẹ đơn thân đã nuôi dưỡng mình từ nhỏ đến lớn, bỗng chốc vô cùng hối hận.
Không có ai chịu trách nhiệm đối với sự việc này. Được rồi, họ cần phải chịu trách nhiệm.
Trước khi về nước, Từ Sách đã nghĩ rất thấu triệt.
Anh ta bước ra ngoài sân, ngồi vào trong chiếc xe Audi, lái ra khỏi cổng, thuận đường men theo đường Duyên Hải Bắc, rẽ vào đường Phong Tây, rồi lại rời khỏi đường Duyên Hải Nam, lái đến trước cổng khách sạn Bán Đảo năm sao trong huyện. Dừng xe, nhìn số đo ki-lô-mét trên đồng hồ điện tử.
Tiếp đó anh ta quay đầu lại tiến vào đường Duyên Hải Nam, lái vào đường Phong Tây, đến giữa đường, giẫm phanh dừng lại một lát. Rồi lại nhìn số ki-lô-mét ở trên đồng hồ điện tử.
Trừ hai quãng đường cho nhau, từ khách sạn Bán Đảo đến đường Phong Tây, tất cả là 2300 mét.
Anh ta ghi nhớ con số này, tiếp đến liền nhả phanh xe, tiếp tục lái trở về nhà.
Trên các con đường trong cả huyện thành đều có máy quay camera điện tử, việc này khiến cho việc gϊếŧ người trở nên khó khăn gấp bội.
Từ trong bao nhiêu mắt điện tử của máy giám sát, tìm kiếm ra địa điểm thích hợp, né tránh mắt điện tử, thực thi kế hoạch, thật là không dễ dàng chút nào.
Từ phía trước khách sạn Bán Đảo đi đến đoạn đường của tiểu khu dân cư Phong Tây, đoạn đường phía trước rất đông người qua lại, chỉ có trên đoạn đường Phong Tây, tiểu khu dân cư của các nhân viên công vụ, kết cấu nhân khẩu đơn giản, lượng người qua lại ít, xem ra, lần ra tay tiếp theo vẫn phải ở chốn cũ rồi.
Đương nhiên, thủ pháp lần trước thì không phù hợp để sử dụng thêm lần nữa, cần phải có kỹ xảo phạm tội tinh tế huyền diệu hơn nữa.
Bây giờ cần phải lên phương án cho kế hoạch mới rồi. Giám sát điện tử, làm thể nào để có thể né tránh được toàn bộ đây?
Vẫn là cách thức như lần trước? Anh ta chìm vào trầm tư suy nghĩ.
Điều duy nhất khiến anh ta được cảm thấy an ủi, chính là bởi vì bây giờ có quá nhiều máy giám sát điện tử, cho nên cảnh sát phá án, cũng càng dựa dẫm vào đoạn video của máy giám sát. Chỉ cần lừa qua được máy giám sát, là có thể lừa qua được cảnh sát.
Việc phạm tội một cách hoàn mỹ thực sự, vĩnh viễn dựa vào tư tưởng và sự quan sát đại cục, chứ không phải là những thủ đoạn mang tính kỹ thuật cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.