Mưu Sát - Tử Kim Trần

Chương 28:




Trương Nhất Ngang vội vàng chạy đến, nói: "Anh cả, tìm thấy chiếc xe máy điện rồi."
"Gì cơ!" Cao Đông vui mừng khôn xiết, anh không ngờ hiệu quả công việc của cảnh sát ở trong huyện thành nhỏ này lại cao như vậy. Anh cứ tưởng rằng mặc dù có hình ảnh của chiếc xe máy điện, nhưng trong cả một huyện, chiếc xe máy điện có ít thì cũng phải đến mấy vạn chiếc, chiếc xe máy điện nhỏ bé thì không giống như ô tô, muốn tìm ra được lai lịch của nó giống như là mò kim đáy biển, vội vàng hỏi, "Ở đâu, có bắt được người không?"
Trương Nhất Ngang gật đầu nói: "Người và tang vật đều cùng bắt được! Chủ chiếc xe một mực nói xe này là của anh ta, từ trước đến nay đều là của anh ta."
Cao Đông có vẻ hơi nghi hoặc, sao tên hung thủ lại thừa nhận một cách triệt để như vậy, đã đoán chắc là họ không có những vật chứng khác?
Suy nghĩ một lát, hỏi: "Làm thế nào tìm được chiếc xe vậy?"
Trương Nhất Ngang nói: "Nghe đội trưởng Trần nói, cũng là do may mắn, bức ảnh của chiếc xe máy điện được in ra, trên đó ghi rõ đặc điểm nhận dạng, phát đến cho từng đồn công an ở từng khu vực. Hai đồng chí ở đồn công an huyện thành đang trực ban trên đường, vô tình nhìn thấy chiếc xe này đỗ ở trong một cửa hàng sửa chữa xe động cơ điện."
"Là trong cửa hàng sửa chữa xe động cơ điện?" Cao Đông chau mày, nói: "Người đó ở đâu? Tôi muốn gặp anh ta."
"Đang ở dưới tầng để thẩm vấn rồi."
Cao Đông và Trương Nhất Ngang bước vào phòng Thẩm vấn, trong đó hai vị cảnh sát nhân dân trong Sở Công an huyện đứng dậy: "Chào lãnh đạo."
Cao Đông thoáng gật đầu, nói: "Đã hỏi ra được gì rồi?"
Một người nói: "Ban đầu anh ta nói chiếc xe máy điện là của anh ta, sau đó lại thay đổi nói là có người bán cho anh ta, ai bán cho anh ta thì anh ta nói là không nhớ rõ được gương mặt."
Cao Đông nói: "Được rồi, các cậu vất vả rồi, các cậu hãy ra ngoài trước đi, tôi sẽ hỏi."
Hai người sau khi bước ra ngoài, Cao Đông ngồi xuống chiếc ghế, cách song lan can inox, nhìn vào người ở bên trong.
Người này khoảng chừng 40 tuổi, ăn mặc trông rất nhà quê, tóc tai cũng không chải gọn gàng, cả người trông nhếch nhác. Cảm giác đầu tiên của Cao Đông chính là phán đoán người này chắc chắn không phải là hung thủ. Hung thủ trong sự tưởng tượng của anh là người vô cùng chú ý đến chi tiết, khả năng phản trinh sát rất tốt, trí tuệ cao, chắc là một người bình thường cũng rất chú ý đến cách ăn mặc, không phải là bộ dạng này.
Người đó cúi đầu, không lên tiếng, chỉ phát ra những tiếng rên khe khẽ.
Chiếc xe máy điện đặt ở trong phòng Thẩm vấn, Cao Đông nhìn và nhận ra, đúng là ở giỏ xe có một lỗ hổng, bên trái đuôi xe có chỗ lõm vào, đèn nhựa cứng ở đuôi xe bị hư hỏng, hoàn toàn nhất quán với bức ảnh.
Cao Đông nhìn bản ghi chép lời khai của cuộc tra hỏi, nói với người đó: "Ngẩng đầu lên."
Người đó ngẩng mặt lên, khóe mép hơi rách, có dính vết máu, ánh mắt hoang mang lo sợ.
Cao Đông nói: "Ban đầu anh nói xe là của anh, bây giờ lại nói là người khác bán cho anh, ai bán cho?"
Người đó khóc nói: "Lãnh đạo, tôi thực sự không nhớ ra được gương mặt của người bán xe, tôi cầu xin các anh đừng đánh tôi nữa."
Cao Đông lừ mắt, nói: "Họ dùng hình bức cung anh à?"
Người đó nói: "Đúng vậy, thưa lãnh đạo, tôi không phạm tội gì cả, tại sao lại bắt tôi, họ còn đánh tôi, tôi cầu xin anh đừng đối xử với tôi như vậy!"
Cao Đông hừ một tiếng, đứng dậy, nói: "Tiểu Trương, đi thôi."
Trương Nhất Ngang hỏi: "Anh cả, không hỏi nữa à?" Cao Đông hừ một tiếng, không trả lời, quay người bước ra khỏi phòng Thẩm vấn, đi đến một phòng làm việc bên cạnh, vừa vặn đội trưởng Trần cũng ở đó, Cao Đông trừng mắt với hai người cảnh sát nhân dân vừa rồi, nói: "Vừa rồi các cậu đã đánh anh ta!"
Hai người lập tức nhìn nhau, vốn dĩ thấy tên kia không nói thật, đương nhiên cần phải dạy dỗ một chút, không ngờ hắn ta dám tố cáo với Cao Đông. Trông Cao Đông mặt hằm hằm giận dữ, hai người không dám nói gì, chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu đến đội trưởng Trần là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ.
Đội trưởng Trần không dám nhìn vào mắt Cao Đông, chỉ có thể sượng sùng nói: "Anh... anh Cao, hai cậu ấy là vì thấy hắn ta không thật thà, cho nên..."
"Cho nên đã đánh anh ta?" Cao Đông nghiêm giọng nói.
Không có ai dám trả lời.
Cao Đông nói: "Ai dạy các cậu đánh vào mặt người ta vậy?"
Bọn họ không hiểu ý của Cao Đông.
Ngữ khí của Cao Đông hơi mềm xuống: "Bây giờ việc xử lý vụ án đang ở trong giai đoạn nhạy cảm, đừng nói là ảnh hưởng của dư luận ở bên ngoài, ngay cả trong hệ thống của chúng ta, những ngày này cũng không dễ dàng chút nào. Vụ án không có tiến triển gì, đừng gây ra chuyện gì nữa. Nếu như tên này không có liên quan gì đến vụ án, sau khi thả hắn ra ngoài, hắn ở bên ngoài nói cảnh sát dùng hình bức cung hắn, hoặc là tìm cơ quan truyền thông để tố cáo, phải làm thế nào?"
Đội trưởng Trần nói nhỏ: "Vậy... vậy hắn nếu như không chịu nói, thì sẽ điều tra thế nào?"
Cao Đông nói: "Đừng có gây ra vết thương, cũng đừng để hắn nói linh tinh cắn được đuôi các cậu, hãy mau hỏi ra được kết quả và báo cáo lại với tôi." Nói xong, quay người bước đi.
Hai vị cảnh sát không hiểu ra sao, hỏi đội trưởng
Trần: "Ý của anh Cao là gì vậy?"
Đội trưởng Trần dù sao cũng có kinh nghiệm hơn hai người bọn họ, lập tức hiểu ý, nói: "Tên này có cứng họng hơn nữa, thì càng đánh mạnh hơn, nhưng đừng đánh để lộ ra vết thương ngoài, cũng cần phải bịt kín miệng hắn lại, đừng để hắn ra ngoài nói linh tinh rằng cảnh sát dùng hình bức cung, cần phải làm cho hắn thực sự sợ hãi."
Hai người bỗng chốc bừng tỉnh, lúc này mới hiểu Cao Đông vốn không phải là trách họ dùng hình bức cung, mà là trách họ đánh bật máu ở mặt, hơn nữa còn luôn miệng nói cảnh sát dùng hình bức cung. Xem ra lãnh đạo chính là lãnh đạo, cho dù bất đắc dĩ phải dùng hình bức cung, cũng nói có vẻ mang tính nghệ thuật.
Chú thích:
[1] Cục Chiêu Thương là cơ quan nhà nước của Trung Quốc kêu gọi nguồn vốn đầu tư nước ngoài để xây dựng công xưởng tại địa phương.
[2] Trong cách gọi của người Trung Quốc, dù chức danh là phó (phó giám đốc, phó tổng giám đốc, phó chủ tịch,...) vẫn thường lược bỏ chữ phó, chỉ khi nào cần độ chính xác về chức danh thì mới nói đúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.