Mưu Sát - Tử Kim Trần

Chương 26:




Cao Đông hỏi: "Ở dưới đáy thùng rác có phát hiện ra sợi lông tóc nào không?"
Bác sĩ pháp y Trần nói: "Có mấy sợi, sau khi xác nhận thì đều là những sợi vụn từ quần áo ở trong thùng rác."
Cao Đông thoáng cau mày: "Nếu như hung thủ nhét Lâm Tiêu vào trong thùng rác, dù sao thì tóc của Lâm Tiêu ít nhiều cũng phải rơi mấy sợi ở trong thùng chứ?"
Bác sĩ pháp y Trần nói: "Theo lý thì là như vậy, tôi đoán hung thủ có thể là dùng một thứ gì đó bọc Lâm Tiêu lại trước, rồi mới nhét vào thùng rác, như vậy thì sẽ không để lại sợi lông tóc nào."
Mắt Cao Đông nhìn chăm chăm về phía trước, ngón tay khẽ gõ xuống mặt bàn, một lúc sau, lắc đầu nói: "Không đúng, anh nói không đúng."
"Anh cả, ý anh là gì?" Bác sĩ pháp y Trần không hiểu. Mặc dù tuổi anh ta hơn Cao Đông đến gần chục tuổi nhưng từ trước tới nay vẫn quen gọi anh là anh cả.
Cao Đông nói: "Thùng rác hiện nay đang ở đâu?"
"Ở trong phòng thực nghiệm của chúng tôi ở dưới lầu."
Cao Đông đứng dậy, vỗ vai bác sĩ Trần: "Chúng ta cùng xuống dưới đấy làm một thí nghiệm."
Bác sĩ Trần đi theo sau Cao Đông, đi đến điểm cuối cùng của hành lang ở dưới tầng. Đó là một phòng làm việc rộng nhất, đây thực ra không phải là phòng làm việc, mà là phòng thí nghiệm của bác sĩ pháp y, nói một cách chính xác là phòng thí nghiệm của khoa Vật chứng, phòng thí nghiệm kiểm tra thi thể không ở trong tòa lầu công sở này. Cho dù là lãnh đạo của hệ thống công an cũng vẫn kiêng kị có xác chết ghê người thường xuyên nằm bên cạnh văn phòng làm việc của mình. Công việc điều tra xét nghiệm vật chứng thì đều được tiến hành trong căn phòng này, trong đó có tất cả các máy móc để phục vụ cho tất cả các loại thí nghiệm. Trong huyện thành nhỏ vốn không có nhiều thiết bị như vậy, không ít thứ đồ trong đây đều là do Cao Đông mang từ Sở Công an thành phố tới.
Cao Đông đẩy cửa, ở gần chỗ cửa có một nhân viên khoa Vật chứng trẻ tuổi đang chơi game.
Cậu là một trong số người Cao Đông đem từ Sở Công an thành phố tới, biết rõ Cao Đông rất ghét thuộc hạ làm những chuyện linh tinh trong giờ làm việc. Cậu không ngờ Cao Đông lại đột nhiên đến phòng thí nghiệm vào giờ này, vội vàng tắt màn hình, xoa tay đứng dậy.
Cấp trên trực tiếp của cậu là bác sĩ pháp y Trần, lúc này đây bác sĩ Trần đang đứng phía sau lưng Cao Đông, chau mày trừng mắt với cậu thanh niên, ý muốn nói: "Lần này thì cậu chết chắc rồi chứ?" Cậu thanh niên lo lắng bất an, không dám nhìn Cao Đông. Mấy nhân viên khoa Vật chứng đứng ở bên cạnh, cũng thầm lo lắng cho cậu ta.
Lúc Cao Đông tiến vào, đã liếc nhìn thấy màn hình
trò chơi, dạo này áp lực công việc của anh quá lớn, tính khí đương nhiên sẽ nóng nảy, thuộc hạ cấp dưới của anh còn va vào nòng súng, đúng vào lúc này thì thật là tìm vào chỗ chết. Anh đang định nổi nóng, nghĩ một lát, thôi bỏ đi, nói giọng hòa nhã: "Dạo này áp lực của mọi người đều lớn, tinh thần căng thẳng, thả lỏng một cách hợp lý một chút cũng không sao cả, chỉ cần dốc toàn tâm toàn lực, cùng cố gắng để phá được vụ án, thì chính là đã gặt hái được thành tích."
Đột nhiên nghe anh nói vậy, mọi người bỗng chốc như trút được gánh nặng.
Cậu thanh niên càng giống như là có được sự tha bổng lớn, nếu lúc này Cao Đông mà không có mặt ở đây, chắc chắn cậu sẽ vỗ ngực đập liên hồi, thốt lên: "Làm bạn với vua như làm bạn với hổ."
Đây chính là điểm khôn khéo thông minh của Cao Đông, nghĩ được rằng hiện nay áp lực phá án càng lúc càng nặng nề, cần phải khích lệ mọi người cố gắng mới có thể nghĩ được cách để sớm tìm ra điểm đột phá của vụ án.
Điều này đối với những người trên cương vị lãnh đạo được gọi là biết mềm nắn rắn buông. Thường ngày Cao Đông nhìn thấy tình hình này có thể chửi mắng cậu ta một trận, bây giờ là thời điểm then chốt phá án, khích lệ động viên con người sẽ có hiệu quả tốt hơn là phê bình, nếu không sẽ dễ khiến cho mọi người nảy sinh tâm trạng phản tác dụng, sau đó sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả làm việc.
Anh nhìn người thanh niên đó, nói: "Tiểu Vương, cậu bao nhiêu cân?"
"Bao... bao nhiêu cân?" Cậu chàng có tên gọi Tiểu
Vương này không hiểu ý của anh. "Cân nặng của cậu mấy cân?"
Tiểu Vương lắp bắp nói: "Khoảng 60 cân." Cao Đông vẫy tay, nói: "Cậu lại đây."
Tiểu Vương nghe lời đi đến trước mặt anh.
Cao Đông chỉ vào thùng rác ở phía trước mặt: "Cậu vào đi."
"Vào... vào sao?" Tiểu Vương không hiểu gì cả, những người khác thì đều nhìn nhau băn khoăn đang nghĩ Cao Đông muốn dùng cách gì để giáo huấn cậu ấy.
Cao Đông cười vui vẻ: "Tôi bảo cậu vào, chúng ta làm một thí nghiệm, xem hung thủ rốt cuộc đã đưa Lâm Tiêu đi như thế nào."
Tiểu Vương đành phải làm theo, cậu muốn trèo vào, nhưng cậu vừa mới chống người, dưới chân thùng rác có bánh xe lăn, bánh vừa lăn, thùng rác suýt nữa lật nhào, làm mấy lần liền, cậu vẫn không thể nào trèo vào được.
Mọi người đều bật cười, Cao Đông chỉ mấy người khác nói: "Các cậu giúp đi, hãy khiêng cậu ấy và nhét vào trong."
Mấy người cùng khiêng tiểu Vương lên, thả vào trong thùng rác.
Cao Đông đóng nắp lại, kéo tay cầm của thùng rác, cảm giác rất nặng. Anh đẩy thật mạnh, thùng rác chỉ trôi được một đoạn ngắn, hơn nữa phương hướng cũng xiêu vẹo, anh thử mấy lần, kết quả đều như vậy.
Anh quay sang nói với bác sĩ Trần: "Hung thủ dùng thùng rác chỉ là để đánh lừa qua mắt, hung thủ không phải là dùng thùng rác để vận chuyển Lâm Tiêu đi. Tiểu Vương chỉ nặng 60 cân, đặt ở trong đó, đã khiến cho bánh xe ở dưới đáy thùng chuyển động không được dễ dàng, thể trọng của Lâm Tiêu là 63 cân, còn nặng hơn tiểu Vương một chút, đặt ở trong đó thì thùng rác bị đẩy đi sẽ càng khó khăn hơn. Nhưng chúng ta nhìn thấy ở máy quay camera giám sát trong cầu thang máy, hung thủ mỗi lần đẩy thùng rác vào trong cầu thang máy, tốc độ đẩy của thùng rác gần như đều giống nhau, hơn nữa động tác rất khẽ khàng, hắn đứng ở bên ngoài cửa thang máy đẩy vào có thể thuận lợi đẩy thùng rác vào sâu bên trong nhất. Nếu như thùng rác thực sự đặt một người ở bên trong, điều này không thể nào làm được. Chính là bởi vì trong thùng rác từ đầu đến cuối chưa từng có người ở trong đó, cho nên trong thùng rác mới không tìm được bất cứ sợi lông tóc nào của Lâm Tiêu."
Bác sĩ Trần suy nghĩ giây lát, nói: "Anh cả, anh nói đúng lắm."
Cao Đông cuối cùng cũng đã nhìn thấu được cách thức qua mặt cảnh sát của hung thủ khi đưa Lâm Tiêu đi. Nhưng đối với anh, thông tin này chẳng phải là việc gì đáng mừng.
Nếu như vậy, manh mối của vụ án Lâm Tiêu mất tích càng trở nên khó khăn hơn, công việc trinh thám tiếp theo của vụ án Lâm Tiêu lại càng rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.
Hung thủ chắc là nhét Lâm Tiêu vào trong chiếc vali cỡ lớn hoặc là những đồ gì tương tự, đi bằng cầu thang bộ và trực tiếp kéo xuống dưới bãi để xe ở dưới tầng ngầm, đặt vào trong cốp sau của ô tô và chở đi. Lâm Tiêu sống ở tầng 3, hung thủ làm như vậy chẳng khó khăn chút nào. Hơn nữa hung thủ nửa đêm thông qua cầu thang bộ để vận chuyển người cũng sẽ không có ai đi qua nhìn thấy.
Nhưng vấn đề hiện nay chính là, đã hoàn toàn không có cách nào thông qua máy camera giám sát để điều tra ra được ai là hung thủ nữa rồi.
Một loại tình huống là, hung thủ sau khi nhét Lâm Tiêu vào trong xe ô tô lại diễn thêm một vở kịch che mắt như vậy nhằm mục đích đánh lạc hướng sự điều tra trinh sát của cảnh sát.
Hung thủ cao tay hơn nữa thì sẽ vận chuyển Lâm Tiêu ra khỏi tiểu khu, để thùng rác ở lại bãi để xe dưới tầng ngầm, rồi quay trở lại tiểu khu, diễn một vở kịch che mắt, sau đó mới rời đi. Như vậy thì thực ra đây là lần thứ hai hung thủ rời khỏi tiểu khu, không có cách nào để phán đoán hắn lái xe hay là đi bộ đến, việc trinh sát đã triệt để rơi vào cục diện bế tắc.
Còn hung thủ cần phải diễn vở kịch che mắt này, rõ ràng là muốn đánh lạc hướng công tác trinh sát phá án của cảnh sát, để cho họ dồn nguồn nhân lực lớn lãng phí vào việc kiểm tra máy camera giám sát.
Có lẽ khoảng thời gian trinh sát phá án tốt nhất thì đã bị hung thủ chơi trò này làm cho họ quay mòng mòng nên đã lỡ mất rồi.
Cao Đông nhớ ra sau khi xảy ra vụ án Lý Ái Quốc, hung thủ hình như vẫn luôn dẫn dắt bước chân của cảnh sát, khiến cho phần lớn sức lực của cảnh sát đều bị hao phí vào việc điều tra các loại máy quay camera giám sát.
Trước tiên là địa điểm gϊếŧ Lý Ái Quốc, chọn lựa trên đường Phong Tây nơi là khu vực bị phong tỏa bởi hai đầu và ở giữa đều có máy quay camera giám sát, khiến cho Cao Đông tự tin cho rằng hung thủ đương nhiên sẽ lưu lại ở trên đường Phong Tây, cũng đương nhiên phải tiến vào máy quay camera giám sát. Kết quả là đã hao phí lượng nhân lực lớn để điều tra ba máy quay camera này, rồi lại hao tốn nguồn nhân lực lớn để điều tra loại trừ từng chiếc xe xuất hiện ở trong máy quay. Kết quả là chẳng thu được gì cả.
Vụ án của Lâm Tiêu tương tự cũng giở trò che mắt đánh lạc hướng, khiến cho họ mất rất nhiều thời gian để điều tra máy quay camera giám sát trong cầu thang máy và ở cổng tiểu khu. Tương tự cũng mất bao công sức mà không được gì.
Chỉ có trong máy quay camera giám sát của huyện thành thì mới kiểm tra được tư liệu hình ảnh của hung thủ, nhưng hung thủ đã đội mũ đeo khẩu trang, chưa từng lộ ra gương mặt thật.
Rõ ràng, tên hung thủ này có sự mẫn cảm rất cao đối với máy quay camera, không hề thua kém gì những nhân viên trinh sát của bọn họ.
Thậm chí có thể nói, ở một cấp độ nào đó, hung thủ chính là đang lợi dụng việc phía cảnh sát đã quá dựa dẫm vào máy quay camera, dẫn đến tình trạng phản tác dụng.
Thời gian trinh sát tốt nhất thì đã bị để lỡ mất trong vở kịch che mắt của hung thủ rồi.
Kiểm tra máy quay camera giám sát tốn rất nhiều thời gian, bởi vì camera không phải là xem phim điện ảnh,
không thể nào ấn nút tua. Sự việc xảy ra luôn là trong khoảng mấy giây, khi anh kiểm tra máy quay camera giám sát, không thể nào biết được một giây sau xảy ra chuyện gì, hay là sẽ giống như một giây trước, chẳng xảy ra chuyện gì cả. Nếu như sử dụng cách thức tua nhanh, rất có thể sẽ để lỡ mất hình ảnh quan trọng nhất.
Video của máy camera giám sát trong một giờ đồng hồ, ít nhất cũng cần phải tốn ba giờ đồng hồ để kiểm tra. Đặc biệt là có rất nhiều máy quay độ nét không đủ, như vậy thì càng đòi hỏi nhân viên công an cần phải nhẫn nại.
Cũng chỉ có xảy ra vụ án lớn sát hại quan chức như thế này, hơn nữa hung thủ còn vênh váo để lại một hàng chữ, mới có thể điều động được mấy chục người ngày đêm tăng ca để làm công việc vô cùng nhàm chán là kiểm tra máy quay camera giám sát.
Cao Đông lúc này cảm thấy, hung thủ chính là đang lợi dụng máy quay camera, bỡn cợt họ chạy một vòng.
Anh khẽ nghiến răng, xem ra công việc cho đến tận lúc này vẫn không thể nào nắm được điểm đột phá để phá được vụ án.
Cần phải nghĩ ra một số cách thức khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.