Tôi và Đường Tiên thuận lý thành chương quay lại với nhau.
Sắc đẹp ngay trước mắt, cái gì xứng hay không xứng, mẹ anh ấy đồng ý hay không đồng ý, đều bị tôi ném ra sau đầu.
Chuyện của sau này lại để sau này nói, dù sao hiện giờ tôi cũng rất vui vẻ.
So với năm cấp ba, sức kiềm chế của Đường Tiên bây giờ có thể...
Ừm, so với tôi trước đây thậm chí còn kém hơn.
Ví dụ như lúc này đây, tôi đang giữ lấy bàn tay hư hỏng vừa luồn vào cổ áo tôi, "Bạn học Đường, em vẫn còn nhỏ."
Anh ấy cười nhẹ, ngón tay xấu xa nhéo nhéo, "Anh làm chứng, không hề nhỏ."
!
Cái tôi nói là chuyện này sao?
Quá đáng!
Bài vở của anh ấy rất nặng, không thể kéo dài quá lâu, qua thêm mấy ngày, lại phải quay về Bắc Kinh.
Trước khi đi, tôi đến tiễn anh ấy, anh ấy ôm tôi thật chặt, như muốn dính chặt tôi vào người anh ấy.
Tôi đẩy ra, "Đường Tiên, em sắp bị anh ngạt chết rồi!"
Đường Tiên dặn đi dặn lại tôi, "Cách xa Trình Giang Kiều một chút, nghe không?"
Tôi "ừm" một tiếng.
Anh ấy ghét bỏ, "Qua loa như vậy sao?"
Tôi cạn lời, "Nghe thấy rồi!"
Anh ấy xoa tóc tôi, "Ngoan."
Sau khi Trình Giang Kiều biết tôi và Đường Tiên quay lại, cũng đã từng hỏi, "Tôi còn cơ hội không?"
Từ trước đến nay tôi không nghĩ về cậu ấy theo phương diện đó, "Con gái thích cậu nhiều như vậy, không thiếu một người là tôi đâu."
Trình Giang Kiều cười gượng gạo, "Nhưng người tôi thích chỉ có mình cậu."
Dừng một chút lại nói, "Nhưng vẫn chúc cậu hạnh phúc, nếu như ngày nào đó anh ta làm chuyện có lỗi với cậu, nói với "anh", tôi thay cậu đánh anh ta!"
Đánh Đường Tiên?
Vậy thì không có cơ hội rồi.
Trong một năm yêu xa này, Đường Tiên ngoan ngoãn đến mức có chút ngoài dự đoán của tôi.
Nếu không có gì bất ngờ thì gần như mỗi cuối tuần anh ấy đều bay về với tôi.
Chạy tới chạy lui như vậy, tôi cũng có chút đau lòng, "Anh có thấy vất vả không?"
Đường Tiên hôn lên môi tôi, trêu chọc, "Anh lo rằng em sẽ nhớ anh đến phát điên."
Cắt, tự luyến.
Ai nhớ anh chứ?
Một đêm trước sinh nhật lần thứ 20 của Đường Tiên, tôi lừa anh ấy, lén lút bay đến Bắc Kinh.
Ra khỏi sân bay mới gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy đến rất nhanh, sau khi nhìn thấy tôi, vừa xoa tay tôi vừa hỏi, "Sao mặc ít như vậy, không lạnh sao?"
"Không lạnh."
Anh ấy tháo khăn quàng cổ choàng lên tôi, "Không phải đã thống nhất ngày mai anh trở về sao, sao em còn lén lút chạy đến?"
"Người ta đến để tặng quà sinh nhật cho anh đó."
Anh ấy nhướng mày, "Tặng cái gì?"
Tôi cười không nói.
Buổi tối, lúc Đường Tiên mở quà, tay anh ấy hơi run run.
Ngón tay sờ s0ạng trên lưng tôi hồi lâu, cũng không tìm thấy móc cài áo ngực ở đâu.
Tôi cười vui vẻ, "Đường đường là một học bá, rốt cuộc anh có được không vậy?"
Uhm, câu nói này đã chọc tức anh ấy.
Đàn ông có phải không thể nghe hai từ "Không được" không?
Anh ấy không tìm khuy áo nữa, trực tiếp kéo áo tôi lên, cắn xuống.
ĐMM, đau chết tôi rồi.
Sau khi cơn đau qua đi, vẫn còn hơi ê ê ẩm ẩm.
Tôi khóc xong lại bắt đầu r.e.n rỉ.
Sau nửa đêm, tôi muốn ngủ cũng không được, Đường Tiên vẫn đang nỗ lực hết mình.
Tôi sắp phát điên rồi, không kìm được oán trách, "Bạn học Đường, có thể đừng làm đề hải chiến thuật* nữa được không? Anh là học bá, còn em là học tra, em chịu không nổi?"
*Đề hải chiến thuật: Để đạt được một nhiệm vụ nào đó (phần lớn là trong thi và kiểm tra) phải làm một lượng lớn các bài tập liên quan mà bị không hạn chế về thời gian và địa điểm.
Anh ấy hoàn toàn phớt lờ, trực tiếp dùng miệng chặn lời tôi.
Sau đó, hình như tôi đã ngất đi.
Đợi đến khi tôi tỉnh dậy đã là buổi trưa rồi.
Đường Tiên hỏi tôi, "Lần đầu tiên đến Bắc Kinh, để anh đưa em đi dạo quanh đây?"
Tôi chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mở to mắt nhìn anh ấy chằm chằm, "Anh nhìn dáng vẻ của em xem có giống sẽ đi được không?"
Đường Tiên cười xấu xa, "Không phải đều là anh động sao, sao em vẫn còn mệt như vậy?"
Tôi tức giận không thôi, cắn vào vai anh ấy một cái, "Phiền chết anh!"
Anh ấy cũng không tức giận, hôn vào mu bàn tay tôi, "Ừm, em cứ phiền đi, anh thích em là được."
Ừm.
Được chàng trai đẹp trai như vậy thích, hình như cũng không tồi?
HOÀN TOÀN VĂN