Mùi Cơ Thể Của Cậu Thật Là Thơm

Chương 2: Mùi của cậu có bán không?




!!! CHÚ Ý: CẢNH HOÁN LÀ CÔNG, QUÝ TỬ MẶC LÀ THỤ, VUI LÒNG KHÔNG COMMENT NGHỊCH CP, KHÔNG THẮC MẮC VỊ TRÍ CÔNG THỤ, KHÔNG NÓI CÔNG NHƯ THỤ, KHÔNG NÓI "CẢNH HOÁN KHÔNG THỂ LÀ CÔNG" V.V... LÀM ƠN ĐỌC KỸ, LÀM ƠN ĐỌC KỸ, LÀM ƠN ĐỌC KỸ DÒNG NÀY.
Cách đây hai năm, ngày 3 tháng 9, là ngày đầu tiên Cảnh Hoán quen biết Quý Tử Mặc.
Đó cũng là buổi đầu bước chân vào cuộc sống đại học, tháng chín thời tiết vẫn nóng bức, mặt trời tỏa nắng chói chang, một tay Cảnh Hoán kéo theo vali hành lý và vài bọc đồ to nhỏ khác, cậu mệt nhọc đến được ký túc xá, chỉ cảm thấy cả người đều nhèm nhẹp mồ hôi, lúc này cậu nhận thấy trong phòng đã có người.
Cậu bước vào phòng, người kia xoay đầu lại, vừa chào hỏi giới thiệu tên hắn là Quý Tử Mặc, vừa xông xáo tiến đến giúp cậu đỡ lấy đồ đạc, Cảnh Hoán nghĩ thầm, bạn cùng phòng này của mình thật tốt bụng, cậu bèn nhoẻn miệng nở nụ cười thật tươi kèm hai lúm đồng tiền nhỏ, nói: "Mình tên Cảnh Hoán."
Quý Tử Mặc ngây ngẩn, thầm lặp đi lặp lại, bạn cùng phòng này của mình thật đẹp. Quý Tử Mặc khom lưng chuẩn bị cầm hộ đồ, Cảnh Hoán cũng cúi người sắp xếp đồ đạc, hơi thở bỗng chốc hòa lẫn vào nhau, Quý Tử Mặc nghe thoang thoảng một mùi thơm không thể cưỡng lại, chẳng giống với mùi nồng nặc của sữa tắm hay nước xả vải, mà cực kỳ thanh nhã đến trong veo, khiến con tim Quý Tử Mặc bỗng nhiên đập liên hồi, từng bộ phận toàn thân như rã rời ra, hắn lặng lẽ dùng sức hít thật sâu, eo trở nên mềm nhũn, cả người lảo đảo, bổ nhào vào Cảnh Hoán.
Khoảng cách tiếp xúc giữa hai người đã không còn, khoang mũi của Quý Tử Mặc tràn ngập mùi hương Cảnh Hoán, cơ thể Cảnh Hoán ướt đẫm mồ hôi thơm ngon đến giọt cuối cùng, hắn âm thầm ngửi lấy, đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy đời mình chưa bao giờ hạnh phúc nhường này, ngay cả "cái kia" mười tám năm chỉ dùng để *ái cũng dường như rục rịch muốn ngóc đầu.
"Cậu, cậu không sao chứ? Không khỏe à?" Lần đầu tiên gặp mặt mà hai thân thể đã dính sát vào nhau, Cảnh Hoán có chút thẹn thùng, nhưng cậu vẫn đặt tay lên vai đối phương, dịu dàng hỏi.
Quý Tử Mặc tỉnh táo lại, cố gắng khống chế những xao động trong lòng, hắn đứng thẳng người, tay gãi gãi mũi như che giấu điều gì, hắn hỏi: "Cậu xịt nước hoa sao? Mùi thơm ghê."
"Gì cơ? Bớt giỡn, mình xịt nước hoa làm gì, bảo mùi hôi nghe còn có lý, chẳng phải người ta hay nói đàn ông đều có mùi hôi cơ thể à?" Cảnh Hoán ngại ngùng, tiếp tục: "Cả người mình còn đầy mồ hôi, chắc cậu đang nói kháy mình phải không?"
Quý Tử Mặc cười tươi: "Mình mới là đàn ông hôi hám, còn cậu không phải, cơ thể cậu thật sự rất thơm, muốn ngửi hoài."
Lần đầu tiên Cảnh Hoán được người ta khen thẳng mặt rằng cơ thể mình thơm, lời này nghe làm sao cũng thấy quái quái, hơn nữa kẻ khen mình lại là đàn ông, tự dưng dái tai Cảnh Hoán đỏ lựng lên.
Quý Tử Mặc trông thấy cảnh này, cõi lòng bùm bùm nổ pháo hoa như thể phát hiện châu lục mới: "Ôi ôi ôi? Cảnh Hoán, tai cậu đỏ rồi kìa, vì câu nói mới nãy của mình hay sao?"
Cảnh Hoán không thèm trả lời, cầm hành lý bước đến chỗ của mình, thầm nghĩ, cái cậu này biết rõ còn nói móc mình, khẩu Phật tâm xà, đúng thật con sói đuôi to bụng đầy dao găm! Nghĩ xong, trong lòng còn phì phò tức giận một hơi.
Cảnh Hoán chẳng buồn để ý đến hắn, không có nghĩa là Quý Tử Mặc sẽ chịu thua, chỉ nghe đằng sau truyền đến giọng nói của đối phương: "Cảnh Hoán, mình có thể ngửi ngửi cậu được không?"
"Cút!"
"Ớ đừng mà, không được ngửi, vậy mùi của cậu có bán không? Mình mua giá cao nha."
Đậu!
Cảnh Hoán cảm giác cả người mình đỏ đến mức như con tôm bị luộc chín.
A a a a! Tên này sao có thể thô bỉ như vậy? Đáng ghét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.