Mục Thần Ký

Chương 879: Người quen cũ ở thiên hà




Không cứu!
Tần Mục ném tấm da dê trên mặt đất, hung hăng đạp vài cái, đầu ngón chân xoay chuyển, cười lạnh nói:
- Cứu cái rắm! Ngươi có năng lực lớn như vậy, ai nói cũng không nghe, tự mình cứu mình đi! 
Hắn xoay người muốn rời đi, nhưng suy nghĩ một lát, hắn lại nhặt tấm da dê lên, phủi đi bụi bặp trên đó, hắn nhét nó vào trong túi Thao Thiết, phẫn nộ nói:
- Ngươi bảo ta cứu ngươi, ngược lại phải nói rõ ràng mình bị nhốt ở chỗ nào chứ? Ngươi không nói rõ ràng, ta cứu ngươi thế nào?
Hắn đi ra khỏi Hắc Cung, đi tới thế giới hoa hồng, Long Kỳ Lân cuống quít chào đón, thăm dò nhìn xung quanh, nói: 
- Giáo chủ, thi thể nữ tử kia đâu?
- Nàng vừa thi biến, bị ta ném vào cho ca ca ta chiếu cố nàng rồi.
Tần Mục quan sát Thanh Tước trên đầu của Long Kỳ Lân, lại thấy cổ của Thanh Tước giống như là thổi phồng vậy, nàng vốn là một chim nhỏ rất đáng yêu, hiện tại có chút tròn vo, nhưng vẫn rất đáng yêu. 
- Công tử, ta là Yên Nhi.
Tròn trịa Thanh Tước nói.
Tần Mục cười nói: 
- Yên Nhi tỷ, ta tất nhiên nhận ra được tỷ, tỷ đã ăn hết mỹ nhân rắn rồi sao?
Hắn nhìn về phía thế giới hoa hồng, chỉ thấy những nhụy hoa lớn trực tiếp không cánh mà bay, bị rút không còn một mảnh, hắn cười nói:
- Cổ Thần có phải rất khó tiêu hóa hay không? 
- Con sâu lớn mùi vị vô cùng tốt.
Giọng nói của Thanh Tước tròn trịa thanh thúy, có chút không vui, nói:
- Ăn mãi mới ăn xong. Ta quên để lại cho ngươi một ít để nếm thử, rồng béo cũng không muốn ăn, vì vậy ta lại ăn hết. 
Tần Mục trợn tròn hai mắt, ăn hét?
Mỹ nhân rắn là nhụy hoa của thế giới trong bông hoa biến thành, từng cây nhụy hoa giống như là cây cột đội trời, đạp đất lại bị nàng ăn hết sạch sao?
Long Kỳ Lân khẽ nói: 
- Ta hoàn toàn không béo, ngược lại ngươi...
Thanh Tước mổ đầu hắn phát ra tiếng vang dội, Long Kỳ Lân bị đau, vội vàng câm miệng.
Tần Mục nhìn về phía bên ngoài bầu trời, lúc này bầu trời thế giới hoa hồng vẫn ở trạng thái đóng kín, chắc còn đang ở trong Đại Uyên, cần phải đợi đến khi mạch nước ngầm phun trào, bọn họ mới có cơ hội rời khỏi đây. 
Tay hắn lấy từ bản đồ địa lý của mình ra, rải rộng ra. Những bản đồ địa lý là do Ngụy Tùy Phong lưu lại cho hắn ở trong thung lũng bên ngoài thuyền bỉ ngạn, trong đó có mấy bản địa đồ hắn đã đi qua.
Ví dụ như bản đồ Long thôn, hắn từ chỗ của Thanh Hoang lão nhân nhận được lệnh bài của Vũ Lâm Quân. Với bản đồ dị tinh, trên Trảm Thần đài hắn gặp được Xích Khê thần nhân, nhận được Trảm Thần Huyền đao.
Còn có bản đồ Thái Minh Thiên thành hoang phế, trong lòng đất hắn gặp phải thần não cường đại nhất Doanh Chếu, cùng với bản vẽ thuyền bỉ ngạn trong đó. 
Bản đồ Quy Khư Đại Uyên, hắn nhận được trâm gài tóc bằng gỗ đào của Lăng Thiên Tôn.
Thật ra, bản đồ địa lý của đại sư huynh Ngụy Tùy Phong từng bước một dẫn hắn tới nơi này.
Tần Mục để các bản đồ mình đã đi qua sang một bên, quan sát bản đồ địa lý khác, cố gắng tìm được chỗ Ngụy Tùy Phong có thể bị nhốt. 
Yên Nhi cùng Long Kỳ Lân lại ở một bên nói nhỏ, nói:
- Công tử mới vừa nói thi thể nữ tử bị hắn giao cho ca ca chiếu cố, công tử còn có ca ca sao? Tại sao ta không có nhìn thấy?
Long Kỳ Lân liếc nhìn về phía Tần Mục, giơ móng vuốt lên chỉ vào đầu mình, hạ thấp giọng nói: 
- Giáo chủ ca ca thật ra chính là bản thân giáo chủ. Giáo chủ bao giờ cũng ảo tưởng mình có ca ca một rất lợi hại rất hung tàn, ngươi không nên vạch trần hắn.
Yên Nhi giơ cánh lên, cánh nhọn vẽ vẽ ở trên đầu nhỏ của mình, khó có thể tin nổi nói:
- Ý của ngươi là nói, công tử ở đây... 
Long Kỳ Lân gật đầu.
Yên Nhi nhìn về phía Tần Mục đang nghiên cứu bản đồ địa lý, trong ánh mắt tràn ngập đồng tình:
- Công tử rất cô đơn, cho nên xuất hiện ảo giác. 
Tần Mục nghiên cứu một lát, đối với hắn những bản đồ địa lý đều rất xa lạ, căn bản không nhìn ra Ngụy Tùy Phong rốt cuộc có thể bị nhốt ở nơi nào, càng không biết cách tìm kiếm.
- Trước đây lấy ra bản đồ địa lý cho tiều phu lão sư xem, hắn hình như nhận ra rất nhiều bản đồ địa lý, nói không chừng có thể đi tìm hắn. Để tìm về đại đồ đệ của mình, hắn nhất định càng thêm để bụng.
Tần Mục thu hồi bản đồ địa lý, hắn lấy ra trâm gài tóc bằng gỗ đào của Lăng Thiên Tôn, quan sát một hồi. 
Trâm gài tóc của Lăng Thiên Tôn là đơn trâm gài tóc bằng gỗ đào giản nhất bình thường nhất, không có chỗ nào độc đáo, cũng không có dấu vết phù văn, Tần Mục tra xét một hồi, cũng không có phát hiện bên trong có giấu đại đạo thần thông gì.
Hắn thoáng dùng sức, trâm gài tóc bằng gỗ đào lại có hơi cong đi, hình như lập tức có khả năng bị bẻ gẫy.
- Bên trong trâm gài tóc này cũng không có thần thông của Lăng Thiên Tôn, đường đường là vật của Thiên Tôn, làm sao có thể bình thường như vậy? 
Tần Mục thử phát động pháp lực, nguyên khí tràn vào trong trâm gài tóc bằng gỗ đào, nhưng vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, hắn lại cảm giác được trong trâm gài tóc giấu diếm một lực lượng vô cùng cường đại, vô cùng đặc biệt, kỳ lạ.
Tâm niệm hắn thoáng động, thi triển ra thuật tạo hóa, chỉ thấy trâm gài tóc màu đỏ sống lại, rất nhanh nẩy mầm sinh nhánh, ở trong tay hắn sinh trưởng ra, không bao lâu lại hóa thành một gốc cây đào.
Cây đào hoa nở, kết quả, đào chín. 
Tần Mục hái xuống một quả đào xuống, bỏ đi lớp lông đào, nếm thử, rất ngọt.
- Tuy nhiên vẫn chưa kích phát ra lực lượng này, có thể cần dùng Tạo Hóa Công càng cao thâm hơn...
Đột nhiên, cây đào có ánh sáng chớp động, cây đào biến mất, lại biến thành một cây trâm cài tóc rơi vào bên chân của hắn. 
- Vật chất không đổi!
Trong lòng Tần Mục thoáng động, hắn nhặt trâm gài tóc lên, hắn lấy thần thông tạo hóa thay đổi kết cấu vật chất của trâm gài tóc, khiến cho nó sinh trưởng, trong trâm gài tóc có một lực lượng kỳ lạ khiến cho trâm gài tóc khôi phục lại trạng thái nguyên thủy.
Đây chính là đặc trưng của vật chất không đổi! 
Không chỉ có cây đào biến trở về trâm gài tóc, Tần Mục vẫn nhìn thấy được hạt đào và quả đào mình vừa ăn, lúc này cũng biến mất, trở về bản thân vật chất.
- Cây trâm cài tóc này đã biến thành vật chất không đổi, vĩnh hằng không thay đổi, bất kể như thế nào cũng không có cách nào hư hỏng!
Tần Mục lại một lần nữa thi triển thần thông tạo hóa, đột nhiên, trong trâm gài tóc có một lũ lụt ngập trời tuôn ra, trùng trùng điệp điệp, hình thành một Thiên Hà, chỗ Thiên Hà trùng kích, ngay cả thế giới trong bông hoa cũng bị đánh đến cho lắc lư không ngừng! 
Cách đó không xa, Long Kỳ Lân và Yên Nhi không đứng vững được, bị Thiên Hà trùng kích, trong phút chốc lại bị bay đến phía xa của thế giới trong bông hoa, ầm ầm đập vào trên vách hoa.
Thiên Hà có áp lực quá mạnh mẽ, Long Kỳ Lân không nhịn được, suýt nữa bị đập vụn, Yên Nhi cuống quít mở cánh, bảo vệ hắn ở dưới cánh chim.
Đột nhiên, Thiên Hà chợt thu lại, biến mất, tất cả nước sông không cánh mà bay, dường như từ trước tới nay chưa từng xuất hiện qua, chỉ còn lại có Tần Mục đang hiếu kỳ quan sát trâm gài tóc bằng gỗ đào, trong miệng hắn thì thào tự nói. 
Long Kỳ Lân và Yên Nhi từ trên vách hoa phía xa rơi xuống, bọn họ đang kinh ngạc không hiểu, đột nhiên Thiên Hà lại hiện ra, lại một lần nữa đập bọn họ tới trên vách hoa!
Yên Nhi lại một lần nữa bảo vệ Long Kỳ Lân, chỉ cảm thấy áp lực càng lúc càng mạnh. Đột nhiên, Thiên Hà lại một lần nữa biến mất, hai người lại một lần nữa rơi trên mặt đất.
Yên Nhi khẽ kêu lên, lắc mình hóa thành Long Tước với hình thể khổng lồ béo mập, dựng thẳng hai cánh chim cực lớn ngăn cản ở trước người, cẩn thận đề phòng xung quanh. 
Đột nhiên, Thiên Hà lại một lần nữa kéo tới, gần như đập vào trên người nàng dập tắt Chu Tước Thánh Hỏa lại một lần nữa khiến bọn họ đập vào trên vách hoa ở phíachân trời.
- Kỳ quái, nước Thiên Hà này từ đâu đến?
Tần Mục lại một lần nữa thử nghiệm, Yên Nhi và Long Kỳ Lân bị chơi tới chết đi sống lại. 
Trong đống đổ nát của Đọa Thần cốc tại Thượng Hoàng Thiên Đình, lão già mù Dịch Thạch Sinh đang Thiên Hà lại vớt thi thể của Lăng Thiên Tôn, hắn đã ở nơi đây hơn bốn vạn năm.
Bỗng nhiên, lão nhân mù này lộ vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm nói:
- nước Thiên Hà đang cạn đi... Nước Thiên Hà vẫn chưa từng giảm bớt, làm sao có thể đột nhiên ít đi được? 
Hắn kích động:
- Lẽ nào lão sư sắp thoát khỏi sự vây khốn? Sắp giải thoát khỏi sự sống chết không ngừng này sao?
Sau một lúc lâu, nước Thiên Hà lại khôi phục lại mực nước ban đầu. 
Dịch Thạch Sinh giật mình.
Lại qua một lát, nước Thiên Hà lại một lần nữa giảm bớt, sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu, tiếp theo lại một lần nữa giảm bớt.
Dịch Thạch Sinh đứng ở bên Thiên Hà, lão nhân mù này cũng cảm thấy mờ mịt, không biết phát sinh chuyện gì. 
Mà tại thế giới trong bông hoa của Quy Khư Đại Uyên, Tần Mục cuối cùng dừng thử nghiệm, hắn gãi đầu một cái, lẩm bẩm:
- Trâm gài tóc này tu là có uy lực đủ cường đại, nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân Lăng Thiên Tôn giao trâm gài tóc cho ta, nàng sẽ không vô duyên vô cớ giao món bảo vật này cho ta. Nhưng ta nên làm thế nào mới có thể phát động được uy năng thật sự của trâm gài tóc? Vật chất không đổi, vật chất không đổi...
Hắn đi tới đi lui, đau khổ suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt hắn nhất thời sáng lên, hấp tấp nói: 
- Nếu như ta lấy thần thông của Lăng Thiên Tôn tới phát động trâm gài tóc thì sẽ phát sinh chuyện gì? Vật chất không đổi gặp phải thần thông không đổi, nhất định sẽ có biến hóa khác!
Hắn ở trên quỷ thuyền thôi diễn thần thông của Lăng Thiên Tôn, có có được thành tựu nhất định, nhưng còn xuất hiện lại của thần thông Lăng Thiên Tôn rất xa xôi.
Mà thần thông của Lăng Thiên Tôn lúc này chỉ mới vừa hoàn thành hình thức ban đầu, có thể tưởng tượng được thần thông vật chất không đổi của Lăng Thiên Tôn là phức tạp tới mức nào. 
Tần Mục cầm trâm gài tóc bằng gỗ đào, thử thi triển ra hình thức thần thông ban đầu bản thiếu của Lăng Thiên Tôn.
Yên Nhi và Long Kỳ Lân nhìn thấy hắn lại một lần nữa cầm trâm gài tóc, hai bên không khỏi da đầu tê dại, vội vàng tránh né.
Lần này lại thấy Thiên Hà xuất hiện, nhưng lại không có khủng khiếp giống như lúc trước, trên bầu trời xuất hiện một đoạn sông Thiên Hà, hình như cách bọn họ vô cùng xa xôi. 
Trên Thiên Hà sương mù dày đặc, trên mặt sông mơ hồ có một nữ tử mặc váy da báo đi giầy rơm đứng ở trong sương mù.
- Lăng Thiên Tôn!
Tần Mục kêu lớn. 
Nữ tử mặc váy da báo đi giầy rơm này hình như nghe được lời của hắn, nàng xoay người nhìn lại, trên mặt đang kinh ngạc hóa thành vẻ tươi cười.
Nàng muốn mở miệng nói, nhưng vào lúc này, trong sương mù dày đặc sau lưng nàng đột nhiên xuất hiện một bóng ma vô cùng khổng lồ.
Sắc mặt của Tần Mục đại biến: 
- Cẩn thận phía sau!
Một đường ánh sáng hiện ra, lươt qua ngực của Lăng Thiên Tôn, hất nàng nặng nề ngã ở trên Thiên Hà.
Tần Mục đứng ngây người ở nơi đó, thân thể hoàn toàn lạnh lẽo. 
Trên Thiên Hà, gương mặt Lăng Thiên Tôn vẫn nhìn về hắn, xuyên qua thân thể nàng chính là một cây trường thương bị bóng ma khổng lồ kia nắm trong tay.
Nụ cười trên mặt nàng vẫn chưa từng rút đi, âm thanh như có như không truyền đến:
- Cứu ta. 
Bóng ma trong sương mù dày đặc kia tiến lại gần, hình như muốn đột phá ràng buộc trong thần thông của Lăng Thiên Tôn, lao vọt về phía Tần Mục bên này, hắn muốn giải thoát khỏi sự luân hồi vĩnh viễn.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Tần Mục cao giọng quát hỏi: 
- Để cho ta nhìn thấy gương mặt ngươi một chút!
Bóng dáng kia vọt tới mặt trước của Thiên Hà, phóng người nhảy lên một cái, lao ra ngoài, nhưng vào lúc này Thiên Hà rung chuyển, kéo cả hắn và Lăng Thiên Tôn, biến mất.
Tần Mục tất nhiên giật mình kinh sợ, hắn lại một lần nữa vung trâm gài tóc bằng gỗ đào lên, phát động thần thông, mặt cắt của Thiên Hà lại hiện ra, nhưng tình hình vẫn lập lại giống như lúc trước. 
Lăng Thiên Tôn lại một lần nữa bị giết, bóng ma trong sương mù dày đặc kia lại một lần nữa xông về phía mặt cắt, lại bị thần thông không đổi của Lăng Thiên Tôn cuốn vào luân hồi, nhưng lần này hắn cách mắt cắt gần hơn một ít, Tần Mục mơ hồ có thể nhìn thấy được khuôn mặt của hắn, chỉ là không nhìn thấy rõ ràng.
Bóng dáng này bị thần thông của Lăng Thiên Tôn vây khốn, trước sau không có cách nào nhảy ra khỏi Thiên Hà, nhảy ra khỏi luân hồi.
- Công tử, mạch nước ngầm của Đại Uyên phun trào rồi! 
Tiếng kêu của Yên Nhi truyền đến, đánh thức Tần Mục tỉnh lại:
- Thế giới trong bông hoa đang dâng lên, chúng ta nên rời khỏi nơi này thôi!
Tần Mục nhắm mắt bịt tai, lại một lần nữa phát động thần thông, thế giới trong bông hoa dâng lên, bầu trời tách ra, hai đóa sen Tịnh Đế sắp nở ra. 
Mà ở trước mặt hắn, Thiên Hà cuộn trào mãnh liệt dâng lên, tình hình bóng ma khổng lồ ở trong sương mù dày đặc chém giết Lăng Thiên Tôn lại hiện ra, bóng ma bao phủ thiên địa, lại một lần nữa xông về phía mặt cắt, lao vọt về phía Tần Mục.
Thế giới trong bông hoa hoàn toàn nở ra, bên ngoài chính là Quy Khư, Thiên Hà treo trên bóng tối dừng lại, bất động trên không trung, cung điện giữa hai đóa sen nhất thời lúc đỏ lúc tối, có vẻ vô cùng âm u tĩnh mịch.
Yên Nhi và Long Kỳ Lân lo lắng nhìn về phía Tần Mục, Long Kỳ Lân nói: 
- Giáo chủ, lần này không đi ra, lần sau không biết phải đợi bao lâu thì mạch nước ngầm mới phun trào!
Cuối cùng, bóng tối cực lớn trong Thiên Hà kia vọt tới trước mặt Tần Mục, khuôn mặt của hắn đụng thật mạnh ở trên tường vô hình bao quanh, vẫn không có cách nào lao ra khỏi thần thông không đổi Lăng Thiên Tôn.
Hắn phát ra tiếng gầm thét giận dữ, lại một lần nữa bị Thiên Hà cuốn đi, rơi vào luân hồi tiếp theo. 
Tần Mục kinh ngạc nhìn gương mặt kia, lần này, hắn cuối cùng đã thấy rõ được chủ nhân của gương mặt.
Yên Nhi vọt tới, hóa thành con chim mập mạp, nắm lên hắn và Long Kỳ Lân bay về phía không trung gần khép kín.
Cuối cùng, nàng kịp lao ra khỏi thế giới trong bông hoa trước khi hai đóa sen Tịnh Đế khép kín lại. 
Bên ngoài, bóng tối Thiên Hà bắt đầu chảy ngược trở về, tốc độ chảy càng lúc càng nhanh, lực kéo của Đại Uyên cũng càng lúc càng mạnh, Yên Nhi cố gắng hết khả năng, phát động nguyên thần hóa thành Long Tước Hàm Thiên, đối đầu với lực dẫn và áp lực, vỗ cánh bay ra ngoài.
Ầm
Nàng đập vào trong biệt cung của Đế Hậu, một đường đập ngã không biết bao nhiêu hành lang cung điện, cuối cùng cũng ngừng lại. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.