Mùa Quýt Chín

Chương 25: Nghĩ mà đau đớn lòng




Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Ngày mùa thu sau giờ ngọ, ánh dương ấm áp không nóng bức, giống như có một loại ma lực, khiến ngay cả xương cốt của con người cũng trở nên lười biếng.
Trên ban công, Lục Mang đang ngồi ở ghế bành lộ thiên đọc sách, Ninh Trừng cũng ngồi thật lâu trên cái ghế bên kia bàn. Sau khi hai người ăn cơm trưa xong thì an vị ở đây, anh đọc sách, cô chơi điện thoại, rất ăn ý mà không nói lời nào, ai bận việc nấy.
Trong lòng cô có nghi vấn, cân nhắc hồi lâu vẫn không hiểu được, rốt cuộc cũng bỏ điện thoại xuống, nhìn về phía người đàn ông đối diện, không nhịn được mà hỏi anh, “Giáo sư Lục, hôm qua sao anh tìm được tôi và Lưu Tiểu Đồng?”
Từ cuộc điện thoại của Dương Trí, cô mới biết được, sau khi cô tiến vào cống thoát nước, Lâm Khiếu Ba phát động một đội hình sự đi tìm cô nhưng không tìm được. Đến khi về Cục Cảnh sát, Lục Mang cùng Lâm Khiếu Ba thẩm vấn Kevin, thẩm vấn hết một buổi tối, sáng sớm ngày hôm sau, Lục Mang trực tiếp cho người đến mấy cống thoát nước xung quanh khu chợ hải sản ở ngoại ô tìm cô, kết quả, anh tìm thấy trước mọi người.
Lâm Khiếu Ba cũng xuất hiện vào lúc nguy cấp nhất, cứu ba người họ. Chỉ là anh ấy đuổi bắt người đàn ông mặc đồ đen kia, không bắt được, có lẽ đối phương vô cùng quen thuộc với hệ thống công thoát nước dưới thành phố, lúc Lâm Khiếu Ba truy kích hắn ta, suýt nữa cũng lạc ở bên trong giống cô. Bây giờ họ đã phái người mai phục tại cửa lên của cống thoát nước ở các khu vực lân cận, hy vọng ôm cây đợi thỏ.
Khu chợ hải sản và tòa nhà cũ ở hai hướng khác nhau, một đông một tây, Ninh Trừng gần như là đi qua một nửa thành phố. May là cuối cùng cô vẫn tìm được Lưu Tiểu Đồng.
Điều này cũng khiến cô cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi. Cô không thể không hoài nghi, chẳng lẽ giác quan thứ sáu của cô thật sự chuẩn như vậy sao? Nhưng nếu dự cảm của cô là đúng, thì Lưu Tiểu Đồng và Họa Mi đều đã chết. Vậy mà bây giờ, Lưu Tiểu Đồng còn sống. Cô hy vọng cái gọi là giác quan thứ sáu này sai.
Ninh Trừng rất rối rắm.
Cô đợi cả buổi, Lục Mang vẫn chưa mở miệng nói chuyện, đang chuyên chú đọc sách. Anh đọc một quyển tiểu thuyết toàn tiếng Anh, tiếng Anh của cô không tốt, ngay cả tiêu đề sách cũng không hiểu, nhưng lại ngại hỏi.
Cô đứng dậy, cầm lấy quyển sách trong tay anh, “Giáo sư Lục, anh trả lời câu hỏi của tôi trước đã, tôi sẽ trả sách cho anh.” Không hỏi rõ ràng mấy vấn đề này, cô sẽ bị lòng hiếu kỳ của mình tra tấn đến chết.
Lục Mang ngả lưng tựa vào ghế ngồi, mười ngón tay giao nhau, chống sau gáy theo thói quen, anh nhìn cô một lúc, rốt cuộc cũng mở miệng, “Không phải em có giác quan thứ sáu thần kỳ sao? Còn cần hỏi tôi?” Anh bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, khóe môi nhếch lên, “Dùng giác quan thứ sáu của em kiểm tra xem, tối hôm qua lúc cởi quần áo tắm rửa cho em, tôi có làm gì em không? Kích cỡ nội y có vừa không?”
Tròng mắt đen nhánh của anh lóe lên ánh sáng, khóe môi có nụ cười.
Ninh Trừng lập tức vùi đầu, nhanh chóng giở quyển sách trên tay, che dấu sự xấu hổ. Cô cảm giác bây giờ ở trước mặt anh giống như không mặc quần áo vậy. Vì sao anh đi mua nội y cho cô, sau khi cô tự mình thử thì còn hỏi có vừa hay không?
Cô còn tưởng chuyện này cứ như vậy trôi qua, sau khi hai người họ rời giường, cùng đi mua đồ ăn, trở về nấu cơm, ăn cơm, toàn bộ quá trình anh không hề đề cập đến chuyện này. Bây giờ xem ra, loại xấu hổ này có lẽ còn phải kéo dài liên tục một đoạn thời gian rất dài.
Ninh Trừng suy nghĩ một lát, trả lời, “Giác quan thứ sáu dự kiến chuyện tương lai, chuyện tối hôm qua đã trôi qua lâu vậy rồi, cho dù có giác quan thứ sáu cũng không biết được.” Cô cảm thấy câu trả lời này hợp tình hợp lý, có thể qua được cửa ải.
Lục Mang buông đôi tay đang chống đầu, tùy tay cầm một trái quýt trên bàn, vừa thong thả ung dung bóc vừa nói, “Xem ra giác quan thứ sáu của em căn bản là chuyện cười, tối hôm qua tôi cởi quần áo em giống như bóc quýt vậy, đầu tiên là bóc một lớp bên ngoài, sau đó lại bóc những múi xơ bên trong, cuối cùng, em liền biến thành một quả quýt trơn bóng, đã có thể ăn.”
Anh vừa nói vừa bóc xong lớp vỏ bên ngoài của trái quýt, đặt lên mặt bàn, sau đó lại bóc tầng màu trắng bên trong, quả quýt bị anh bóc sạch sẽ. Anh tách ra hai nửa, một nửa đặt trước mặt cô, một nửa kia trực tiếp cho vào miệng mình.
“Hừm, quýt rất ngon.” Anh vừa nhai vừa cảm thán, biểu cảm trên mặt không bỉ ổi chút nào, vẫn cứ giữ vững dáng vẻ trầm ổn cao quý.
Ninh Trừng bị một màn biểu diễn của anh làm kinh sợ, mặt không ngừng đỏ lên, đương nhiên cô biết, anh vẫn đang quở trách cô không nên tự tiện một mình rời khỏi đội cảnh sát. Tối hôm qua anh ngủ sô pha, sao có thể cởi quần áo tắm rửa cho cô? Cô đoán rằng, nhất định là anh kêu phục vụ nữ gì đó đến hỗ trợ.
Về chuyện cô có giác quan thứ sáu, cô nên giải thích với anh thế nào đây?
Ninh Trừng đột nhiên nghĩ tới Lưu Tiểu Đồng, trực tiếp xem nhẹ câu chuyện đùa về quýt của anh, giải thích, “Có lẽ là anh không tin, chính tôi cũng không dám tin tưởng, nhưng tôi thật sự nhìn thấy rất nhiều chuyện về Lưu Tiểu Đồng, giống như có một lực kéo vậy, cứ kéo tôi về phía trước, lúc ấy tôi cũng không khống chế được, cho nên chạy theo loại trực giác này để đi tìm cậu bé. Cho dù nói gì thì, tôi cũng thật sự tìm được cậu bé mà.”
Lục Mang khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, “Em tìm được cậu bé sớm hơn tôi một chút, lần này là do em có vận khí tốt, nhưng lần sau thì sao? Cả thành phố lớn như thế, cống thoát nước ngang dọc đan xen, còn phức tạp hơn cả mạng nhện, em có xoay vòng bên trong một hai năm có lẽ cũng không ra được. Có phải em cảm thấy Lâm Khiếu Ba thích anh hùng cứu mỹ nhân, sẽ tìm được em? Nhưng mà, rất có khả năng thứ tìm được cuối cùng lại là xương trắng. Chúc mừng em, quang vinh dấn thân hi sinh vì nhiệm vụ.”
Ninh Trừng đã quen với thói độc miệng của anh, trực tiếp xem nhẹ nửa câu sau, “Ý của anh là, anh cũng sẽ tìm được cậu bé? Chỉ là chậm hơn tôi một chút?”
Lục Mang hơi gật đầu, “Bên trong tòa nhà kia có rất nhiều ký hiệu xương cá, nằm ở những vị trí rõ ràng, tôi đoán hẳn là có người cố ý để lại ký hiệu cho cảnh sát, kêu chúng ta đến chợ hải sản cứu Lưu Tiểu Đồng.”
Ninh Trừng tỉnh ngộ, “Nói như vậy, anh thông qua những manh mối xương cá bên trong tòa nhà để tìm tôi và Lưu Tiểu Đồng? Nhất định là có người giấu Lưu Tiểu Đồng ở cống thoát nước dưới chợ hải sản, bởi vì cách tòa nhà đó xa như vậy, bọn buôn người chắc chắn không thể tìm được cậu bé trong chốc lát. Nhưng sau đó người đàn ông mặc đồ đen kia cũng phát hiện chuyện này, vốn đã đào tẩu lại quay lại, cũng đến chợ hải sản tìm Lưu Tiểu Đồng. Vì sao người đàn ông mặc đồ đen kia lại chấp nhất muốn tìm Lưu Tiểu Đồng như vậy? Người cứu Tiểu Đồng sẽ là ai đây? Chẳng lẽ là…” Cô bỗng nhiên nhìn về phía Lục Mang.
Anh cũng nhìn cô, không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Ánh mắt của hai người, đã có một loại ăn ý, hai người họ nghĩ đến cùng một cá nhân.
Trong lòng Ninh Trừng đột nhiên khó chịu không nói nên lời, “Đúng vậy, giác quan thứ sáu của tôi nhất định là không chuẩn, sau này tôi sẽ không tin vào nó nữa, càng sẽ không lạm dụng. Giáo sư Lục, hôm nay không đi làm, chúng ta đi xem Tiểu Đồng đi, hình như cậu bé không muốn mở miệng nói chuyện.”
“PTSD.” Lục Mang nói xong thì đứng dậy, quay lại phòng khách.
Rối loạn căng thẳng sau chấn thương [1].
[1] Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD): là tình trạng tâm thần không ổn định bao gồm khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm do chấn động lớn xảy ra trong quá khứ gây nên.
Ninh Trừng lập tức nghĩ đến danh từ này, tuy rằng tiếng Anh của cô không tốt, nhưng mấy chữ này vẫn nghe hiểu. Lưu Tiểu Đồng là một cậu bé hoạt bát như vậy, có phải sau này cô sẽ không thể nghe được cậu bé gọi mình là “Bạch Cốt Tinh,” cậu bé cũng không có khả năng chơi trò đóng giả Tây Du Ký không? Sau này cậu bé sẽ ra sao?
Nghĩ vậy, tâm tình của cô càng thêm nặng nề.
Ninh Trừng cùng Lục Mang ra khỏi chung cư, trực tiếp đến nhà Lưu Tiểu Đồng. Cô đã gọi cho Lâm Khiếu Ba, biết hôm qua Lưu Tiểu Đồng đã được đưa đến bệnh viện, cũng xuất viện ngay trong hôm đó, Lưu Tương vừa xuất hiện ở bệnh viện, cậu bé liền dính lấy mẹ, muốn theo mẹ về nhà. Vốn là Lưu Tương sẽ giống Kevin, ở tại Cục Cảnh sát, cuối cùng, Lâm Khiếu Ba kêu Dương Trí đưa hai mẹ con họ về nhà, hơn nữa là trông chừng hai người họ.
Sáng hôm nay Lưu Tương cũng gọi điện thoại cho cô, hỏi cảnh sát sẽ xử lý vấn đề của cô ta thế nào. Chính cô ta cũng biết, cô ta và Kevin hợp mưu lừa đảo, bắt cóc trẻ em, tuy là con trai của mình nhưng tính chất cũng ác liệt như nhau, chắc chắn cảnh sát sẽ không dễ buông tha cho cô ta.
Nhưng trước mắt, Lưu Tiểu Đồng còn nhỏ như vậy, nếu Lưu Tương ngồi tù, cậu bé phải làm sao đây?
Dọc theo đường đi, Ninh Trừng vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, lúc gần đến nhà Lưu Tiểu Đồng, cô hỏi Lục Mang, vấn đề này xử lý như thế nào. Anh không trả lời cụ thể là làm gì, chỉ nói xem Lưu Tiểu Đồng trước đã rồi nói.
“Mẹ, mẹ…” Hai người họ đứng ở cửa, nghe thấy bên trong vang lên giọng của Lưu Tiểu Đồng, có vẻ rất lo lắng.
Dương Trí đứng bên ngoài, kêu họ trực tiếp đi vào. Cửa không khóa, Ninh Trừng nhẹ nhàng gõ hai cái rồi đẩy cửa tiến vào.
Hai người họ vừa vào cửa liền thấy hình như Lưu Tương đang khóc, Lưu Tiểu Đồng vừa gọi vừa lau nước mắt cho cô ta. Lưu Tương ôm chặt con trai mình, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Ninh Trừng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nước mắt cũng không chịu khống chế mà chảy xuống. Cô cười nhẹ, nước mắt cũng rơi xuống, loại chuyện này, càng nghĩ sẽ chỉ càng chua xót.
Hai người họ xuất hiện, nhanh chóng kinh động đến hai mẹ con.
“Giáo sư Lục, bác sĩ Ninh,” Lưu Tương chào hỏi với họ, muốn đứng lên, Lưu Tiểu Đồng lập tức ôm chặt cổ mẹ mình, vẻ mặt hoảng sợ, như sợ cô ta sẽ rời đi.
“Đồng Đồng, đây là chú Chanh và chị Quất Tử, con quen họ mà, là chị ấy tìm được con, mẹ muốn cảm ơn chị ấy, bây giờ con ngồi một mình trong chốc lát được không? Mẹ đi rót nước cho chú và chị.”
Lưu Tiểu Đồng cố gắng lắc đầu, không nói lời nào. Người thường xuyên đến Thập Quả Viên đều biết Lục Mang thích ăn chanh, cũng thường tới tiệm mua chanh, Lưu Tiểu Đồng trực tiếp gọi anh là chú Chanh. Hiển nhiên, chính anh cũng hoàn toàn không bài xích cái biệt danh này.
Lục Mang cùng Ninh Trừng đi qua, mỗi người kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh hai mẹ con, Ninh Trừng đưa tay, “Tiểu Đồng, chị Quất Tử bế em một cái được không?”
Ninh Trừng đưa tay muốn bế cậu bé, cậu bé lập tức tránh đi, chui vào ngực mẹ mình.
Vành mắt Lưu Tương đỏ lên, ôm Lưu Tiểu Đồng, giọng nghẹn ngào, “Đều là tôi không tốt, thật là bị ma quỷ ám ảnh, tôi…” Cô ta không nói được nữa, cuối cùng chỉ ôm con trai mình, không tiếng động mà rơi nước mắt.
Không bao lâu sau, thế mà Lưu Tiểu Đồng đã ngủ trong lòng mẹ. Lưu Tương muốn bế cậu bé về giường, nhưng vừa động đậy thì cậu bé liền tỉnh, cuối cùng, Lưu Tương chỉ có thể từ bỏ, ôm cậu bé ngủ.
Trong phòng đột nhiên yên ắng lại, Lục Mang trước sau vẫn chưa mở miệng, Ninh Trừng không nhịn được mà hỏi Lưu Tương, “Bố Tiểu Đồng đâu?”
Lưu Tương cười khổ, “Chạy trốn rồi. Con trai tôi còn chưa sinh ra, anh ta đã hoảng sợ chạy trốn.”
Lưu Tương không giấu diếm thân thế của Lưu Tiểu Đồng nữa. Thì ra cô ấy là sinh viên đại học thành phố Hồng, chỉ là đến giờ vẫn chưa tốt nghiệp.
Năm thứ nhất vào đại học, cô ấy thích một đàn anh năm tư, cũng chính là bố ruột của Lưu Tiểu Đồng. Hai người quen nhau một thời gian, trước khi kết thúc, tuy cô ta không xác định hai người họ sau này có thể có tương lai không, nhưng vẫn đồng ý ở bên anh ta, không cẩn thận liền có Lưu Tiểu Đồng.
Bố Lưu Tiểu Đồng muốn đi Nhật Bản du học, đương nhiên sẽ không kết hôn sinh con với cô ta lúc ấy. Lưu Tương do dự một thời gian, nhất thời mềm lòng, cuối cùng vẫn tạm nghỉ học, một mình sinh Lưu Tiểu Đồng. Vốn cô ta muốn chờ Lưu Tiểu Đồng lớn hơn một chút thì sẽ đi học lại, hoàn thành việc học, lại không ngờ rằng người đàn ông đi Nhật Bản kia, sớm đã có cuộc sống riêng của mình, ban đầu còn gửi cho cô ta chút tiền, nhưng sau này hoàn toàn không có tin tức. Cuộc sống của cô ta cũng bị mây đen bao phủ từ đó.
“Nuôi nấng con cái là trách nhiệm của cả bố và mẹ, cho dù tình cảm của người lớn mấy người thế nào, anh ta cũng phải gánh vác trách nhiệm của mình. Bảo cảnh sát lập tức truy tìm anh ta, chính anh ta làm, anh ta phải chịu trách nhiệm. Trước khi Lưu Tiểu Đồng mười tám tuổi, anh ta cần phải gánh vác phí sinh hoạt và học tập của cậu bé, bao gồm cả phí chữa bệnh hiện tại.”
Lục Mang nói nghe hợp tình lý, nhưng không biết có thể thực hiện được không hay chỉ là kiến nghị. Anh liên tiếp nói ba việc cần phải làm, giọng điệu chắc chắn. Anh nói xong, dường như là không còn kiên nhẫn ngồi thêm nữa, đứng dậy, kêu Ninh Trừng cùng đi, chính anh thì ra khỏi nhà trước.
Ninh Trừng nhìn Lưu Tương, “Cô viết những chuyện này thành tài liệu văn bản trước, sau đó trình lên toà án, tôi tin họ sẽ đưa ra phán quyết hợp lý với cô. Đội phó Lâm cũng tiết lộ, tình huống của cô đặc thù, Lưu Tiểu Đồng còn nhỏ, cần cô chăm sóc, họ sẽ tận lực để giúp cô được kết tù treo. Tiểu Đồng còn nhỏ, có một số việc, có thể không cho cậu bé biết.”
Lưu Tương gật đầu thật mạnh, giọng nghẹn ngào, “Cảm ơn mọi người…”
Ninh Trừng còn muốn an ủi thêm vài câu, chuông điện thoại lại vang lên, cô chỉ có thể tạm biệt cô ta, vừa đuổi theo Lục Mang vừa tiếp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.