Mùa Quýt Chín

Chương 23: Trận chiến quyết tử




Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trong cống nước ngầm u ám hẹp dài.
Tối tăm, ẩm ướt, hôi thối, hoàn toàn khác biệt với thế giới bên trên mặt đất. Giờ phút này, trong thế giới đó đang trình diễn một trận chiến quyết tử.
Bởi vì một tiếng "mẹ" của Lưu Tiểu Đồng, tiếng bước chân đang dần rời xa nay lại chần chừ một lát ở tuyến đường chính, sau đó hướng về phía họ đang lẩn trốn.
Có lẽ đối phương cũng có phần hoang mang, việc cô và Lục Mang ném hai hòn đá về hai phía khác nhau đã nhiễu loạn suy nghĩ của hắn, bây giờ chắc là hắn ta còn chưa rõ họ có bao nhiêu người đang ẩn núp trong bóng tối, cho nên đi không quá nhanh.
Sau khi đi được khoảng năm mét cách ngã ba, hắn dừng lại, đột nhiên giơ súng lên, bắn về phía bóng tối, "Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Ba phát liên tiếp.
Lưu Tiểu Đồng hoảng sợ đến mức cả người phát run, Ninh Trừng chỉ có thể ôm chặt cậu bé, tiếp tục dùng tay che miệng mũi cậu bé lại.
Đột nhiên, một tiếng "a" vang lên, sau đó có tiếng súng rơi xuống đất. Người phát ra âm thanh có lẽ không phải Lục Mang, giọng người đó rất khàn, lúc Lưu Tiểu Đồng nghe được chất giọng này, thân thể càng run rẩy dữ dội hơn.
Nương theo chút ánh sáng mỏng manh, Ninh Trừng lờ mờ nhìn thấy hai người đều nhào về phía khẩu súng rơi dưới đất, khẩu súng bị Lục Mang cướp được, một bóng dáng màu đen khác, mặc áo khoác liền mũ, đang đoạt lại súng trong tay Lục Mang.
Hai người giằng co trong chốc lát, Lục Mang bị đối phương đấm vào bụng, thân thể đột nhiên hơi rụt lại, phát ra một tiếng "ưm", có vẻ rất đau đớn nhưng lại cố gắng kìm nén.
Ninh Trừng bắt đầu sốt ruột, đối phương vừa nhìn đã biết là người có võ, chắc chắn Lục Mang không đánh lại hắn ta, cô chỉ có thể tạm thời buông Lưu Tiểu Đồng ra, nhìn xung quanh, cầm lấy một cục đá lớn, chạy đến chỗ hai người đang tranh giành súng.
"Mẹ, mẹ..." Lưu Tiểu Đồng bắt đầu cố hết sức gọi mẹ.
Lục Mang nghe thấy tiếng cậu bé, biết được cô đang chạy về phía mình thì quát lớn một tiếng, "Đừng lại đây! Mau mang Lưu Tiểu Đồng đi!"
Anh vừa nói vừa tiếp tục đoạt súng, chỉ trong chốc lát phân tâm, người đàn ông mang đồ đen kia đã nhấc chân, đầu gối thúc mạnh vào hông anh, đau đớn kịch liệt dần khuếch tán từ hông. Anh cố gắng kìm chế, đôi tay vẫn cứ nắm chặt súng, cố gắng chĩa về phía người đàn ông mặc đồ đen.
Hướng của họng súng cứ quay qua quay lại rất nhiều lần.
Ninh Trừng chạy đến phía sau người đàn ông mặc đồ đen, giơ cục đá lên, đập mạnh về phía đầu của hắn ta. Có lẽ là người đàn ông mặc đồ đen cảm giác có gì đang hướng về mình, đầu nhanh chóng nghiêng sang một bên, cục đá đập vào vai hắn ta.
"A!"
Sức của Ninh Trừng không nhỏ, người đàn ông mặc đồ đen phát ra tiếng gào đau đớn, vai bắt đầu chảy máu. Một cú này, lập tức chọc giận hắn ta. Hắn ta nhấc chân quét về phía Ninh Trừng đang đứng.
Ninh Trừng nhanh chóng lùi lại nhưng không còn kịp, cẳng chân cứng như sắt thép đập phải, khiến cô đau đến mức ứa mồ hôi lạnh, hai chân đứng không vững, cả người ngã xuống.
Đáng sợ nhất chính là, người đàn ông mặc đồ đen đã cướp được súng trong tay Lục Mang, khuỷu tay thúc về phía Lục Mang, cú thúc này, lực cũng không nhỏ, bước chân Lục Mang lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống.
Người đàn ông mặc đồ đen chĩa súng về phía Ninh Trừng, thấy hắn ta đã chạm vào cò súng, Lục Mang không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp nhào về phía Ninh Trừng, ôm cô vào lòng.
"Đoàng!" Một tiếng súng vang lên.
"Không được nhúc nhích! Không được chạy!"
"..."
Ninh Trừng nghe thấy tiếng súng, lại nghe thấy có người kêu không được nhúc nhích, nhưng trong cống vang lên tiếng nước ào ào, càng ngày càng xa.
Vừa nãy cô đã thấy tên kia chĩa súng về phía cô, cũng nhìn thấy Lục Mang nhào đến che chở cô, cơ thể anh đã che lại tầm mắt của cô. Tiếng súng vang lên, cô không cảm thấy đau.
Có phải anh trúng đạn rồi không?
Ninh Trừng nghĩ đến việc này, sợ tới mức hồn bay phách lạc, sự sợ hãi giống như một con quỷ vô cùng to lớn, vươn ma trảo bóp chặt cô, gần như muốn nghiền nát.
"Lục Mang?" Ninh Trừng nhẹ giọng kêu anh một tiếng, giọng cũng giống cơ thể, vẫn luôn run rẩy.
"Ừ?" Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói quen thuộc, trọng lượng đè trên người nhanh chóng rút đi.
Lục Mang trượt xuống khỏi người cô, cố hết sức ngồi dậy, cả người uể oải, khóe môi có máu. Áo khoác trên người đương nhiên cũng bẩn đến mức không nhìn ra hình dạng ban đầu. Nhưng cho dù bây giờ anh đang vô cùng chật vật, trong mắt Ninh Trừng, người đàn ông này vẫn đẹp trai như cũ!
Ninh Trừng cũng đã ngồi dậy, ngây ra nhìn anh. Cảm giác sợ hãi trong lòng còn chưa tan đi thì đã bị sự vui mừng mãnh liệt bao lấy, loại cảm giác vừa vui vừa sợ này, đây là lần đầu tiên cô trải qua.
"Có chuyện gì thế?" Ninh Trừng nhìn xung quanh, người đàn ông mặc đồ đen đã không thấy đâu, bên cạnh họ có một khẩu súng, trên mặt đất còn vương vài giọt máu.
Lưu Tiểu Đồng cũng yên ắng lại, không kêu "Mẹ" nữa.
"Lâm Khiếu Ba." Lục Mang trả lời ba chữ đơn giản, nhặt khẩu súng bên cạnh lên, một tay chống đất, nhanh chóng đứng dậy, vươn tay về phía cô.
"Nói như vậy, vừa rồi người nổ súng là đội phó Lâm, người đàn ông mặc đồ đen kia trúng đạn, sau đó bỏ chạy, bây giờ chắc là đội phó Lâm đang đuổi theo hắn ta." Ninh Trừng vừa nói vừa cầm tay anh, nương theo lực kéo của anh, nhanh chóng đứng lên.
Cô muốn qua chỗ Lưu Tiểu Đồng, nhưng còn chưa xoay người, tay đã đột nhiên bị nắm chặt, cả người lập tức bổ nhào về phía anh. Lần này, hình như không phải là cô không cẩn thận đụng phải anh.
Trên eo, trên lưng cô nóng lên, những chỗ bị bàn tay to rộng của anh chạm vào đều vô cùng nóng, hơn nữa còn bị bóp chặt. Anh còn đang không ngừng đẩy cô về phía mình.
Cô cảm giác cả người như bánh nướng áp chảo trên cái chảo, gần như là dính vào người anh.
Ninh Trừng không biết có phải là vì quá căng thẳng hay không, thân thể cô cứng đờ như người gỗ, ngoại trừ trái tim vẫn luôn đập thình thịch, còn lại tất cả các hoạt động khác đều đã quên.
"Trở về viết bản kiểm điểm, em không phục tùng mệnh lệnh, tự tiện rời đi, lần này là cảnh cáo nghiêm khắc, nếu còn lần sau sẽ trực tiếp đuổi việc!" Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo mạnh mẽ.
Lúc này Ninh Trừng mới tỉnh táo lại, lập tức thanh minh, "Tôi tìm được Tiểu Đồng... A, tiểu đồng!"
Cô nhớ ra Lưu Tiểu Đồng đang còn ở bên cạnh, thân thể giống như đột nhiên được sạc điện, chịu kích thích từ luồng điện mãnh liệt, đột nhiên nhanh nhạy lên, cô đẩy anh ra, nhanh chóng chạy về phía Lưu Tiểu Đồng, đến bên cạnh cậu bé.
Lưu Tiểu Đồng lại giống như hoàn toàn không nghe thấy cô và anh nói chuyện, mắt nhìn phía trước, không biết đang nhìn gì, ánh mắt dại ra, trên mặt cũng không có biểu tình gì.
"Em ấy..." Ninh Trừng còn chưa mở miệng, Lục Mang đã ngăn cô lại, trực tiếp ngồi xổm trước mặt Lưu Tiểu Đồng, nhìn thẳng vào mắt cậu bé.
Dường như Lưu Tiểu Đồng không muốn bị anh nhìn chằm chằm, đầu nghiêng trái nghiêng phải, cực lực tránh khỏi tầm mắt của anh, Lục Mang cũng theo cậu bé, cũng nghiêng trái nghiêng phải, nhìn thẳng vào mắt cậu bé.
"Xin chào, Lưu Tiểu Đồng, chú là Lục Mang, chắc là cháu thông minh hơn chị Quất Tử của cháu, cho nên phải nhớ kỹ, không phải là Lục Chanh, tháo hai cánh của con rồng, đặt trên thân liền thành Mang [1], đây là chữ chú tạo, có phải rất sáng tạo không?"
[1] Chữ Rồng - Long (龙), chữ Mang (尨), ở chữ Mang có nhiều hơn hai nét.
Anh giống như như một đứa trẻ tự cho là giỏi, vẻ mặt rất đắc ý.
Lưu Tiểu Đồng nhìn anh một lúc lâu, khóe môi rốt cuộc cũng nhếch lên, trên mặt có nụ cười, nhưng vẫn không mở miệng nói một chữ.
"Xem ra là cháu hiểu, quả nhiên là rất thông minh. Đến đây, vì khen thưởng cháu, chú sẽ cõng cháu." Lục Mang xoay người, nửa ngồi xuống trước mặt Lưu Tiểu Đồng, đưa súng trong tay cho Ninh Trừng, tay chống đầu gối.
Lưu Tiểu Đồng nhìn lưng anh, rồi lại quay đầu nhìn Ninh Trừng, trên mặt là sự nghi hoặc. Cuối cùng, Ninh Trừng bế cậu bé lên, để cậu bé nằm trên lưng Lục Mang, cậu bé cũng không phản đối.
Lục Mang cõng Lưu Tiểu Đồng lên, điều chỉnh tư thế, cố gắng để cậu bé nằm thoải mái một chút, quay đầu cầm tay Ninh Trừng, đi nhanh về phía trước. Anh nắm rất chặt, tựa như một đứa bé thả diều, cầm chặt cuộn dây trong tay, sợ buông cuộn dây ra, con diều sẽ bay đi.
Tay cầm súng của Ninh Trừng bị anh nắm, một tay khác đỡ Lưu Tiểu Đồng, sợ cậu bé ngã xuống, tuy đi như vậy rất không thoải mái, nhưng cô không rút tay ra.
Có lẽ Lưu Tiểu Đồng đã rất mệt mỏi, nằm trên lưng Lục Mang không bao lâu đã thiếp đi. Hai người cứ bước đi như vậy, không mở miệng nói chuyện, ngoại trừ tiếng bước chân của họ thì xung quanh rất yên ắng.
Loại yên ắng này kéo dài cho đến khi họ đến cửa lên mới bị phá vỡ.
Ba người họ vừa lên, cảnh sát đang liên tục bận rộn trên mặt đất lập tức vây lại, Dương Trí gần như là vọt tới trước mặt họ, hoan hô, "Bác sĩ Ninh, tìm được cô rồi, thật tốt quá. Tôi đi nói cho đội phó Lâm, anh ấy còn đang mang theo người tìm kiếm dưới cống."
Chắc là Dương Trí còn chưa biết Lâm Khiếu Ba đã gặp họ, hơn nữa còn kịp thời cứu họ. Ninh Trừng giải thích đơn giản với anh ấy vài câu. Dương Trí vừa muốn mở miệng nói chuyện thì đã bị Lục Mang chen ngang.
"Là tôi tìm được bác sĩ Ninh, không phải tìm được bác sĩ Ninh rồi. Câu nói không đúng." Lục Mang lôi chỗ sai ra, không hề kiêng nể mà sửa lại, sau đó là đưa ra mệnh lệnh, "Lập tức đưa Lưu Tiểu Đồng đến bệnh viện, nhớ là đừng để Lưu Tương một mình chăm sóc cậu bé. Thẩm vấn Kevin vẫn chưa xong, kêu Lâm Khiếu Ba tiếp tục. Còn có, nói một tiếng với Thường Tử Dương, Ninh Trừng nghỉ phép một tuần."
Lục Mang vừa nói vừa đưa Lưu Tiểu Đồng cho Dương Trí bế, không đợi Dương Trí có phản ứng gì, anh đã xoay người kéo Ninh Trừng, bước đi về phía chiếc xe màu đen đang dừng trên đường.
Có lẽ người trên xe đã thấy hai người họ, cửa bên ghế lái đột nhiên mở ra, một người đàn ông bước xuống, mở cửa xe cho hai người họ.
Ninh Trừng đã gặp anh ấy hai lần, cũng đã nhớ được tên anh ấy, Thiệu Hàm Hề.
Sau khi lên xe, Ninh Trừng đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, xe hơi đong đưa khiến cô dần buồn ngủ, cô ngả lưng ra ghế, không bao lâu sau đã thiếp đi.
Thiệu Hàm Hề nhìn kính chiếu hậu, một nam một nữ ngồi ở ghế sau, giống như vừa lăn lộn trong bùn đất, trên người toàn là nước bùn, người không hiểu chắc chắn sẽ cho rằng hai người vừa "vui vẻ" ngoài trời về. Nhưng mà, người đàn ông vẫn cởi chiếc áo khoác dơ bẩn trên người, đắp cho người phụ nữ.
Người phụ nữ vốn đang dựa vào cửa sổ xe, Lục Mang nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, quay đầu đi, chỉ một chốc sau đã quay lại nhìn cô, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, rốt cuộc cũng vươn tay về phía cô, nhẹ nhàng kéo cô qua, để đầu cô gối lên vai mình.
Chuyện gì đây?
Đây là lần đầu tiên Thiệu Hàm Hề nhìn thấy cảnh tượng này, anh ấy là người hiểu Lục Mang nhất, người đàn ông này căn bản là vật cách điện với người khác, không thích người khác dựa vào mình, đặc biệt là phụ nữ, vì việc này, Kiều Phi Tuyết tức giận không ít lần, bởi vì mỗi lần cô ấy giả bộ ngủ dựa vào vai Lục Mang, cuối cùng đều bị anh hất ra.
Thiệu Hàm Hề còn chưa mở miệng nói chuyện, Lục Mang đã chủ động giải thích, "Cô ấy là trợ lý của tôi, giờ cô ấy đang bệnh, bệnh vì công việc, tôi cần cô ấy lập tức tốt lên, nếu không thì không ai nấu cơm cho tôi. Cho nên dừng việc mở rộng giới hạn đại não của anh đi, cấm dùng tư duy của nhà khoa học để tưởng tượng."
Thiệu Hàm Hề vừa lái xe vừa không nhịn được cười, "Lục Mang, cậu có biết giấu đầu lòi đuôi nghĩa là gì không? Hay là, đã từng nghe câu lạy ông tôi ở bụi này chưa?"
"Không hiểu, tôi không phải từ điển thành ngữ, anh muốn biết thì tự đi tra cứu." Lục Mang đỡ Ninh Trừng dựa vào vai mình, sau đó nhìn cô gái đang ngủ say.
Khuôn mặt vốn trắng mịn, lúc này lại như than đen, quần áo trên người cô cũng bẩn đến mức không nhìn ra hình dạng ban đầu, đương nhiên, cái áo khoác trên người cô cũng không đỡ hơn là bao. Nhưng mà trông cô vẫn rất đáng yêu, đặc biệt là đôi môi kia, giống hai múi quýt chín, lần nào nhìn thấy anh cũng có xúc động muốn cắn.
Khóe môi Lục Mang hơi nhếch lên, nhìn một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt, đôi mắt híp lại, trầm tư một lát rồi móc ví tiền ra, lấy một cái thẻ đưa cho Thiệu Hàm Hề, "Anh đi mua quần áo cho cô ấy, chắc là size M, ngực thì 34B."
"Sao cậu biết rõ ràng kích thước của cô ấy thế?" Thiệu Hàm Hề tò mò hỏi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hai mắt lập tức mở to, giọng cao lên, "Cậu bảo anh đi mua nội y cho phụ nữ? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có! Muốn mua thì cậu tự đi mà mua."
Lục Mang đành phải cất thẻ vào ví, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, lúc đi qua một cửa hàng bán đồ hiệu, anh lập tức kêu dừng xe.
Thiệu Hàm Hề vừa dừng xe xong, còn chưa quay đầu lại thì Lục Mang đã nhảy xuống xe, chậm rãi vào trong cửa hàng, lên tầng hai chuyên bán quần áo và trang sức của phụ nữ.
Lục Mang rất ít khi vào mấy cửa hàng, không hề có kinh nghiệm mua đồ, chỉ bằng cảm giác, anh chọn cho Ninh Trừng một cái váy chiết eo, người bán hàng hỏi anh muốn màu gì, Lục Mang lập tức nghẹn họng.
Anh đứng ở cửa tiệm, nhìn toàn bộ trang phục xung quanh một vòng, đối với anh, tất cả màu sắc không có gì khác nhau, đều là một màu.
Màu xám.
Lục Mang đang ngẩn ngơ thì nhân viên tư vấn chen ngang suy nghĩ của anh, "Xin hỏi anh, bạn gái anh có cùng tới không? Quần áo tốt nhất là nên thử một lần."
"Cô ấy ở trên xe."
"..." Nhân viên tư vấn lập tức ngậm miệng, suy nghĩ đầu tiên của cô ấy chính là, đôi nam nữ này vừa làm "vận động kịch liệt" trong xe, quần áo cô gái bị xé rách nên kêu người đàn ông tới mua. Đương nhiên, cô ấy không nói gì, thay đổi câu hỏi, "Cô ấy thích màu gì? Nếu mua cho cô ấy, đương nhiên là chọn màu cô ấy thích."
"Cô ấy thích cười, thích đàn guitar, thích ăn quýt, không quá cao, hơi gầy, da rất trắng, tóc rất dài, rất đen, thích cột một nửa tóc lên, búi thành một cục nhỏ, cố định bằng kẹp, nửa tóc còn lại thả tự do, cô ấy thích... Tôi không biết cô ấy thích màu gì."
Lục Mang nói cả buổi, cảm giác toàn là vô nghĩa, cuối cùng chỉ có thể nói thật. Anh thật sự không biết cô thích màu gì, hẳn là cô sẽ không giống anh, quần áo anh gần như chỉ toàn màu xám, chắc chắn là cô sẽ không như vậy.
Nhân viên tư vấn vừa cười vừa khen anh, "Anh quan sát đúng là cẩn thận, nghe anh nói như vậy, tôi cảm thấy chắc là tính cách cô ấy rất phóng khoáng hoạt bát, giống như tinh linh. Tôi nghĩ cô ấy có thể mặc màu trắng và vàng nhạt, thậm chí là vàng chanh, màu da cam, mấy màu sáng, cô ấy cũng có thể khống chế."
Cuối cùng Lục Mang chọn vàng chanh.
Anh chỉ có cảm giác đặc biệt với màu này, màu vàng chanh trong cảm nhận của anh, không phải là màu xám như tất cả những gì anh thấy, giống chanh vậy, cảm giác vào miệng rất chua, nhưng có thể khiến người ta khắc sâu ký ức, dư vị mãi đọng lại.
Anh mua váy xong thì lại đi mua nội y, nhân viên tư vấn nhìn thấy một người đàn ông một mình đi mua nội y, còn chưa tư vấn đã khen tặng anh.
Lần này, anh không đợi nhân viên tư vấn đề cử màu sắc, trực tiếp hỏi có nội y màu vàng chanh không.
Hiển nhiên toàn bộ cửa hàng nội y không hề có màu sắc này. Nhân viên tư vấn ấp úng trong chốc lát, hạ giọng, "Anh ơi, màu vàng chanh là màu thịnh hành, không phải là màu kinh điển, tôi cảm thấy hay là anh mua màu đen đi, rất gợi cảm, cũng có hiệu quả như nội y tình thú."
Ban đầu mặt Lục Mang không đỏ, nghe thấy hai chữ "tình thú" thì khuôn mặt khôi ngô trắng trẻo lập tức đỏ lên như lá mùa thu bị ướt sương.
Cuối cùng anh giao toàn bộ quyền lựa chọn cho nhân viên tư vấn, chỉ phụ trách quẹt thẻ, sau đó cầm quần áo đi.
Lục Mang quay lại xe, chiếc xe lần nữa khởi động, cho đến khi tới chung cư của anh, Ninh Trừng vẫn còn ngủ. Anh đang định đánh thức cô thì Thiệu Hàm Hề lại nói một câu, "Chính cậu cũng nói rồi đấy, giờ cô ấy đang bệnh, cậu bế cô ấy thì có sao?"
Không còn cách nào, Lục Mang chỉ có thể bế Ninh Trừng xuống xe, tiến vào cửa chung cư.
Thiệu Hàm Hề càng cảm thấy kinh ngạc, vốn anh ấy chỉ muốn nhìn dáng vẻ xấu hổ của anh, rất muốn xem gương mặt kiêu ngạo không ai bì nổi kia đột nhiên sụp đổ, nhất định là rất sảng khoái. Kết quả lại ngoài dự kiến của anh ấy.
Thiệu Hàm Hề tò mò, nhanh chóng xuống xe đuổi theo, muốn nhìn xem kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì thú vị.
- Hết quyển 1 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.