Mùa Quýt Chín

Chương 15: Song hùng tranh đấu




Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lâm Khiếu Ba khởi động xe, Ninh Trừng hỏi chỗ tiếp theo là nơi nào.
“Thập Quả Viên.” Ghế dưới vang lên một giọng nói trầm thấp lành lạnh, phảng phất như tiếng vọng đến từ khe núi.
Lâm Khiếu Ba nhìn người phía sau qua kính chiếu hậu, hỏi, “Giáo sư Lục, có thể là người lớn nhà Trương Hàng vì trả thù Lưu Tiểu Đồng mà bắt cóc cậu bé không? Hành tung của Trương Hàng và bố cậu bé đó rất khả nghi, bây giờ không tìm thấy người, nhưng tôi đã kêu người dẫn mẹ Trương Hàng - cô Tần tới Cục Cảnh sát. Chúng ta có nên về Cục Cảnh sát thẩm vấn người phụ nữ đó trước không? Hôm qua chúng tôi đã đi Thập Quả Viên, tôi cảm thấy không có gì liên quan đến vụ án lắm.”
“Hôm qua mấy người đến Thập Quả Viên là vì ăn nhờ cơm. Hôm nay đi Thập Quả Viên là vì điều tra vụ án. Đây là hai chuyện có tính chất hoàn toàn khác nhau.”
Ninh Trừng hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn người đàn ông ở ghế sau, “Sao anh biết hôm qua chúng tôi định liên hoan? Vốn tôi mời họ đến nhà ăn cơm, nhưng sau đó vì Lưu Tiểu Đồng mất tích, mẹ cậu bé biết tôi làm việc trong hệ thống cảnh sát, cho nên trực tiếp chạy đến tiệm nhà tôi.”
Lục Mang thu hồi tầm mắt ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng đảo quanh, lướt qua cô rồi lại tiếp tục nhìn bên ngoài cửa sổ, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của cô.
Ninh Trừng lắc cái cổ đang hơi khó chịu, đợi nửa ngày anh vẫn không trả lời thì trực tiếp ngồi ngay ngắn lại. Sao cô cảm giác giọng điệu nói chuyện chua chua, cùng vẻ mặt bất mãn vừa rồi, đều là đang kháng nghị, cô mời Thường Tử Dương và Lâm Khiếu Ba, lại không mời anh?
“Dừng xe.” Lục Mang đột nhiên kêu dừng xe.
Lâm Khiếu Ba phản ứng lại, nhanh chóng đảo tay lái, dừng xe bên đường.
Xe dừng lại, ba người lần lượt xuống xe, Ninh Trừng và Lâm Khiếu Ba rất khó hiểu nhìn người đàn ông đang một mình đi ở phía trước.
Đôi tay Lục Mang cho vào túi áo khoác màu xám nhạt, chậm rãi đi bên cạnh đường cái, đến một cửa hàng trên đường thì ngẫu nhiên nghỉ chân, xoay người nhìn nghiêng về phía trường tiểu học Trường Tân bên phía đối diện, cách đây không xa.
Ninh Trừng không biết anh muốn làm gì, nhanh chóng chạy tới, vừa mới đi đến bên cạnh, anh đột nhiên vươn tay, nắm chặt cổ tay cô, dắt cô đi về phía trước, hơn nữa là tốc độ rất nhanh, gần như là kéo cô đi.
Ninh Trừng hoảng sợ, vừa cố gắng kéo tay anh ra vừa giùng giằng muốn lùi lại, “Giáo sư Lục, anh làm gì vậy? Anh buông tôi ra.”
Hai người họ một người kéo một người phản kháng gây ra tiếng động rất lớn, lập tức thu hút ánh nhìn tò mò của người qua đường, có người bước đến, chỉ vào Lục Mang, “Anh này, anh quá không lễ phép rồi, anh không nghe cô gái này kêu anh buông cô ấy ra sao?”
Lâm Khiếu Ba cũng đã chạy tới, Lục Mang buông tay cô ra, “Rất tốt, hy vọng lúc Lưu Tiểu Đồng bị người ta lôi đi, mấy người cũng tích cực chạy đến xen vào việc của người khác như vậy.”
“…” Ninh Trừng lập tức hiểu ra, anh đang làm thí nghiệm, sắm vai Lưu Tiểu Đồng và người mang cậu bé đi.
Lâm Khiếu Ba nhanh chóng thuyết phục mấy người vây xem bên cạnh tản đi, quay lại hỏi Lục Mang, “Giáo sư Lục, có phải anh cũng hoài nghi Lưu Tiểu Đồng bị người quen mang đi?”
“Không cần hoài nghi, vốn chính là như vậy. Trưa thứ sáu Lưu Tiểu Đồng tan học, đi ra khỏi trường học, nhất định là do người quen mang đi, nếu không phải người quen, cậu bé là một đứa thường đánh nhau, sức lực sẽ không nhỏ, muốn mang cậu bé đi không phải là chuyện dễ dàng, nhất định sẽ khiến người đi đường chú ý, con đường này có rất nhiều người qua lại, vừa rồi hai người cũng đã thấy được.”
“Đúng vậy, hôm qua tôi đã phái người điều tra toàn bộ vùng lân cận trường học này, không ai nhìn thấy một cậu bé bị người khác cưỡng ép mang đi. Nói lên việc người này và Lưu Tiểu Đồng quen nhau, thậm chí là còn rất thân quen. Cho nên tôi mới càng hoài nghi là ông Thương Hải kia và Hoạ Mi.” Giọng nói của Lâm Khiếu Ba lại lớn hơn một chút, anh ấy vẫn luôn kiên định cho rằng, hoài nghi của mình không phải là không có căn cứ.
Ninh Trừng cảm giác tư duy của mình đã hỗn loạn, “Ông Thương Hải và Họa Mi mang Tiểu Đồng đi, vậy bạn học Trương Hàng thì sao? Không đúng, ý tôi là bố Trương Hàng thì sao?”
“Đều có khả năng,” Lục Mang nhìn về phía cô, “Cô, ông của cô – chủ Thập Quả Viên, cũng có khả năng. Cho nên, bây giờ lập tức đến Thập Quả Viên.”
“…”Đầu Ninh Trừng giống như bị một cái gì nặng nề gõ vào, phát ra tiếng vang “ù ù”. Lục Mang đã đi về phía xe, cô nhìn bóng lưng thẳng tắp mạnh mẽ của anh, khiếp sợ không nói nên lời.
Cô và Lâm Khiếu Ba một trước một sau quay lại xe, xe tiếp tục đi về phía Thập Quả Viên. Khoảng cách không xa, rẽ ở ngã tư đường phía trước, sau đó cứ đi thẳng, lộ trình không đến mười phút.
Mấy người họ bước vào tiệm, Ninh Hạo Nhiên thấy cả ba đồng thời xuất hiện, hơi bất ngờ, đặc biệt là lúc nhìn Lục Mang, đôi mày nhíu một lúc lâu mới giãn ra, “Cậu trai trẻ, sao lại không thấy tới mua chanh?”
Ninh Trừng nghe thấy câu hỏi như vậy, cảm thấy rất khó hiểu, không phải đây là lần đầu tiên hai người họ gặp mặt sao? Cậu trai trẻ? Vì sao hai người có vẻ như quen nhau vậy?
“Cháu bảo cô ấy tới mua.” Lục Mang hất cằm về phía Ninh Trừng, mình thì tự kéo ghế, ngồi xuống trong tiệm, thoạt nhìn như ở nhà mình.
“Cậu nói muốn chanh tươi, tôi cố ý đến vườn trái cây hái cho cậu, cậu lại không tới lấy. Cấp trên gì đó của cháu gái tôi, tính tình thật sự rất kỳ quặc, cũng thích ăn chanh. Miệng nó ngọt, cứ nói ông thật tốt, ông nội giỏi quá lừa lấy chanh của tôi đi. Tôi còn lo lúc cậu đến lấy thì làm sao bây giờ? Bây giờ xem ra tôi lo xa rồi, thì ra là cùng một người, trùng hợp quá.”
Ninh Trừng lập tức cúi đầu, lấy tay che trán, ngăn ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía cô của Lục Mang, trong lòng âm thầm kêu khổ, sao ông lại kể tuồn tuột luôn vậy?
Trong trường hợp này, Thường Tử Dương không ở đây, Lâm Khiếu Ba không quá am hiểu chuyện hoà giải, chỉ mở miệng hỏi tung tích của ông Thương Hải, cố ý chuyển hướng đề tài về phía vụ án.
Ninh Hạo Nhiên lặp lại những gì mình biết một lần, không khác ngày hôm qua lắm. Nhưng vẫn có thêm chút thông tin, đêm qua ông Thương Hải đã điện thoại tới, nghe được tin Lưu Tiểu Đồng mất tích thì quýnh lên, té ngã, bị gãy chân, chắc là một khoảng thời gian nữa vẫn chưa về được.
“Sao lại kỳ lạ như vậy? Quýnh lên liền té ngã, vừa ngã đã gãy chân, sau đó chưa về được. Ông ta sẽ không giấu Lưu Tiểu Đồng đi rồi chứ?” Lâm Khiếu Ba vẫn hoài nghi người này như cũ.
Ninh Hạo Nhiên lắc đầu phủ định, “Không đâu, Thương Hải không phải là người như vậy, cậu ấy chưa bao giờ nói dối tôi. Tôi hiểu cậu ấy là cái dạng người gì. Cậu ấy thật sự rất thích Tiểu Đồng, nhưng tuyệt đối sẽ không cướp Tiểu Đồng từ tay mẹ cậu bé. Dù sao thì chính cậu ta vẫn có con, tuy rằng rất bất hiếu. Với lại, hôm qua cậu ấy điện thoại tới, còn cố ý nói với tôi, nếu có người bắt cóc tống tiền, cho dù muốn bao nhiêu tiền cũng nhất định phải cứu Tiểu Đồng ra, cậu ấy sẽ nghĩ cách kiếm tiền.”
“Ninh Trừng, bóc quýt ăn, tôi muốn ăn quýt.” Lục Mang vẫn luôn lặng im trầm tư, đột nhiên mở miệng, kêu Ninh Trừng bóc quýt cho anh ăn, khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Ninh Trừng ngồi trước quầy thu ngân, đôi tay đang chống trán, nhìn chằm chằm vào notebook, nghe thấy câu nói không giống thỉnh cầu mà lại giống mệnh lệnh của anh, hai tay lập tức trật đi, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Mang, “Giáo sư Lục, anh muốn ăn quýt, có thể tự mình bóc. Nếu anh không biết, tôi có thể chỉ anh.”
Lúc cô nói những lời này, Ninh Hạo Nhiên đã đứng dậy, lầm bầm trong miệng, “Đứa nhỏ này, không lễ phép với cấp trên như vậy, thảo nào không thông qua kiểm tra.” Ông đi đến trước kệ hàng để trái cây, lấy một cái giỏ tre, bên trong đầy quýt tươi, sau đó đi đến trước mặt Lục Mang và Lâm Khiếu Ba, kêu hai người họ chọn.
Hai người họ mỗi người cầm một quả quýt, từng người bóc.
Lục Mang tay thì bóc quýt, mắt lại nhìn chằm chằm cô, khóe môi có một nụ cười nghiền ngẫm. Loại nụ cười này, giống y hệt lúc anh cười nhạo cô chưa tốt nghiệp tiểu học.
Nhất định là anh cố ý trêu cợt cô, bởi vì vừa rồi Ninh Hạo Nhiên không cẩn thận tiết lộ bí mật cô nói bậy sau lưng anh.
Thật ra cô không nói bậy về anh, đó đều là sự thật, anh vốn rất kỳ quặc. Đương nhiên lúc ấy vì lấy được chanh từ Ninh Hạo Nhiên, cô cố tình khuếch đại lên một chút.
Sau đó cô mới biết được, thì ra là Ninh Hạo Nhiên đã đồng ý với ai đó, sẽ đi lấy chanh tươi cho người đó nên mới cố ý đến vườn trái cây. Nhưng lúc ấy cô vừa vặn phải chuẩn bị chanh cho Lục Mang. Không ngờ quanh đi quẩn lại, hai người kia, thế nhưng lại là một người. Nói như vậy, một tháng trước anh đã tới tiệm nhà cô. Nhưng hai người họ không hề chạm mặt nhau lần nào!
Lục Mang ăn quýt xong, phủi tay, hỏi chỗ rửa tay ở đâu, Ninh Hạo Nhiên dẫn anh vào đi căn phòng nhỏ bên trong rửa tay.
Ninh Trừng dựng lỗ tai, muốn xác nhận xem họ có nói gì bất lợi với cô nữa không, cô thật sự lo lắng sau khi người đàn ông kỳ quặc này trở về sẽ nghĩ cách trừng phạt cô.
Kết quả hai người họ không nói gì, chỉ hàn huyên một ít chuyện về quýt chanh.
Sau khi Lục Mang rửa tay xong liền về Cục Cảnh sát. Anh vẫn rất lễ phép với Ninh Hạo Nhiên, trước khi rời đi, thế nhưng còn nói quấy rầy rồi, cảm ơn quýt của ông xong mới đi.
Ninh Hạo Nhiên nhìn bóng dáng Lục Mang và Lâm Khiếu Ba lên xe, đi đến bên cạnh Ninh Trừng, hạ giọng, cười ha hả nói, “Ôi chao, hai người đàn ông này đều rất không tồi, chọn thế nào đây? Quất Tử, cháu tự chọn đi, ông không cho ý kiến.” Ông nói xong, lập tức trốn vào trong phòng.
“Ông nội!” Ninh Trừng hoàn toàn hết chỗ nói với ông cụ này. Cô nhìn bóng dáng ông, hạ giọng nói một câu, bảo ông sau này đừng nói bậy, lấy túi xách sau quầy thu ngân rồi chạy ra xe.
Cô vừa chạy đến cạnh xe, chuẩn bị mở cửa ghế phụ lái, cửa phía sau đã bị Lục Mang mở ra.
Anh mở cửa xe ra, lập tức ngồi thẳng người lại, nhìn về phía cô từ trong xe, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường, “Xét thấy cô đã nhiều lần nhận sai người, tôi tốt bụng nhắc nhở cô một câu, cô là trợ lý của giáo sư Lục, không phải trợ lý của đội phó Lâm. Mời ngồi ở sau này.”
Ninh Trừng không nhịn được cười, cô xác định, anh kêu cô ngồi phía sau không phải vì cái gì khác, mà là vì vấn đề mặt mũi, cũng là vì tính cách kiêu ngạo quấy phá.
Nhưng mà, cuối cùng cô vẫn xoay người, ngồi bên cạnh Lục Mang. Vừa lên xe, cô liền nói anh ngồi sang bên cạnh, khoát tay bảo anh nhích qua bên kia, “Giáo sư Lục, lúc anh ngồi xe, có thể ngồi vào chỗ của mình không? Anh ngồi ở giữa, tôi làm sao mà ngồi? Ngồi trên đùi anh à?”
“Tôi có thể suy xét.” Nghe thấy câu hỏi của cô, anh nghiêm trang trả lời, nhưng người vẫn nhích sang bên cạnh, ngồi như người bình thường.
“…” Ninh Trừng ý thức được cô nói chuyện quá nhanh, lại nói hớ, sau khi ngồi xong, cô dứt khoát mím môi bảo trì sự im lặng, không mở miệng nói chuyện.
Một màn này, đều rơi vào mắt người đàn ông ngồi trên ghế điều khiển, đang lái xe.
Tầm mắt Lâm Khiếu Ba đảo qua kính chiếu hậu, nhìn một nam một nữ ở ghế sau, trong lòng đột nhiên lại nổi lên vị chua. Nhưng không biết nói gì nên chỉ chuyên chú lái xe.
Trong xe đột nhiên trở nên rất yên ắng, không khí hơi đè nén.
Lúc này, đánh vỡ bầu không khí buồn tẻ, thế nhưng lại là Lục Mang.
“Đi nửa ngày, bây giờ tôi có thể xác định một trăm phần trăm, ông chủ Thập Quả Viên không phải là người bắt cóc Lưu Tiểu Đồng.” Anh quay đầu nhìn Ninh Trừng, “Còn có cô. Tôi thấy cô cũng có khả năng bị bắt cóc đấy, cho nên sau này cô nên cẩn thận, đừng tùy tiện tin người xa lạ, cũng đừng nhận sai người.”
Ninh Trừng dở khóc dở cười, “Tôi đâu phải trẻ con, bắt tôi làm gì?” Cô đột nhiên tò mò, “Vì sao anh cảm thấy tôi và ông nội tôi không phải người bắt cóc Lưu Tiểu Đồng?”
“Không có vì sao, không có hung thủ nào dám chạy tới hỏi tôi như vậy, vì sao mình không phải là hung thủ. Hung thủ chân chính, nhìn thấy tôi thì chỉ biết nghĩ cách để che dấu. Đương nhiên, cũng có khả năng là hai người quá cao siêu, ngay cả tôi cũng có thể lừa gạt.”
Cô không biết anh đang nói thật hay đang nói giỡn. Nhưng cô mơ hồ cảm giác được, anh đến Thập Quả Viên là có mục đích khác, tuyệt đối không phải vì điều tra cô và Ninh Hạo Nhiên có phải là thủ phạm hay không, càng không phải vì đến ăn nhờ quýt đơn giản như vậy. Có phải anh vẫn còn hoài nghi ông Thương Hải? Vì sao ông Thương Hải lại gãy chân ngay lúc này?
“Giáo sư Lục, Thương Hải, Hoạ Mi, còn có bố Trương Hàng, anh cho rằng ai là người có khả năng mang Lưu Tiểu Đồng đi nhất?” Lâm Khiếu Ba đột nhiên chen ngang cuộc đối thoại của họ.
Lục Mang trả lời, lại lần nữa khiến Ninh Trừng và Lâm Khiếu Ba khiếp sợ.
Đến tận lúc tới Cục Cảnh sát, Ninh Trừng vẫn còn đang suy nghĩ, vì sao anh lại cho ra đáp án như vậy, một đáp án cô hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.