Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ

Chương 15:




Hắn không biết nằm tại chỗ bao lâu, tay chân đều gần như chết lặng, đợi đến dần dần có khí lực, mới có thể đỡ tảng đá đứng lên.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có đa đa phát ra tiếng kêu thê lương, mỗi lần đi một bước, đều có thể nghe được tiếng bước chân trầm trọng của chính mình.
Hoàng đế rời khỏi mảnh bụi cây kia, không có gặp phải thích khách, cũng không có thấy Lý Tầm.
Thời điểm sắp sửa ngã xuống, Ngự Lâm quân vội vã tới rồi, thấp thỏm lo sợ mà nghênh đón đế vương của bọn họ, sau đó nhìn thấy áo xanh trên người hoàng đế thấm đẫm vết máu.
Ngu thống đi đầu lĩnh lập tức quay người trở về đem thái y trên lưng ngựa lôi xuống dưới, thái y ai u một tiếng, cầm hòm y cấp bách tiến tới, ngay tại chỗ vì hoàng đế xử lý thương thế.
Một khi vén lên y phục mới phát hiện, thương tích của hoàng đế cơ hồ khắp người, thương tổn nặng nhất không thể nghi ngờ là lỗ hổng trên vai kia, vết đao gọt đi một mảnh da thịt, lại mất máu quá nhiều, chống đỡ được đến lúc này mà còn có thể nhúc nhích thực sự không dễ dàng.
Thái y nơm nớp lo sợ giúp hoàng đế băng bó kỹ vết thương, chạm đến áo xanh dính đầy lá rụng cùng vết máu, đang định đem nó vứt bỏ, lại phát hiện hoàng đế nửa hôn mê cũng túm nó rất chặt.
Ngu thống lĩnh thấy thế nhíu mày, đối với phó thống lĩnh bên cạnh nói: “Đi xung quanh tìm xem phụ cận có người khác hay không, Lý đại nhân chắc hẳn phải theo bên cạnh bệ hạ.”
Mới giao phó xong, phó thống lĩnh lẫm lẫm liệt liệt mệnh lệnh thuộc hạ thanh âm liền làm hoàng đế bừng tỉnh.
Ngu thống lĩnh thầm mắng một tiếng, vẻ mặt cung kính mà tiếng lên nhận tội, hoàng đế được người dìu nửa ngồi, trong vẻ mặt còn có chút hỗn loạn, mà loại hỗn loạn này chỉ duy trì trong chốc lát, sau đó hoàng đế liền ra lệnh cho hắn.
“Lý đại nhân vì dẫn thích khách rời đi mất tích, ngươi dẫn người đi tìm cho trẫm! Hướng bắc, tìm kĩ vào! Trẫm muốn sống thì thấy người” ngữ tốc hoàng đế cực nhanh, nói quá mau lại làm cho hắn bắt đầu gấp rút thở dốc. Không biết là đau xót hay bi thống, năm chữ cuối cùng hắn nói ra càng gian nan, “Chết phải thấy thi thể…”
Ngu thống lĩnh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, tựa hồ nhìn thấy vị đế vương trẻ tuổi này trong mắt mang lệ.
Ngu thống lĩnh nói: “Xin bệ hạ yên tâm, thần đã cho người đi tìm Lý đại nhân, tin tưởng không lâu sẽ có kết quả.”
Hoàng đế tỉnh táo lại, giống như mới một khắc kia cảm xúc chỉ là ảo giác. Mà Ngu thống lĩnh biết, chỉ cần thuộc hạ một ngày chưa truyền đến người kia tin tức, hoàng đế liền một khắc không thể bớt giận, liên lụy tham dự bãi săn hộ vệ cùng toàn bộ Ngự Lâm quân tính mạng đều sẽ treo lơ lửng ở vách núi.
Nhưng mà mặc dù phó thống lĩnh mang theo thuộc hạ ngày đêm không ngừng tìm kiếm, cũng trước sau không có tin tức tốt hồi bẩm.
Hoàng đế trở lại hành trướng sau nổi trận lôi đình, tất cả người có hiềm nghi ám sát còn chưa kịp biện giải liền bị Ngự Lâm quân giam giữ, kêu oan cầu xin người quỳ thành một mảnh. Hoàng đế đứng ở trên cao, vẻ mặt nhất quán băng lãnh.
“Trẫm cho các vị vài ngày thời gian suy nghĩ thật kỹ một chút muốn dùng lý do gì đến thuyết phục trẫm.”
Hoàng đế đảo qua đoàn người đông nghìn nghịt phía dưới, trong đó không thiếu người quyền cao chức trọng có thể nói là rường cột nước nhà, ánh mắt của hắn như đang nhìn vật chết, ý cười rét run: “Dù sao trẫm từ trước đến giờ thà giết lầm, còn hơn bỏ sót.”
Những người bị Ngự Lâm quân giam giữ rốt cục cảm thấy tính mạng có nguy cơ bị đe dọa, khẩu bất trạch ngôn(1) bắt đầu chỉ điểm tố cáo lẫn nhau. Mà người đang lúc hoảng loạn lời nói ra cùng lắm chỉ có thể tin năm phần, hoàng đế không kiên nhẫn ở lại nghe, phất tay áo liền đi.
Ngu thống lĩnh rất ân cần mà đem người đều kéo trở lại, dù sao hình phòng tự có vô số thủ đoạn hỏi ra chân tướng.
Hơi muộn một chút, thái y đi đổi thuốc thời điểm, liền thấy miệng vết thương trên người hoàng đế nứt ra hơn phân nửa, băng vải quấn khắp người đều ngấm đầy máu.
Thái y kinh hãi, quỳ xuống tại chỗ hô: “Xin bệ hạ bảo trọng thân thể! Thương thế kia không thể lại nứt ra a!”
“Cút!”
Hoàng đế lạnh lùng liếc hắn một cái, nhẹ thở ra một hơi, cố đè nén xuống trong lòng cuồn cuộn không ngừng bạo ngược. Hắn không phải không có phẫn nộ nghĩ: “Bảo trọng, bảo trọng, không bằng trẫm chết đi cho xong!”
Nhưng hắn không thể, bởi vì hắn là hoàng đế, hắn không thể tùy ý làm bậy, chỉ vì hắn là hoàng đế. Nhưng hắn thà rằng hắn không phải hoàng đế, nếu thế hắn làm gì cố kị nhiều như vậy, Lý Tầm cũng không cần phải vì hộ giá(2)mà hi sinh chính mình.
Hoàng đế vì một câu bảo trọng bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt kia của Lý Tầm trước khi đi, dường như là đã biết kết cục của chính mình mà biểu hiện ra cuối cùng lưu luyến.
Hắn hận Lý Tầm tự ý hành động, lại không dám nghĩ tới hiện tại Lý Tầm chính là cái gì tình trạng. Nếu như lúc đó mình bắt hắn trở lại là tốt rồi, cùng lắm thì chết cùng nhau.
Đã qua một ngày.
Hoàng đế tiều tụy ngồi một đêm, cảm giác đau thương trên người gần như tê liệt. Hắn đứng lên, vững vàng tỉnh táo mà đi ra ngoài hành trướng.
Hắn chờ không nổi rồi.
Thái y canh giữ ở ngoài trướng, thấy hoàng đế đờ đẫn nện bước đi ra ngoài, trong lòng cả kinh liền xông lên phía trước liều mạng ngăn lại. Hoàng đế cúi đầu liếc hắn một cái, giống như bỗng chốc nhận ra hắn là ai, lập tức biến đổi sắc mặt, tùy tay rút thanh kiếm để ở bên cổ thái y. Đáng thương thái y sợ đến tay chân run rẩy, bịch một cái trực tiếp quỳ xuống, nhưng vẫn phải tận trung với cương vị mà kéo hoàng đế, tận tình mà khuyên nhủ.
Hoàng đế mắt điếc tai ngơ(3), hành tẩu bước chân bỗng nhiên ngừng.
Thái y tưởng chính mình khuyên bảo có tác dụng, ngẩng đầu lên lại phát hiện hoàng đế đang nhìn chằm chằm Ngu thống lĩnh đi tới cách đó không xa, hoặc là nói người trong ngực Ngu thống lĩnh.
(1) Khẩu bất trạch ngôn: lời nói trong lúc hỗn loạn, không còn giữ lễ nghĩa mà bắt đầu nói bậy
(2) Hộ giá: bảo vệ vua
(3) Mắt điếc tai ngơ: làm lơ, không thèm nghe

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.