Một Vạn Năm

Chương 59: Chương 57 trăng máu - diệt ô long trại




Đám thổ phỉ còn lại sau thi thấy tên thổ phỉ kia đổ xuống, cùng trái tim đầy máu đang đập trên tay nàng liền hoàn hồn, sợ hãi nhìn nàng.
"Yêu...Yêu nữ! Ngươi...Ngươi đừng lại đây". Đám người ấp úng lên tiếng, sợ hãi lùi lại.
Trong sơn trại tên thủ lĩnh được đám đương gia đỡ ra. Bọn hắn nghe thấy tiếng hét, nên vội vàng chạy tới. Đập vào mắt bọn họ là một mỹ nữ xinh đẹp yêu kiều, nhưng trên tay nàng ta lại là một trái tim đỏ ỏn khiến người khác nhìn thấy liền có cảm giác buồn nôn.
"Yêu nữ, ngươi dám tới sơn trại bọn ta kiếm chuyện? Ngươi nghĩ đây là nơi không người sao?". Tam đương gia lên tiếng chất vấn.
Dù nàng ta rất đẹp, nhưng nàng ta lại ra tay độc ác như vậy. Bọn hắn cũng không nhịn được rùng mình một cái. Đại vương Ô Đặc Tư cùng các đương gia khác đứng một bên đánh giá nữ nhân phía trước này.
Ha ha ha ha!
Tiếng cười điên cuồng vang lên, tay nàng nắm lại, trái tim trên tay theo đó bị bóp nát. Nàng ta đưa cái tay dính đầy máu nhớt nháp của mình lên miệng, liếm ngón tay đang dính đầy máu thịt kia.
Đám thổ phỉ thấy vậy, trong bụng một trận cồn cào buồn nôn. Quá ghê tởm rồi! Yêu nữ này vậy mà liếm máu thịt trên tay.
"Yêu nữ, ta giết chết ngươi". Tam đương gia không nhịn nổi nữa, hắn cầm trảm mã đao chém về phía nàng.
Nàng nhìn hình ảnh trước mắt, tam đương gia giống như được tua chậm. Nàng thoắt cái liền đến đứng sau tam đương gia. Trong mắt đám thổ phỉ chỉ thấy yêu nữ này đột nhiên biến mất, khi bọn họ nhìn thấy nàng lần nữa thì nàng đã đứng sau tam đương gia từ lúc nào rồi.
"Tam đệ! Không...!"
Ô Đặc Tư phản ứng lại hét lớn, hắn vừa lên tiếng đồng thời tam đương gia cũng cảm thấy một cỗ tê dại trước ngực. Ngay sau đó là cảm giác đau đớn thấu trời, phía trước ngực hắn nhô ra một cái tay nữ nhân. Móng tay sắc nhọn cắm vào vào quả tim đang đập của hắn. Máu nhỏ giọt từ tay nàng ta rớt xuống đất.

Ý thức tam đương gia vẫn còn, hắn nhìn nàng ta cứ vậy bóp nát quả tim của hắn. Cùng lúc quả tim bị bóp nát thì hắn cũng tắc thở.
Nàng rút tay ra, máu vấy lên y phục hồng phấn của nàng. Tam đương gia cũng gục xuống đất trước sự sợ hãi cùng phẫn nộ của đám thổ phỉ.
Nàng giơ tay lên trước mặt ngắm nghía bàn tay ngọc ngà nhuốm máu, từng giọt xuôi theo cánh tay nàng rới xuống đất. Nàng nhìn về Ô Đặc Tư cùng đám thổ phỉ, bước từng bước đến gần bọn họ.
"Yêu nữ, bọn ta cùng liều với ngươi. Trả thù cho tam đương gia!". Nhị đương gia giơ trảm mã đao lên cao hét lớn.
Đám thổ phỉ biết hôm nay bọn họ không chạy thoát. Mọi lần đều là bọn họ giết người cướp của. Lần này thì ngược lại, hôm trước một người tới cướp của bọn họ, hôm nay một người tới đoạt mạng.
Nhân quả luân hồi! Không ai tránh thoát!
Đám thổ phỉ lao vào tấn công nàng, ai nấy đều ôm ý định liều chết. Nàng nhìn đám nhân loại thấp hèn trước mặt bằng ánh mắt lạnh nhạt, không chứa một tia cảm xúc. Miệng vẫn treo nụ cười không tắt, kể cả khi giết người, nàng ta vẫn cười như vậy.
Đám nhân loại này sẽ giúp nàng sớm ngày về được Yêu Giới. Chỉ cần có thể về được Yêu Giới, vậy nàng sẽ không từ mọi thủ đoạn. Khác chủng tộc thì đều là lũ thấp hèn, không cần thiết phải thương hại!
Lấy nàng làm trung tâm, từ dưới đất chỗ nàng đứng trồi lên những sợi xích đen thui, nhưng toát ra luồng yêu khí màu hồng như những ngọn lửa đang thiêu đốt. Đầu dây xích có những mũi nhọn, uốn lượn như những con rắn thức giấc nhú khỏi mặt đất.
Đám thổ phỉ chưa tới gần nàng đã bị dây xích xuyên thủng. Tiếng chuông cổ xưa từ lắc chuông trên cổ nàng phát ra, tiếng chuông như những ác ma đang kêu gào.
Âm thanh làm đám người ôm đầu quỳ xuống, máu từ tai, mắt, mũi, miệng bọ họ chảy ra. Tiếng gào thét bi ai vang vọng giữa đêm, nhưng ngoài người ở đây ra thì không ai có thể nghe thấy.

Ô Đặc Tư bị Vân Nhu đả thương từ hôm qua, nên hắn đứng một bên không thể tham gia giao chiến. Ánh mắt hắn nhìn thấy từng tên đàn em và huynh đệ chết thảm trở nên phẫn hận.
Từng sợi xích đâm tới đâu là một xâu người bị xiên vào tới đó, tiếng "rột roạt" không ngừng vang lên. Đám thổ phỉ dường như không sợ chết, hết người này tới người khác xông tới. Cho dù cái kết bọn họ đều bị xiên thành xâu thịt, nhưng cũng không làm nhụt ý chí của họ.
Nàng đi tới đâu, máu chảy tới đấy. Thậm chí có những sợi dây xích quật ngang, đầu của đám thổ phỉ theo đó tách rời khỏi cơ thể, bay lộn trong không trung rồi rớt xuống chân nàng.
Ánh mắt trợn trừng lớn không cam lòng cùng sợ hãi. Có những cái đầu còn bị dập, não phọt vào váy nàng. Nơi nàng đi qua còn có những con ngươi lăn lốc dưới mặt đất. Tiếng "bụp" phát ra từ dưới chân, nàng dẫm đạp trên những con ngươi mà đi.
Không biết đã giết đỏ mắt bao lâu, cuối cùng chỉ còn lại Ô Đặc Tư. Hắn lúc này đang quỳ dưới đất run cầm cập, vết thương cũ của hắn rỉ máu cũng không đau bằng cảnh tượng trước mặt. Khắp nơi thi thể không còn nguyên vẹn, đầu người lăn lốc khắp nơi, máu nhiễm đỏ sơn trại.
"Ngươi cảm thấy sao? Có phải rất phẫn nộ không? Nhưng ngươi có thể làm gì giờ?". Hắc Mông nhìn Ô Đặc Tư nở nụ cười dịu dàng, mắt híp lại cong cong như vầng trăng khuyết.
Nhìn mà xem, đám nhân loại thấp hèn đều phải quỳ dưới chân nàng. Nơi nào không có những cái xấu xa ác độc? Yêu Giới có, Nhân Giới cũng có. Nàng trước kia là một Yêu Tôn, cũng là một Nữ Vương cao quý, tâm nàng lúc đó hướng thiện.
Nhưng cái kết thì sao? Nàng bị thuộc hạ phản bội liên hợp cùng Yêu Tôn khác truy sát nàng. Tu vi vạn năm của nàng cứ thế mà tiêu tan, biến thành một con Hồ Ly bình thường không tu vi.
Đến thân thể hiện tại cũng là do Huyết Chuông ảnh hưởng, nàng mới có thể hoá hình tạm thời. Nàng có thể không hận sao? Vạn năm tu vi có dễ dàng gì? Đẩy nàng tới nước đường này! Nàng hận! Nàng muốn quay về đỉnh cao, huyết tẩy Yêu Giới, không chết không dừng lại ý niệm này!
"Muốn chém muốn giết thì làm đi!". Ô Đặc Tư gầm lên với Hắc Mông, hắn nghiến răng nói từng chữ một.
Hận? Sao hắn có thể không hận? Nàng ta hủy sơn trại của hắn, giết sạch huynh đệ của hắn. Nhưng hắn càng sợ hãi nàng ta hơn, nàng ta là thứ khủng bố nhất hắn từng thấy. Nàng ta giết người như cỏ rác làm người khác thấy đáng hận. Đến hắn cũng không thể ra tay độc ác được như nàng ta, nghĩ lại hắn thấy bản thân mình thật kém cỏi, ngay cả một nữ nhân cũng không bằng.

"Là ngươi nói đấy nhé, ta sẽ thoả mãn nguyện vọng của ngươi". Nàng ghé vào tai Ô Đặc Tư thì thầm.
Âm thanh như tiếng chuông báo tử, giọng nói dụ hoặc câu nhân nhưng không khác gì con rắn độc bò trên cơ thể. Một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng hắn thẳng lên gáy, da đầu tê dại.
Nàng đưa ngón trỏ điểm vào trán hắn, ánh mắt hắn trừng lớn sợ hãi, tim hắn hiện tại đập thình thịch liên hồi.
Một hơi thở...
Hai hơi thở...
Ba hơi thở...
Không có gì xảy ra cả, ánh mắt hắn nhìn nàng hiện một tia nghi hoặc. Nàng ta không...
Ô Đặc Tư vừa nghĩ thì đã thấy tay nàng đang nằm trong lồng ngực hắn rồi. Nàng ta vừa nhìn hắn vừa cười, tay nàng vuốt ve trái tim trong lồng ngực hắn.
Hắn muốn cử động, muốn hét lên, muốn chạy đi nhưng cơ thể không nghe hắn sai khiến. Đúng rồi, là nàng, nàng khi nãy điểm vào trán hắn?
Cơn đau nhức khi lồng ngực bị xé rách, hắn thở gấp, trán hắn lúc này nổi đầy gân xanh, lấm tấm mồ hôi, mắt đỏ ngầu vì nỗi đau thấu xương.
Tay nàng nắm lấy trái tim hắn, Ô Đặc Tư trợn mắt, miệng hắn mở lớn nhưng không phát được ra tiếng. Ánh mắt hoảng loạn nhìn nàng, trong đầu hắn lúc này chỉ muốn cầu xin nàng. Xin nàng đừng giày vò hắn nữa! Giết hắn đi! Giết chết hắn ngay đi!
Nụ cười nàng ngày càng sâu hơn, tay nàng nắn bóp trái tim mạnh hơn, luồng ấm nóng phả vào tay nàng. Cảm giác mềm mại, trái tim nhảy nhót trong lòng bàn tay thật thú vị.
Máu trong lồng ngực hắn trào ra, xuôi theo ngực chảy xuống đầy đất. Mùi tanh nồng mặc sộc vào mũi hắn, hắn cũng không biết là mùi máu của hắn hay là máu của đám huynh đệ đã chết của hắn.
Mỗi lần nàng nắm chặt trái tim hắn là một lần hắn không thở nổi, mắt hắn trợn trắng. Hắn cảm thấy nàng ta đang dựt trái tim hắn, kéo rồi thả, kéo rồi thả. Nỗi sợ hãi của hắn hiện tại không thể diễn tả được. Mắt hắn chảy ra huyết lệ, là sợ hãi, là hoảng loạn, cũng là phẫn hận.

Sựt!
Hắn cảm thấy ngực một trận trống rỗng, hắn không thở được. Nhưng hắn không chết luôn, ánh mắt hắn trợn lên nhìn nàng. Tay hắn lúc này lấy lại được quyền điều khiển, đưa về phía nàng. Trả lại tim cho hắn! Trả cho hắn!
Đáp lại hắn là cảnh tượng nàng ta ăn tươi nuốt sống trái tim hắn. Mỗi lần nàng ta cắn, ánh mắt hắn càng thêm khiếp sợ. Hắn khó chịu quá, hắn không thở được. Hắn muốn nhắm mắt, hắn không muốn nhìn nữa. Nhưng hắn không được phép nhắm mắt, mở mắt nhìn nàng ta ăn hết trái tim của mình.
Cuối cung hắn cuối cùng cũng có thể giải thoát, ánh mắt hắn trợn ngược. Ngoài khiếp sợ đọng lại trong mắt thì chẳng còn gì khác.
Ha ha ha ha!
Như chơi xong một trò chơi thú vị, nàng ta phá lên cười lớn. Tiếng cười điên cuồng phấn khích vang vọng trọng đêm tối. Giữa hàng ngàn cái xác, nàng ta là duy nhất.
Người nàng bốc lên luồng khí đen dập dờn. Nàng ta bước đến giữa sân, bắt đầu lẩm nhẩm chú ngữ.
"कहने के लिए कुछ भी नहीं
इसलिए मैंने इसे बेतरतीब ढंग से लिखा। "
Trận pháp dần hiện ra, nàng đi tới giữa trận đặt Huyết Chuông vào giữa. Chuông được đặt vào thì bay lơ lửng lên.
Phận pháp hình tròn, có màu đỏ như máu, viền trận pháp có những văn tự cổ xưa không ngừng chuyển động. Theo Huyết Chuông bay lơ lửng lên, trận pháp cũng xuất hiện từng vòng một cho đến khi thành một hình cầu.
Huyết Chuông trong trận pháp không ngừng vang lên âm thanh. Trận pháp toát ra những luồng khí màu đỏ, Huyết Chuông ở giữa lắc càng ngày càng nhanh.
Huyết dịch ở khắp nơi nhanh chóng bị nó hấp thụ, thi thể cũng theo tốc độ mắt thường thấy mà teo tóp lại thành một cái xác khô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.