Một Vạn Năm

Chương 41: Tâm Ma





Đám người tứ đại gia chủ nghe Tuế Nguyệt nói vậy cũng thấy có lý.
Bọn họ là thế lực lớn, biết thì cũng có thể làm gì bọn họ? Vân gia vốn dĩ chẳng có cái bản lĩnh đấy.
Vậy bọn họ ngồi đây lo lắng để làm gì? Không có Tuế Nguyệt nhắc nhở, bọn họ cũng suýt quên thân phận của mình.
"Tuế Nguyệt quốc sư nói rất có lý.
Nhưng ngươi cũng không giống vẻ bề ngoài của ngươi cho lắm".
Bạch Mộ âm trầm lên tiếng.
Hắn thấy Tuế Nguyệt trước mặt này mưu mô xảo quyệt, không có dáng vẻ trích tiên như bề ngoài hắn thể hiện.
"Bạch gia chủ cũng đâu khác gì? Ai chẳng có thủ đoạn, khác ở chỗ ngươi có thể thực hiện nó ra được hay không thôi! Vốn dĩ chẳng ai đơn thuần! Nếu ta đơn thuần, vậy thì đã không có Tuế Nguyệt ta của ngày hôm nay a".
Tuế Nguyệt đưa ánh mắt nhìn Bạch gia chủ sau đó hắn lại nhìn về phất trần trên tay, nhẹ vuốt mấy cái rồi nở nụ cười.
Suy nghĩ Tuế Nguyệt dần bay xa.
Mưu mô sao? Hắn trước cũng không phải vậy.
Nhưng vậy thì có sao, hiện giờ hắn được là chính hắn rồi.
Nghĩ vậy, nụ cười hắn càng ngày càng trở nên âm trầm vặn vẹo mất đi nhân tính.
Đám gia chủ nghe Tuế Nguyệt cười, bọn họ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Tuế Nguyệt này bọn họ không thể chọc được.
Vân Thành (Huyền Vũ Đế Quốc)
Đám người Vân Thiên Khải đang sốt ruột đi qua đi lại ngoài phòng Vân Nhu.
Vốn đang trong không khí căng thẳng lo lắng, vậy mà từ xa vọng lại tiếng kêu của một tên nam nhân như bị chọc tiết làm tan đi bầu không khí căng thẳng.
Tên đang kêu đó không ai khác chính là tên miệng quạ đen.
Hắn tên là Truy Phong, hắn mới vào Vân gia được một thời gian.
Nhưng miệng hắn xúi quẩy, nói là lời nào xui là lời đó linh nghiệm, người trong Vân gia không ai muốn tới gần hắn.
Hắn chỉ là một tên hộ vệ thấp cổ bé họng, Vân Thiên Khải cũng không biết rõ về hắn.
Lúc vào Vĩ Mặc Sâm Lâm ứng cứu Vân Nhu, hắn liền tự đề cử mình đi, vẻ mặt chết cũng không từ.
Ai biết đâu tên này là tên miệng thối, Vân Thiên Khải cảm thấy thật hối hận khi dẫn tên này theo.

Sau khi về Vân gia, hắn đã cho người kéo tên đó ra đánh 100 trượng.
Tiếng kêu như bị chọc tiết không ngừng vang tới, Vân Thiên Khải nhíu mày phân phó tên hộ vệ gần đó.
"Ngươi nhét cái giẻ vào mồm tên đang la hét kia, đừng để hắn hét nữa".
"Vâng thưa gia chủ".
Tên hộ vệ cung kính cúi đầu sau đó lui xuống.
Cuối cùng thì cũng yên tĩnh, một lúc sau dược sư đẩy cửa bước ra.
Hắn ta chính là vị dược sư y thuật cao nhất của Vân gia.
Trong các đại gia tộc đều có một vị dược sư riêng, Vân gia cũng không ngoại lệ.
Để tránh tai mắt của tứ đại gia tộc và hoàng thất, vậy nên Vân Thiên Khải chỉ dùng dược sư của Vân gia bọn họ có.
Vân Thiên Khải cùng Ôn Lan Nguyệt thấy vị dược sư kia ra, nhanh chóng chạy đến hỏi thăm tình hình.
"Nhu Nhi của ta như thế nào rồi?".
Ôn Lan Nguyệt lo lắng vội hỏi.
"Tiểu thư đã qua cơn nguy kịch rồi, hai vị cứ yên tâm.
Tiểu thư do mất máu quá nhiều, cơ thể bị nội thương.
Hơn nữa hình như tiểu thư bị tụt tu vi".
"Tụt tu vi?".
Vân Thiên Khải ngạc nhiên, gấp gáp hỏi.
"Vâng thưa gia chủ.
Không chỉ riêng tiểu thư tụt tu vi, ngay cả vị công tử ở phòng bên cũng vậy.
Vị đó còn tụt tu vi nhiều hơn tiểu thư, nhưng may vị công tử đó lại không thương nặng như tiểu thư".
"Ngươi có biết lý do không?".
Vân Thiên Khải nhíu mày, nữ nhi hắn và Mặc Uyên tụt tu vi? Tại sao lại có thể như vậy.
"Thưa gia chủ, ta kiến thức nông cạn, xin thứ cho ta không thể giúp gì cho tiểu thư".
Vị dược sư thở dài lắc đầu.
Lần đầu tiên hắn gặp trường hợp như này, hắn cũng rất ngạc nhiên.

"Ngài có thể đợi tiểu thư cùng vị công tử kia tỉnh lại thì hỏi thử xem.
Ta đã kê thuốc cho tiểu thư và vị công tử kia, hai người chỉ cần điều dưỡng ít hôm là có thể xuống giường".
Dược sư sau đó cúi đầu cung kính báo cáo với Vân Thiên Khải.
"Được rồi, ngươi lui đi".
Vân Thiên Khải sau đó cùng Ôn Lan Nguyệt nhanh chóng bước vào phòng thăm Vân Nhu.
Trong phòng lúc này, trên giường một nữ nhân xinh đẹp đang yên tĩnh nằm.
Khuôn mặt nàng tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở tuy vẫn còn yếu ớt nhưng cũng ổn định hơn trước.
Ôn Lan Nguyệt đi tới ngồi bên giường, nàng một tay cầm lấy tay Vân Nhu ôm vào ngực, một tay thì đưa ra vuốt ve má Vân Nhu.
Hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt nàng rồi rớt xuống tay Vân Nhu.
Nữ nhi của ta a! Không ngờ đã lớn như vậy rồi!
"Phu nhân, nàng đừng đau lòng quá.
Dược sư nói rồi, nữ nhi của chúng ta sẽ sớm tỉnh lại thôi".
Vân Thiên Khải tiến lên an ủi Ôn Lan Nguyệt.
Ôn Lan Nguyệt nhìn phu quân mình, nàng lau đi nước mắt, thở dài.
Bỗng nàng nhớ tới chuyện của Mặc Uyên, nàng vội hỏi Vân Thiên Khải.
"Chuyện của Mặc Uyên tính sao đây? Tứ đại gia tộc và hoàng thất sớm sẽ biết chúng ta đã cứu được Uyên Nhi".
"Bọn họ cho dù biết cũng không làm được gì.
Bọn họ chỉ có thể âm thầm làm trong tối, bên ngoài vẫn sẽ giả nhân giả nghĩa đóng vai người tốt".
Dừng một chút, Vân Thiên Khải để tay ra sau lưng, nhìn về phía cửa bằng ánh mắt xa xăm, sau đó nói tiếp.
"Uyên Nhi là huyết mạnh cuối cùng của Mặc gia, ta cho dù có chết cũng phải bảo vệ nó.
Như vậy phu thê Mặc huynh mới có thể an nghỉ".
"Vậy còn chuyện Vân Nhu và Mặc Uyên tụt tu vi, chàng cảm thấy chuyện này như thế nào?"
Vân Thiên Khải nhíu chặt hai hàng lông mày lại, hắn suy nghĩ một chút rồi đáp.
"Ta từng nghe qua có một loại tà công có thể hấp thụ tu vi của người khác để nâng cao tu vi của bản thân.

Tên loại công pháp đó được gọi là Hấp Tinh Đại Pháp.
Nghe nói có một tên đại ma đầu từ thời kỳ đại lục còn đỉnh cao, chính là đoạn lịch sử bị biến mất đó.
Hắn ta đã sáng tạo ra công pháp này, bị chính phái vây công.
Chuyện xảy ra sau đó ta cũng không rõ nữa".
Vậy rốt cuộc là tên đại ma đầu đó chết chưa? Chính phái có thành công hay không? Hắn cũng rất muốn biết.
"Vậy chuyện này..." Ôn Lan Nguyệt cũng không biết nói gì cho phải.
"Nếu như có người hút đi tu vi, vậy thì phải xem đám người đó ở phe nào.
Nếu là đám người y phục đỏ thần bí thì cũng không có gì lạ.
Nhưng nếu là người của tứ đại gia tộc hay hoàng thất, vậy thì bọn họ đây là đang tu luyện tà công?".
Ôn Lan Nguyệt cùng Vân Thiên Khải nhìn nhau trầm mặc.
Chuyện này là chuyện hệ trọng, vẫn nên để Vân Nhu cùng Mặc Uyên hồi phục rồi tính tiếp.
Bên phòng bên cạnh, Mặc Uyên lúc này đang rơi vào mộng cảnh.
Xung quanh hắn đều là một màu đen tối, đến giơ tay cũng không nhìn thấy được năm ngón.
Không gian đen tối không gây hại cho hắn, nhưng đứng ở một nơi yên tĩnh không có bất cứ một tia ánh sáng nào như này khiến hắn cảm thấy khó thở.
Hắn chỉ nghe thấy tiếng tim hắn đập "thình thịch", trong không gian tối đen vô tận này vậy mà vang vọng rõ ràng.
Da đầu lúc này căng cả lên, hắn bước đi vô định về phía trước.
Lạ thay, nơi hắn bước qua đều không để lại một tiếng động.
Nơi hắn đứng rốt cuộc là nơi nào?
Càng tiến lên phía trước tim hắn càng đập nhanh hơn, hơi thở hắn cũng trở lên gấp gáp.
Dù một người có kiên định tới đâu, nhưng khi đứng ở một không gian đen tối vô tận này cũng đều không thể bình tĩnh được.
Mở mắt trong khoảng không gian tối khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Hắn nhắm mắt lại, tiếp tục đi về phía trước.
Chợt từ đằng sau thò ra một cái tay vuốt bên má phải của hắn.
Mặc Uyên giật mình, mau chóng nhìn xung quanh.
Nhưng xung quanh vẫn là một khoảng tối đen, hắn không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.
Không thể nhìn thấy, lúc này cho dù có mắt cũng giống như người mù.
Cảm giác bất an và bất lực khiến hắn dần mất bình tĩnh, hắn hét lớn lên.
"Ai? Ai đang ở đó? Ra đây mau, đùng có giả thần giả quỷ".
Âm thanh vang vọng nhưng không một ai đáp lại hắn, chỉ có tiếng hít thở gấp gáp của hắn kèm theo âm thanh của hắn dần biến mất ở nơi xa.

Lúc này trong lòng hắn đã dâng lên một cỗ sợ hãi chưa từng có.
Cảm giác sợ hãi, bất lực này giống y như lúc hắn bắt đầu vòng lặp trùng sinh.
Đã lâu rồi hắn chưa tái hiện cảm giác này, nhưng hôm nay cảm giác này lại xuất hiện.
Chỉ khác mỗi, lần này là ở trong hoàn cảnh khác.
Mặc Uyên đưa tay lên dụi mắt, ý đồ cố gắng để có thể nhìn được mọi thứ dù chỉ là một chút, đáng tiếc không có tác dụng gì cả.
Phía sau, cái tay đó lần nữa chạm vào vai hắn.
Hắn quay người lại, dựa theo phản ứng bản năng sử dụng linh lực đánh về hướng đó.
Nhưng trong mộng cảnh, hắn không thể sử dụng linh lực.
Cú đánh của hắn lúc này như một trò cười vậy.
Mặc Uyên lúc này hoảng loạn quay đầu chạy, trong không gian tối đen không thấy bất cứ thứ gì, hắn cứ như vậy chạy vô định về phía trước.
Xung quanh lúc này chỉ có tiếng tim của hắn đập và tiếng thở dốc vì hoảng sợ.
Dần dần, đằng sau hắn vang lên tiếng bước chân, theo tốc độ hắn mà chạy.
Hắn chạy nhanh thì tiếng bước chân đó nhanh, hắn chạy chậm thì tiếng bước chân đó cũng chậm lại.
Dường như lúc nào cũng duy trì khoảng cách với hắn khoảng một trượng.
"Rốt cuộc là ai? Lăn ra đây cho ta..."
Mặc Uyên lúc này đã không còn bình tĩnh được nữa, hắn không ngừng hét lớn với khoảng không gian tối trước mặt.
Ha ha háa háa há~
Một tiếng cười vặn vẹo bệnh hoạn từ khoảng không đen tối trước mặt hắn truyền tới, ban đầu tiếng cười âm trầm sau đó tăng cao âm tiết như một tên điên loạn.
Giọng đó hắn không thể nào nhận sai, giọng đó là giọng của hắn.
Nhưng hiện tại người đang cười không phải hắn.
Tâm ma? Hắn đã triệt để thoát ra? Muốn khống chế ngược hắn sao?
Cơn hoảng loạn dâng lên, Mặc Uyên vội vã quay lưng chạy về phía trước.
Hắn không muốn! Hắn không muốn bị khống chế!
Bất chợt con đường bằng phẳng không còn nữa, hắn bước hụt sau đó rơi tự do.
Không!
Tiếng hét thất thanh vang lên, Mặc Uyên từ trên giường vùng dậy.
Hắn nhìn xung quanh, hắn vậy mà vẫn đang ở trong căn phòng.
Vậy vừa rồi chỉ là giấc mộng của hắn sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.