Một Vạn Năm

Chương 18: Phong Vân Biến Sắc





Đại Lục phong ba bão táp như nào đều không ảnh hưởng tới Vân Nhu.
Nàng hiện tại đang chuẩn bị điều chế độc dược.
Giở quyển Độc Điển ra, nàng đọc một chút rồi chọn ra một loại độc dược tên Đằng Tâm Độc.
Loại độc này có thể bôi trên vũ khí, độc này khi đi vào cơ thể sẽ tạo ra những sợi gân như dây đằng màu đen lan từ vị trí tim lan ra.
Người trúng độc sẽ cảm thấy đau đớn như hàng ngàn, hàng vạn lưỡi dao cứa vào tim.
Thông thường người trúng độc có thể chịu đựng tối đa ba ngày, sau ba ngày không có thuốc giải thì những sợi gân độc sẽ bạo phát lan ra toàn thân.
Toàn bộ thân thể người trúng độc nhìn qua như là được dây đằng màu đen bao lấy.
Cách luyện loại độc dược này cũng rất đơn giản.
Ừ, là trong sách nói đơn giản đấy, chứ còn nàng cảm thấy không đơn giản chút nào.
Nguyên liệu luyện Đằng Tâm Độc là: Đằng La Diệp, Đoạn Trường Thảo, Lục Trùng Thảo, Kim Dương Hoa, Tán Túy Thảo.
Vân Nhu mặc dù thích độc dược hơn, nhưng nàng vẫn học luyện dược trước, bởi vì nàng không muốn làm người đầu tiên chết vì nổ lò độc dược.
Sau khi đã nhuần nhuyễn kỹ năng luyện dược rồi nàng mới dám học luyện độc.
Ma Long Đỉnh được Vân Nhu dùng Khống Hoả Quyết tạo lửa, nàng cho Đằng La Diệp vào chung với Lục Trùng Thảo.
Lửa lúc này nàng để lớn, khoảng nửa khắc sau Vân Nhu đưa tiếp Đoạn Trường Thảo vào cùng Tán Túy Thảo.
Độc dược tác động vào nhau, nhiệt độ làm tan dược liệu ra, tạo lên một dung dịch màu tím.
Vân Nhu cuối cùng cho Kim Dương Hoa vào, màu tím chuyển dần qua màu xanh biếc.
Lúc này để lửa hai phần ba lô đỉnh, đợi Kim Dương Hoa tan vào dung dịch là thành.
Dưới sự nỗ lực luyện dược chăm chỉ của Vân Nhu, cuối cùng nàng cũng có thể bình yên thành công luyện ra một lọ Đằng Tâm Độc.
Nhìn thành phẩm trước mắt, Vân Nhu lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Trong quá trình luyện độc nàng luôn trong trạng thái căng thẳng, chỉ cần lơ là một chút thôi là mạng của nàng cũng không còn.
Lại nhìn đến đống độc dược tiếp theo chuẩn bị luyện, nàng liền thở dài.

Đam mê thì cũng đam mê thật, nhưng ranh giới giữa đam mê và nghịch ngu này nó mong manh quá.
Dù sao thành công thì mới gọi là đam mê, còn thất bại thì ta gọi đó là nghịch ngu.
Mặt trời ngả dần về phía Tây, bầu trời lẽ ra phải ngả màu vàng, nhưng hôm nay bầu trời của Huyền Vũ Đế Quốc lại đỏ bất thường.
Bên ngoài dân chúng hoang mang nhìn bầu trời, bọn họ vừa mới được chúng kiến dị tượng ngộ đạo cách đây không lâu.
Hiện tại nhìn bầu trời đỏ như này, chả nhẽ có liên quan đến người ngộ đạo kia sao? Một số người không biết chuyện thì cho rằng sắp có tai họa giáng xuống làm mọi người hoang mang.
Vân Nhu lúc này cũng đã luyện xong tất cả độc dược cần luyện.
Nàng cuối cùng cũng bước ra khỏi căn phòng, ánh mắt nhìn lên bầu trời.
Trong đầu nàng lúc này hiện lên một câu tinh phong huyết vũ.
Vân Nhu cũng bị giật mình bởi cái ý nghĩ này, nàng lắc đầu, có lẽ do nàng nghĩ nhiều rồi.
Mặc gia lúc này trong thư phòng, gia chủ Mặc gia và các đương gia trưởng lão đều trầm mặc.
Mặc Diệc Phi hiện tại cảm thấy bất an trong lòng, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời kia đỏ bất thường càng làm hắn lo lắng hơn.
"Ta cảm thấy dạo này bất an trong lòng, không bằng chúng ta đưa hết thế lực bên ngoài về Mặc Gia đi.
Ta lo lắng sắp tới sẽ có chuyện lớn xảy ra".
Mặc Diệc Phi đáy lòng nặng nề, thở dài nói.
"Đại ca, đệ đồng ý với ý kiến của huynh, dạo này đệ cũng cảm thấy bất an quá".
Nhị đương gia đồng tình, bản thân hắn dạo này ăn không ngon, ngủ không yên, đêm tối còn nằm mơ thấy ác mộng.
"Gián điệp chúng ta cài vào các đại gia tộc và hoàng thất đều không thấy phản hồi, có khi nào..."
"Cũng có thể lắm, nhiều năm bọn họ ẩn nhẫn như vậy, giờ chắc có lẽ cũng không nhịn được nữa rồi".
"Chúng ta cứ chuẩn bị trước cho an toàn, không còn việc gì khác mọi người đều về nghỉ ngơi đi".
Mặc Diệc Phi tựa lưng ra sau, đưa tay lên ray trán nói.
Mọi người nghe vậy cũng chậm rãi đứng dậy cáo từ, mỗi người một tâm tư, ai về phòng nấy.
Nam Uyển (Mặc Gia)
Mặc Uyên đứng bên cửa sổ nhìn lên bầu trời, hắn nhíu mày lại.
Kiếp trước bầu trời cũng như vậy, những kiếp trước nữa đều như vậy.
Một suy nghĩ hiện lên, cảnh tượng quen thuộc xuất hiện trong đầu Mặc Uyên, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng.

Thân thể lảo đảo muốn ngã, tay trái chống vào cửa sổ ổn định lại thân thể, tay phải ôm lấy ngực trái.
Mặc Uyên lúc này cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, hắn nhắm mắt hít thở sâu hòng loại bỏ những hình ảnh và suy nghĩ kia ra khỏi đầu.
Sau một lúc cuối cùng Mặc Uyên cũng bình tĩnh lại, hắn lên tiếng.
"Ám Dạ".
Bóng đen nhanh chóng xuất hiện trong phòng hành lễ với Mặc Uyên.
"Chủ nhân, người có việc gì cần phân phó".
"Tập kết thế lực lại đi, ta có dự cảm không lành".
Hắn vừa nói vừa nhìn vào bầu trời đỏ kỳ lạ.
"Vâng thưa chủ nhân".
Hắc y nhân cung kính nhận lệnh xong rồi biến mất khỏi căn phòng.
Sau khi hắc y nhân đi, Mặc Uyên rơi vào trầm mặc.
Hắn đã xuất quan một thời gian, hiện tại hắn đã là Trúc Cơ Đỉnh Phong.
Lần này hắn cảm thấy tự tin, hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhất định hắn sẽ thành công.
Trời bắt đầu tối, dân chúng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thật may không có chuyện gì xảy ra cả.
Sự kiện bầu trời chuyển đỏ chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Cơ Gia (Huyền Vũ Đế Quốc)
Trong một mật thất trang nhã, dạ minh châu phát sáng được đặt thành hàng dọc theo hai bênh vách tường mật thất.
Ở giữa có một bàn hội nghị dài với hai hàng ghế hai bên.
Đầu bàn, ngồi ở ghế chính giữa là một lão nhân tóc bạc, một thân trường bào màu xám, khí chất uy nghiêm, liếc nhìn thôi cũng mang theo cảm giác áp bách.
Hai bên mỗi bên hai người trung niên nam nhân, người nào người đấy đều trầm ổn, uy nghiêm, có dáng vẻ của một người đứng đầu.
Bọn họ chính là người đứng đầu bốn gia tộc: Cơ Gia, Hàn Gia, Vương Gia, Bạch Gia.
Hàn gia chủ mở lời trước phá vỡ im lặng: "Không biết lão tổ Cơ gia xuất quan có việc gì, hơn nữa còn phải gọi mấy gia chủ chúng ta tới".
"Đúng vậy, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến lão tổ Cơ gia phải xuất quan vậy?".
Mọi người đều trông chờ nhìn vào lão tổ Cơ gia, bọn họ không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Lão tổ Cơ gia thấy thế thở dài nói.
"Cơ gia ta vừa nhận được một đạo thiên cơ".
Nói đến thiên cơ của Cơ gia thì ai trong số bọn họ cũng đã từng nghe qua, nhưng chưa lần nào thấy Cơ gia tìm bọn họ nói về vấn đề này.
"Thiên cơ đấy rốt cuộc liên quan gì tới mấy đại gia tộc chúng ta?".
Vương gia chủ cũng không nhịn được tò mò hỏi.
"Thiên cơ lần này có liên quan đến sự tồn vong của các đại gia tộc chúng ta".
Dừng một chút lại nói: "Thiên cơ ta nhận được là Thiên tài chữ Mặc, ngũ đại gia tộc, đêm đen trăng khuất, tinh phong huyết vũ, một đêm tịch diệt, các ngươi nói xem, liệu có liên quan đến các ngươi không?".
Sau khi nghe lão tổ Cơ Gia nói xong, ba gia tộc khác suy nghĩ một chút mặt liền biến sắc.
"Bầu trời hôm nay biến sắc đỏ chắc các ngươi cũng biết, liệu có khi nào đây là dự báo không?"
"Cũng có thể lắm, theo như ám vệ ta cài ở gần Mặc gia nói rằng, phương hướng nơi dẫn ra dị tượng thiên địa chính là Mặc gia.
Người đó rất có thể Mặc Uyên".
"Ý của thiên cơ này chắc không phải là sau này thiên tài nhà họ Mặc - Mặc Uyên sẽ lật đổ ngũ đại gia tộc trong một đêm sao?".
Bạch gia chủ như ngộ ra, ngạc nhiên nói.
Vương gia chủ: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Hàn gia chủ liếc mắt nhìn Gia chủ nhà họ Vương, cười chế giễu: "Sao? Còn có thể sao nữa? Tất nhiên là tiên hạ thủ vi cường rồi".
Hiển nhiên những người còn lại đều ngấm ngầm đồng ý câu nói của Hàn gia chủ.
Dù thế nào đi nữa, bọn hắn cũng không thể đẩy gia tộc của mình vào tình huống nguy hiểm được.
Không có vấn đề nào không thể giải quyết, nếu có vậy thì giải quyết người đưa đề là được.
Sau một hồi thảo luận, các đại gia tộc cuối cùng cũng thống nhất kế hoạch, chung mục đích diệt trừ hậu họa.
Một đêm dài dằng dặc trôi qua, yên bình đối với Vân Nhu, nhưng lại thấp thỏm bất an đối với người khác.
Đêm đen cô tịch, rất thích hợp cho việc ủ mưu giết người.
Vân Nhu đẩy cửa ra, ánh sáng chiếu vào mặt nàng, gò má nhiễm lên một chút ửng hồng.
Vân Nhu nhanh chóng rời khỏi hậu viện, hôm nay chính là ngày nàng xuất quan.
Nàng hiện tại đã mười lăm tuổi, gương mặt nàng xinh đẹp diễm lệ, mang theo một chút yêu mị.
Nàng mặc một thân lụa đỏ y phục bó sát, đường cong cơ thể được phác họa rõ ràng, đôi chân dài như ẩn như hiện dưới làn váy dài xẻ tà.
Nàng nở một nụ cười mị hoặc chúng sinh, đẹp đến mức làm hoa lá bên cạnh lu mờ đi vài phần.
Đi được vài bước Vân Nhu bỗng thấy ba thân ảnh quen thuộc, nàng có chút ngạc nhiên với ngoại hình hiện tại của ba người.
Từ lúc nàng bế quan tới giờ đã qua vài năm, người nào người đấy đều đã trưởng thành, ai cũng là tuyệt sắc mỹ nam, mỹ nữ hiếm có trong thiên hạ.
Vân Nhu nhìn thấy đầu tiên là Mặc Linh Lan, nàng ta mặc một thân y phục hồng phấn, gương mặt xinh đẹp động lòng người, thoạt nhìn qua còn đem theo chút kiêu ngạo của một đại tiểu thư gia tộc lớn.
Mặc Vũ Văn vẫn luôn đi sau nàng ta như ngày nào.

Hắn giờ là một nam tử tuấn tú, dáng vẻ hào hoa phong nhã, trên môi treo lên nụ cười tà mị.
Một thân lục sắc y phục càng làm hắn trông giống như một vị công tử quần áo lụa là.
Người còn lại chính là Mặc Uyên, tiểu nam hài ngày nào hiện giờ đã trưởng thành.
Khuôn mặt hắn đã không còn nét ngây thơ, thay vào đó là một vẻ đẹp tựa như tinh tú trên bầu trời, cao lãnh thoát tục.
Một thân tử y trang phục càng làm nhan sắc hắn trở nên mị hoặc lạ thường.
"Ngươi cuối cùng cũng bế quan ra rồi, chúng ta biết ngươi hôm nay sẽ xuất quan nên đợi ở đây sẵn".
Mặc Linh Lan chạy tới nắm tay Vân Nhu rồi nói.
"Oa, thật là cảm động nha".
Vân Nhu làm ra dáng vẻ ngạc nhiên, miệng nở nụ cười, mắt chớp chớp nói.
Mặc Linh Lan đen mặt, đưa tay nhéo nhẹ mũi nàng: "Ngươi có thể làm cho giống chút được không, nhìn giả quá".
Vân Nhu phì cười, nhìn Mặc Linh Lan trước mặt, nàng cảm thấy nàng ta lớn lên càng ngày càng đáng yêu.
Mặc Vũ Văn với Mặc Uyên cũng lên chào hỏi Vân Nhu.
"Chào Vân Nhu muội muội"
"Chào Vân Nhu muội muội"
Hai thanh âm cùng vang lên, Vân Nhu nhìn vào bọn.
Nàng bĩu môi nói.
"Ai nha! Người ta muốn được gọi là Nhu Nhi, gọi Nhu Nhi đi".
Phụt! Ha ha ha.
Hai người Mặc Linh Lan và Mặc Vũ Văn đồng thời cười lớn.
Mặc Uyên vẫn giữ hình tượng cao lãnh của mình, nhưng khoé miệng cũng không nhịn được run rẩy muốn cười.
Mặc Linh Lan cố gắng nhịn cười, trêu ghẹo: "Được, Nhu...ha ha Nhu Nhi".
Dứt câu lại ôm bụng cười lớn.
Vân Nhu nhìn cảnh tượng mọi người tươi cười trước mặt, nàng bỗng cảm thấy nội tâm hiện tại cảm nhận được sự vui vẻ trước nay chưa từng có.
Nàng nở một nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Cảnh tượng này in sâu vào trong tâm trí nàng, sau này thi thoảng nhớ lại Vân Nhu sẽ bất giác nở nụ cười.
"Vân Nhu, lâu lắm rồi chúng ta chưa đi dạo, hôm nay chúng ta cùng đi dạo đi".
Mặc Linh Lan hí hửng lên tiếng.
Vân Nhu nhìn qua Mặc Uyên và Mặc Vũ Văn trưng cầu ý kiến.
"Hai người có cùng đi không?"
Mặc Vũ Văn mỉm cười đáp: "Tất nhiên là đi rồi".
Mặc Uyên bên cạnh cũng gật đầu đồng ý thay cho lời nói.
Quang cảnh Mặc Huyễn Thành vẫn náo nhiệt như ngày nào, chỉ có bọn họ là thay đổi, không còn dáng vẻ hài tử ngây thơ ban đầu, thay vào đó là hình ảnh mỹ nam, mỹ nữ nhan sắc đỉnh cao, đi tới đâu đều thu hút ánh nhìn của người đi đường qua lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.