Một Trăm Lý Do Không Thích Anh

Chương 7:




Nếu như nói, mơ ước là ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, thì thực tế chính là một đầm lầy toàn bùn đen.
Nhóm nhạc của Lâm Ngạn Tùng cứ bình bình như vậy, thu nhập không thể giúp cậu ấy duy trì sinh hoạt hàng ngày. Cậu ấy phải đến biểu diễn ở quán bar.
Tôi bỏ tiền ra nghe hát, cậu ấy cười ngượng ngùng nói, cậu muốn nghe thì mình hát cho cậu nghe là được rồi.
Nhưng sự thật là cậu ấy chưa bao giờ hát ở trước mặt tôi. Trừ những lúc đi trên đường, khi cậu ấy lơ đễnh ngân nga mấy câu.
Đoạn thời gian đó là khoảng thời gian khó khăn trong đời cậu ấy. Nhưng tôi lại nghĩ, khi con người ta bị rơi xuống tận cùng của thất bại thì cũng sẽ là lúc người ta trở mình. Tôi thầm cầu nguyện mỗi ngày, nhất định cậu phải phản công, phải thực hiện ước mơ của mình, phải tổ chức một buổi biểu diễn.
Nhưng trời đã sang đông mà tình trạng này vẫn chưa kết thúc.
Đã hai tháng tôi chưa gặp Lâm Ngạn Tùng. Nên tôi không biết cậu ấy đã gần như thức trắng suốt 3 đêm liền.

Lúc này anh đang ở trên tầng 25, đứng hút thuốc ngoài hành lang của phòng thu âm. Cuối cùng cũng đã thu âm xong một ca khúc. Người trong công ty nói, ông chủ rất coi trong bài hát lần này, nếu như lần này mà vẫn không thành công thì nhóm nhạc sẽ có nguy cơ tan rã.
Trong màn khói thuốc lượn lờ, anh dựa vào cửa sổ, nhìn thành phố Bắc Kinh chìm trong sương mù, thầm nghĩ chính mình sẽ trở thành một trong số những hàng triệu người ngoài kia sao? Anh không cam lòng. Anh lấy điện thoại ra, tìm đến cái tên quen thuộc. Anh luôn để tên cô ở đầu tiên, nhưng cô không hề phát hiện.
Nên nói gì đây, anh đành từ bỏ. Hai tháng trời không gặp, đột nhiên lại nhắn tin vào lúc này sẽ chỉ khiến cô ấy nghi ngờ.

Rốt cuộc đã tới buổi biểu diễn ngày hôm đó. Các ngôi sao tề tựu.
Lâm Ngạn Tùng cho tôi hai vé, nhưng tôi chỉ đi một mình. Chương trình được chia ra thành phần đi thảm đỏ và phần nội bộ, là vé kết hợp.
Dù Lâm Ngạn Tùng đã bảo tôi không nên đến khu thảm đỏ, quá chen chúc, nhưng tôi vẫn theo một đoàn người đến gần thảm đỏ, vì tôi rất muốn được nhìn thấy cậu ấy đi thảm đỏ, liệu cậu ấy có giống như trong tưởng tượng của tôi không.
Tháng 11 trời đã rất lạnh, mọi người đều chuyển sang mặc áo lông vũ rồi. Nhưng từng ngôi sao đi qua trước mặt đều chỉ mặc quần áo đơn bạc, rực rỡ toả sáng.
Nhiệt tình của khán giả không suy giảm, mọi người chen lấn thét chói tai để bày tỏ tình yêu.
Khi MC đọc lên cái tên đó, một nhóm nhạc sáu thành viên mặc trang phục đen trắng xuất hiện.
Tôi bỗng thấy cái người vừa quen thuộc vừa xa lạ đó vẫy tay với mình. Cậu ấy trang điểm rất đậm khiến tôi gần như không thể nhận ra. Mấy cô gái đứng cạnh tôi lập tức mở băng rôn trong tay, sôi nổi gào thét tên cậu ấy. “Lâm Ngạn Tùng, chúng em yêu anh!”
Cậu ấy cười cười, nhìn tôi. Hoặc là, người mà cậu ấy nhìn căn bản không phải tôi.
Sau đó, đi vào trong phòng biểu diễn.
Tất cả ca sỹ cùng toàn lực thể hiện. Ánh đèn, vũ đạo, pháo sáng kết hợp rất hoàn hảo.
Khi đèn tắt, âm thanh từ xa truyền đến, khán đài vang vọng tiếng hoan hô.
Có một năng lượng vô hình tràn ngập khắp mọi nơi, lực lượng này giống như một cơn bão cuốn lấy đám đông.
Mọi người muốn âm nhạc, muốn mặc sức vui chơi.
Buổi biểu diễn rất bùng nổ. Tiếc là nhóm nhạc của bọn họ lại bị nhận chìm trong đám đông.
Sang tháng 12, Bắc Kinh đã vào trời đông giá rét.
Dường như cuộc sống của tôi cũng vậy.
Buổi sáng công ty thông báo muốn giảm biên chế, mà theo tin đồn thì nhóm nhân viên mới đều không được giữ lại, dĩ nhiên trong đó bao gồm cả tôi. Tôi tự hỏi, nếu như tôi thất nghiệp, liệu tôi có còn tiếp tục kiên trì nữa không? Thật ra thì thấy sự cố gắng của Lâm Ngạn Tùng, trong lòng tôi đã sớm có câu trả lời rồi.
Nhưng Thượng Đế luôn thích đùa giỡn như vậy đấy. Vào buổi chiều, khi tôi đang chăm chỉ làm việc ở công ty với mong muốn đấu tranh lần cuối cùng, thì Tiểu Hạ gửi cho tôi một đường link. Còn nói thêm, “Xem bạn học cũ của cậu đi này.”
Đường link dẫn đến một bài báo, đó là một vài bức ảnh chụp lén, góc độ rất khéo léo, nam nữ chính có vẻ không hề phát hiện ra. Hai người họ đi ăn ở một quán cà phê, một bức ảnh chụp nữ chính che miệng cười, bức khác thì chụp hai người đi sóng vai bên nhau trò chuyện. Tiêu đề bài báo là nữ minh tinh hẹn hò với thành viên nhóm nhạc nam.
Virginia Woolf (***) nói: Cốt lõi của sinh mạng là trống rỗng, giống như một căn phòng trên gác mái.
(***) Bê: Virginia Woolf là một tiểu thuyết gia và là một nhà văn tiểu luận người Anh. Bà là một trong những nhân vật văn học hiện đại lừng danh nhất thế kỷ 20.
Tôi vẫn luôn không ý thức được nỗi bi thương của những lời này.
Nhưng buổi chiều hôm đó, làm đủ mọi cách mà tôi vẫn cảm thấy lạnh. Bàn tay đặt bên lò sưởi không kìm được mà run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.