Một Trăm Lý Do Không Thích Anh

Chương 4:




Chẳng qua tôi không hề nghĩ đến, giấc mơ của tôi lại tan vỡ nhanh như vậy.
Sau khi có kết quả thi đại học, cậu ấy đỗ vào một trường nghệ thuật ở Bắc Kinh, mà tôi thì chỉ đỗ một trường đại học loại hai trong thành phố.
Tôi tự nói với mình rằng thích và thông cảm không giống nhau, cậu ấy chỉ thông cảm với tôi mà thôi. Mỗi khi nhắc đến ước mơ ca hát, cậu ấy luôn phấn chấn vui vẻ. Hoá ra, mấy ngày nay khi ở trước mặt tôi, cậu ấy chỉ đang chiếu cố đến cảm xúc của tôi mà tự kiềm chế.
Là con người, sớm muộn gì cũng sẽ phải có mục tiêu của mình. Cuộc đời của cậu ấy nên bay cao, nở rộ. Còn tôi là người bình thường, chúng tôi đã được định sẵn là sẽ càng lúc càng cách xa.
Chúng tôi chỉ là bạn trung học, chỉ như vậy mà thôi.
Sinh nhật 18 tuổi năm ấy, cậu ấy đưa cho tôi một con mèo vàng, tôi nhận. Đặt tên nó là Quýt. Tôi coi nó là điều cuối cùng mà cậu ấy để lại cho mình. Để khi cậu ấy đi xa vẫn sẽ còn kỷ niệm đẹp lưu lại.
Tôi bắt đầu cố tình xa cách cậu ấy. Cậu ấy gửi tin nhắn đến, tôi sẽ trả lời thật chậm. Tôi lấy cớ bận rộn chuyện học tập và đoàn thể.
Vì khoảng cách, hơn nữa chương trình học căn bản không giống nhau, dần dần cũng không còn nhiều chủ đề để nói chuyện nữa.
Hết năm nhất cậu ấy về nhà nghỉ hè, lại cứ khăng khăng đòi đến nhà tôi thăm Quýt. Tôi không sao ngăn được, lại nghĩ Quýt luôn nằm trong lòng mẹ tôi, mang ra ngoài cũng không tiện nên đành nhắm mắt đưa cậu ấy về nhà.
Vừa nhìn thấy cậu ấy, mẹ tôi liền lập tức bị mê hoặc.
Cậu ấy ngoan ngoãn chào dì, nhanh chóng thu phục người ưa ngọt như mẹ tôi. Những lần sau, lần nào mẹ tôi cũng nhiệt tình giữ cậu ấy lại ăn cơm, nhưng ăn xong đều không ngừng lải nhải với tôi, “Thằng bé này chỗ nào cũng tốt, chỉ là lại theo đuổi ước mơ không thiết thực, nếu không, mẹ còn cảm thấy hai đứa thật hợp nhau…” Mỗi khi nghe đến đây tôi đều cắt lời bà, nói rằng hai chúng tôi không có gì cả.
Qua năm tháng, tính cách ham ăn lười động của Tiểu Quýt đã khiến nó càng ngày càng béo, bước đi cũng gian nan. Rất nhiều năm sau, khi một lần nữa gặp lại nó, Lâm Ngạn Tùng đã kinh ngạc bội phần. Cậu ấy ôm lấy quả cầu thịt, nói: “Mày béo như vậy, có thể cho vào nồi hầm thịt được rồi.” Nó ngược lại không hề sợ cậu ấy, tựa như vẫn nhớ mình là do cậu ấy ôm về đây.
Thật ra thì, vào thời điểm đó, chúng tôi đã có một cuộc đối thoại về chuyện tình cảm.
Một ngày cơm nước xong, trên đường đưa tôi về nhà, cậu ấy bỗng ngoái đầu lại hỏi.
“Cậu có người mình thích không?”
“Không.” Tôi căng thẳng, không dám nhìn cậu ấy vì sợ bị phát hiện.
“Ồ.” Cậu ấy trầm ngâm chốc lát. “Cũng nên nói chuyện yêu đương rồi đấy.” Cậu ấy nở một nụ cười tiêu chuẩn.
“Không có gì để nói cả.” Tôi cứng rắn trả lời. Nhưng ngay sau đó lại không nhịn được mà hỏi, “Còn cậu, chắc là không ngừng yêu đương hả?”
“Sao cậu luôn nghĩ mình như vậy chứ, mình đâu phải người trăng hoa.” Cậu ấy có vẻ tức giận.
“Vậy cậu có thật lòng thích cô gái nào không?” Hỏi xong tôi liền thấy hối hận, chỉ sợ nghe được câu trả lời mình không muốn nghe nhất.
“Có.” Cậu ấy nhìn về phía trước. “Chỉ là, có lẽ cô ấy không thích kiểu người như mình.” Cậu ấy nói khẽ.
“Ờ. Báo ứng.” Không biết tôi đang khổ sở hay ghen tỵ, hậm hực nói.
Cậu ấy quay sang đè đầu tôi xuống, động tác rất mạnh, nhưng lực đạo rất nhẹ. Tôi chợt phát hiện, hình như cậu ấy lại cao hơn rồi, tôi phải ngửa đầu lên mới có thể nhìn cậu ấy.
Về sau, tôi nghe nói cậu ấy có hẹn hò với một người bạn gái, nhưng chỉ được vài tháng là chia tay.
Nghe nói cô gái kia vừa xinh đẹp vừa ưu tú, đến cô gái như thế còn không giữ được cậu ấy, huống hồ người như tôi.
Tôi tự nhủ, làm bạn mới có thể lâu dài, càng không thể biến mất được.
Tôi sẽ không mơ mộng hão huyền nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.