Một Trăm Lý Do Không Thích Anh

Chương 3:




Sau kỳ thi đại học, trong thời gian chờ kết quả, lớp chúng tôi đi ăn liên hoan sớm.
Uông Mộng Lâm ngồi cùng bàn tôi cứ thao thao bất tuyệt kể về những sinh viên tình nguyện. Cô ấy vừa hăng say phân tích vừa không ngừng nói chuyện với tôi. Vào giây phút cô ấy dựa vào bả vai tôi, đột nhiên tôi rất muốn khóc.
Tôi lấy cớ đi vệ sinh mà cuống quýt chạy ra khỏi phòng. Bởi vì tôi đang nhớ đến người ấy, người không bao giờ còn có thể nhìn thấy tôi lên đại học.
Tôi nhìn quanh, màn đêm đen nhánh bị ánh đèn quanh nhà hàng thắp sáng, tôi cần một nơi tối tăm để xả nỗi thống khổ của mình. Nước mắt của tôi đã trào ra từ bao giờ, không ngừng lại được.
Ba, chưa bao giờ con nhớ ba, cần ba như lúc này.
Tôi cứ thế vừa đi vừa khóc, càng khóc càng thương tâm. Không biết qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng mệt, bèn đi đến ngồi xuống dưới một gốc cây to, nâng tay lên lau nước mắt.
Tôi cúi đầu, ngây ngốc nhìn bụi hoa dưới chân. Đúng lúc này, có một đôi giày trắng xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, bóng dáng cao gầy đứng ngược sáng có chút quen thuộc, là Lâm Ngạn Tùng.
“Cậu đi lâu thật đấy, cứ đi mãi không ngừng, mình còn tưởng cậu sẽ đi đến sáng mất.” Giọng cậu  ấy như từ chân trời bay tới.
“Cậu đi theo mình làm gì.” Tôi lấy lại tinh thần đứng lên, không muốn để người khác trông thấy dáng vẻ khóc thành như vậy của mình.
“Không đi theo thì sợ cậu đi lạc.” Cậu ấy cười cười, lòng tôi chợt mềm nhũn, nhưng vẫn đi về phía trước.
“Về nhà sao, để mình đưa cậu.” Cậu ấy đuổi theo.
“Không cần, mình có thể tự đi.” Tôi bỗng bướng bỉnh.
“Đã khuya lắm rồi.”
“Mình vẫn đi được.”
“Có phải cậu đang nhớ ba không?”
Tôi dừng bước, quay lại nhìn cậu ấy. Chưa bao giờ cậu ấy đề cập đến chuyện này trước mặt tôi, cậu ấy luôn vờ như không biết. Vậy nhưng tại sao bây giờ lại muốn xé rách vết thương của tôi.
Tôi gắng sức nén nước mắt đang muốn trào ra, định bỏ chạy. Nhưng cậu ấy kéo tôi lại, “Cậu đừng chạy lung tung, cũng đừng khóc nữa.”
Nước mắt tôi liền cứ thế tuôn rơi, cánh tay bị cậu ấy giữ chặt không thể thoát được.
“Cậu làm gì chứ, Lâm Ngạn Tùng, mình rất ghét cậu. Cậu đừng có tự cho mình là đúng!”
Cậu ấy nới lỏng tay, nhìn tôi bằng ánh mắt dè dặt, “Đừng khóc, là mình không tốt.”
Tôi hơi sửng sốt, vì tôi chưa từng thấy vẻ mặt này của cậu ấy, trong trí nhớ của tôi thì cậu ấy là một người sinh ra để bắt người ta phải dỗ dành, chưa bao giờ thấy cậu ấy mềm mỏng với bất kỳ ai. Mà một giây tiếp theo, nước mắt tôi lại tiếp tục trào ra.
Đột nhiên cậu ấy ôm bả vai tôi, ôm lấy tôi, ấn đầu tôi vào bờ vai cậu ấy.
Cậu ấy nói, “Khóc đi. Mình không nhìn thấy đâu.”
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi bị một nam sinh ôm, cái ôm ấm áp và mạnh mẽ.
Sau đêm đó, tôi không thể không thừa nhận một sự thật bi ai là, tôi thích cậu ấy. Hơn nữa còn bắt đầu thầm mong đợi là cậu ấy cũng sẽ thích mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.