Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 86: Thế giới thứ 6




Ly: Nếu chương này trước 11h sáng ngày mai đủ 50 sao thì nội trong ngày mai sẽ up chương mới cho mọi người, không thì để sang ngày kia, chương ngày mai để đó sau làm mini game. Tui quyết định làm độc tài thâm thủ chương cho mấy người coi:3
Khụ ở dưới trước ghi Trạch vs Vệ Quyết Minh là anh em ruột nhưng edit chương sau lại thấy không phải nên sửa nè:3
Chương 86
"Kí chủ......" Nhìn Vệ Thành Trạch nhắm mắt lại như đang tự hỏi gì đó, 5438 thật cẩn thận mở miệng, "Ngươi...... Có khó chịu lắm không?"
Ngay cả nó ngồi nhìn Vệ Thành Trạch chết, cũng thấy vô cùng nghẹn khuất.
Khác với những lần tử vong đã được lên kế hoạch cẩn thận kia của Vệ Thành Trạch. Chuyện bây giờ, có thể nói hoàn toàn là một tai nạn ngoài ý muốn.
Vốn Vệ Thành Trạch và Tống Tu Dịch vẫn đang anh anh em em ngọt ngọt ngấy ngấy, mỗi ngày đều qua vô cùng tận hứng, tạm thời không có ý định rời khỏi thế giới kia. Cuối cùng tự nhiên gặp chuyện như vậy, ai cũng không vui nổi.
Bất quá, Vệ Thành Trạch dù trong tình huống không hề chuẩn bị cư nhiên còn có thể đánh ra một chiêu cuối cùng...... 5438 cảm thấy, ký chủ nhà nó thực sự là giỏi không tả được.
Nếu không có nụ hôn cuối cùng và đoạn đối thoại kia thì chắc sau này Lục Hướng Nam cũng sẽ dần dần quên Vệ Thành Trạch thôi nhỉ? Dù sao thì dù tình yêu có nhiệt tình đến mức nào thì đây cũng chỉ là một tình yêu thống khổ không kết quả thôi, hơn nữa Vệ Thành Trạch từ đầu tới cuối chưa từng giấu diếm cảm tình sâu đậm của mình với một người khác.
Cự tuyệt rõ ràng như thế, có lẽ sẽ hung hăng rạch vào lòng Lục Hướng Nam một cái. Nhưng sẽ có ngày thời gian chữa lành được vết thương kia. Nhưng, có đoạn đối thoại kia của Vệ Thành Trạch thì kết quả lại không như vậy nữa.
Có lẽ sau này Lục Hướng Nam nếu thật sự gặp một người có thể làm cậu động tâm, chắc chắn trước tiến sẽ nhớ về tương lai đẹp đến không tưởng mà Vệ Thành Trạch đã bị chôn ở dưới nền miêu tả ra cùng với nụ hôn như lông chim vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh hắn.
Tình cảm năm đó sẽ không bị thời gian chậm rãi vui lấp. ngược lại theo thời gian mà chậm rãi làm lên men, càng thêm sâu sắc. Cuối cùng đẩy người kia vào nông nỗi vạn kiếp bất phục.
Cùng giống như những người từng yêu Vệ Thành Trạch.
Ở phương diện này, Vệ Thành Trạch luôn tàn nhẫn đến mức làm người ta kinh hãi.
Về phần Tống Tu Dịch thì lại càng không cần nhiều lời. Tình cảm của y với Vệ Thành Trạch, dù là một người đứng xem như 5438 cũng thấy rất rõ ràng.
"A, " như vừa phục hồi lại tinh thần, Vệ Thành Trạch chậm rãi mở to mắt, "Ta không sao."
Ngữ khí của hắn thực bình tĩnh, giống như chuyện xảy ra lúc trước cũng chẳng có gì to tát cả.
Nhưng mà cũng chính phần bình tĩnh này, làm 5438 cảm thấy bất an.
Vệ Thành Trạch dù có thế nào thì cũng rõ rành rành là một nhân loại, không thể không có bất cứ cảm xúc nào với tất cả những chuyện đã xảy ra. Sau khi rời khỏi những thế giới trước, biểu hiện của Vệ Thành Trạch vẫn luôn như vậy, đạm mạc đến mức làm người ta kinh hãi. Cho dù lần này hắn dưới tình huống không hề có chút dấu hiệu nào mà phải rời khỏi người mình thích cũng vậy.
Không thể nói rõ được trong lòng mình đang mang tư vị gì, tựa như lúc trước khi nhìn Vệ Thành Trạch luôn bình tĩnh mà kín đáo tính toán tất cả những khả năng có thể làm tổn thương mình, 5438 càng mong Vệ Thành Trạch có thể sống đơn giản mà không phải như một người ngoài cuộc lúc nào cũng dùng ánh mắt tính kế để nhìn tất cả mọi thứ chung quanh mình. Dù có sa vào chuyện tình cảm thì cũng chỉ trong phút chốc.
"Hệ thống" Giọng nói của Vệ Thành Trạch đánh gãy suy nghĩ miên man của 5438 "Số mệnh lần này thu thập được bao nhiêu?"
"A? Đây, để tui xem xem......" Nghe Vệ Thành Trạch nhắc nhở, 5438 mới nhớ tới chuyện xem xét thứ này. Mà làm nó kinh ngạc chính là, rõ ràng Vệ Thành Trạch trừ nói chuyện yêu đương ra thì
vẫn chưa làm cái quỷ gì cả. Thế mà giá trị số mệnh lấy được, cư nhiên lại không thấp hơn những thế giới trước đó bao nhiêu —— chẳng lẽ manh mối chính của thế giới trước chính là nói chuyện yêu đương à?
Tính toán con số báo cho Vệ Thành Trạch, 5438 có chút tò mò Vệ Thành Trạch muốn hỏi con số đó để làm gì.
Phải biết, lần ngay trước ký chủ nhà nó rốt cục cũng phá lệ gia tăng một thuộc tính bình thường đó?! Lúc nhìn thấy quyết định của Vệ Thành Trạch, nó sắp cảm động khóc ra luôn đấy hiểu hông?!
"Nhưng lại chẳng có tác dụng gì hết." Mặt không chút thay đổi tiếp được lời 5438 nói, Vệ Thành Trạch hiển nhiên cũng không cảm thấy lần lựa chọn kia của mình có bao nhiêu sáng suốt.Tuy hắn cũng không quá để ý đến thứ giá trị số mệnh này nhưng chuyện lựa chọn của mình lại không tạo được chút tác dụng nào vẫn làm hắn có chút khó chịu.
5438:......
Vừa định giải thích đó là do một loạt nguyên nhân như bối cảnh của thế giới trước hay gì gì đó tạo thành, 5438 chợt nghe thấy Vệ Thành Trạch dùng ngữ khí cứng nhắc không hề có chút ngữ điệu nào nói: "Đương nhiên, nếu nói chuyện không cẩn thận làm gãy vai người khác trong lúc làʍ ȶìиɦ thì nó thực ra vẫn có chút tác dụng."
5438:......
Được rồi, nó giờ vẫn nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại là tốt nhất.
Bất quá...... Lúc Vệ Thành Trạch lăn giường với Tống Tu Dịch đã không cẩn thận mà làm gãy vai y à?
Nghĩ đến cảnh tượng kia, 5438 nhịn không được muốn phì cười, nghĩ —— bị giam trong phòng tối gì đó, đúng là bỏ lỡ rất nhiều thứ a!!
Không để ý đến 5438 đang lăn lộn đầy đất để bày tỏ cơn bất mãn của mình, Vệ Thành Trạch trầm ngâm chốc lát, bỗng nhiên mở miệng nói: "Hệ thống, đưa ta nội dung vở kịch của thế giới sau."
5438: Hả......?
Bị lời Vệ Thành Trạch dọa đến quên cả lăn lộn. 5438 một lúc lâu mới phản ứng kịp, vội vàng giá trị số mệnh đổi lấy bản tóm tắt nội dung trong điểm của thế giới sau, có chút hưng phấn cùng vui mừng mà nhìn Vệ Thành Trạch —— ký chủ nhà nó cuối cùng cũng chịu đi về đường ngay rồi đúng không? Nó rốt cục không cần phải gan đau lòng đau mỗi lần nhìn ký chủ dùng bậy giá trị số mệnh rồi đúng chứ!
Đã sớm quen với tính cách dễ ngạc nhiên của 5438, Vệ Thành Trạch mỉm cười liếc mặt xem thường một cái liền cụp mắt xem xét đoạn tin tức đang dũng mãnh tràn vào đầu mình.
Không có gì ngoài ý muốn, bối cảnh của thế giới sau cũng khá tương tự với thế giới trước, không quá khác thế giới gốc của Vệ Thành Trạch. Hơn nữa cũng là một thế giới tình cảm. Chẳng qua hai nhân vật chính trong thế giời này đều giống Vệ Thành Trạch, là nam.
Bạch Cập là một sinh viên làm thêm ở quán bar, gặp Vệ Quyết Minh đang phiền muộn vì lép vế trong cuộc tranh đoạt tài sản với em trai mình mà đi giải sầu. Sau khi xảy ra hàng loạt chuyện sóng gió, người có tình chắc chắn sẽ thành đôi, dắt tay đi cả đời, cứ như truyện cổ tích kết có hậu cho bọn trẻ con vậy.
Đương nhiên, nhân vật mà Vệ Thành Trạch sắm vai chính là người em trai mưu toan cướp đoạt tài sản của Vệ Quyết Minh, còn muốn chia rẽ hai người, cuối cùng rơi vào kêt cục lưu lạc đầu đường, em trai không cùng dòng máu của Vệ Quyết Minh Vệ Thành Trạch.
Nhanh chóng xem xong tất cả miêu tả về cuộc đời của người tên "Bạch cập" này, khóe miệng Vệ Thành Trạch không khỏi hiện ra một tia cười lạnh.
Thật không khéo, tính cách của vị Bạch Cập này trùng hợp chính loại hình thiện lương nhu nhược mà hắn ghét nhất. Nếu không cẩn thận Vệ Thành Trạch sẽ sinh được vài phần hứng thú với người này. Nhưng thứ ngay cả học phí cũng phải cần một người mới quen chưa được bao lâu như Vệ Quyết Minh giúp đỡ. Hắn thật sự chướng mắt cậu ta.
—— nếu ngay từ đầu, Bạch Cập đã mang tâm tư muốn lợi dụng Vệ Quyết Minh thì còn đỡ, nhưng cậu ta thế mà thực sự tin Vệ Quyết Minh đang có lòng tốt hỗ trợ mình, không có xuất phát từ bất cứ tư lợi gì.
Thật đúng là...... Loại đơn giản ngây thơ trong sáng làm người ta ghét.
"Ký chủ?" 5438 sau khi xem xong gần hết đầu mối của thế giới sau mới ngẩng đầu đã thấy biểu tình này của Vệ Thành Trạch, nhịn không được lại cúi đầu xuống cẩn thận nhìn lại nội dung vở kịch thêm lần nữa. Vẫn không thấy rốt cục có chỗ nào có thể làm Vệ Thành Trạch lộ ra...... nụ cười kinh khủng đến mức này.

Trực giác không tồn tại của 5438 đang nói với nó, thế giới sau chắc chắn sẽ có người không có kết cục tốt.
Bất quá, so với chuyện này thì chuyện mà nó để ý hơn là: "Cảm nhận đầu tiên về nội dung vở kịch thế nào?"
Vì đây là lần đầu tiên Vệ Thành Trạch lấy giá trị số mệnh để đổi nội dung vở kịch nên 5438 cũng là lần đầu tiên được biết tình huống của thế giới mình sắp sửa đến trước khi xuyên qua. Tất nhiên không thể tránh được có chút hưng phấn. Nhưng câu trả lời của Vệ Thành Trạch lại như tát cho nó một chậu nước lạnh: "Vô dụng."
Biết trước nội dung vở kịch của thế giới sắp xuyên qua là để tránh xảy ra chuyện hắn vừa xuyên qua liền gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng. Có thể nghĩ xong đối sách trước khi xuyên qua để tránh luống cuống tay chân. Nhưng thứ gọi là nội dung vở kịch này, lại chỉ nói cho hắn những chuyện xảy ra trêи người Bạch Cập, mà với nhân vật mà hắn xuyên vào hay hắn xuyên vào lúc nào thì lại chẳng lộ ra chút gì.
Đương nhiên, cũng không thể nói thứ này hoàn toàn vô dụng, nhưng nếu nói nó thực sự có ích thì...... Mắt Vệ Thành Trạch hơi híp lại, như đang suy tư gì đó.
5438:......
Tuy chuyện này hình như chẳng liên quan gì đến nó, nhưng nó tự nhiên thấy vừa bực vừa nghẹn thì phải làm sao bây giờ?
"Hệ thống" Giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, Vệ Thành Trạch bỗng mở miệng hỏi, "Ta nhớ rõ, ngươi lần trước có nói có công năng mới gì đó phải không?"
"Hả?" 5438 có chút sửng sốt, giống như có chút kinh ngạc tại sao Vệ Thành Trạch lại nhớ rõ việc này như vậy. Sau đó liền bật người hưng phấn nhảy lên. "Đúng đúng rồi, công năng mới nha!"
Quay qua quay lại trong kho số liệu của mình nửa ngày, nó mới đem công năng mới còn chưa tăng cấp mà đã ném đi tận chỗ nào lôi ra. "Chính là cái này! Có thể chọn một người ngoài nhân vật chính để gia tăng một thuộc tính thêm vào!"
Nghe xong giới thiệu không có bao nhiêu khác biệt với những gì trong trí nhớ của 5438, khóe miệng Vệ Thành Trạch hơi nhếch lên, giống như đang nghĩ tới một chuyện rất thú vị.
Trừ nhân vật chính à...... Đầu ngón tay giật giật, Vệ Thành Trạch chọn đối tượng tác dụng là Vệ Quyết Minh. Có chút ngoài dự khiến của hắn, cư nhiên có thể hoạt động. Nói vậy Vệ Quyết Minh cùng lắm chỉ có thể được xem là nam chủ mà thôi, mà Bạch Cập kia mới chính là người giống như Văn Thủy Nhu của thế giới trước, là nhân vật chính được vận mệnh chiếu cố.
Cũng đúng, nếu không phải được vận mệnh chiếu cố, với kiểu tính tình như Bạch Cập. Chắc không cần đến lúc lớn thì đã bị người ta ăn đến xương cũng chẳng còn rồi ha?
—— mà người như vậy, dễ đối phó vô cùng.
Bất quá, Vệ Quyết Minh dù thế nào cũng có thể tính nhân vật chính thứ hai. Công năng này tuy có thể sử dụng nhưng cũng sẽ bị hạn chế rất nhiều—— Nhưng chuyện này với Vệ Thành Trạch mà nói thì như vậy là đủ rồi.
Nghiêng đầu, Vệ Thành Trạch lại chọn một nhân vật không quá quan trọng trong nội dung vở kịch, sử dụng công năng này một lần nữa.
Quả nhiên, so với nhân vật chính thứ hai Vệ Quyết Minh, công năng này lúc sử dụng với người khác thì điều kiện gia tăng cũng cao hơn rất nhiều.
Công năng mới này, có vẻ.....thú vị nhỉ.
"Còn lại bao nhiêu số mệnh?" Thiết lập xong mọi thứ mình muốn, Vệ Thành Trạch mở miệng hỏi.Xem ra dù là nội dung vở kịch hay là công năng mới này thì giá trí số mệnh tiêu hao cũng không ít. Giá trị số mệnh thu được từ thế giời trước gần như đã hết sạch, chỉ còn lại mấy con số lẻ —— đương nhiên, đây là với Vệ Thành Trạch. 5438 dám cam đoan, con số nếu ở trong tay những người khác chắc chắn sẽ là một bút tiền không ít.
Nghe được con số 5438 báo ra, Vệ Thành Trạch cúi đầu cân nhắc chốc lát, quyết đoán đem con số lẻ này thêm đại vào hai thuộc tính. 5438 nhìn tên thuộc tính càng ngày càng hố cha kia, cảm thấy khóc không ra nước mắt.
...... Kí chủ ra đây ra đây, ngươi chọn mùi thơm cơ thể làm cái gì chớ? Có ích lợi gì đâu hả?! Muốn đi trêu hoa ghẹo nguyệt với Hương Phi à?!!!
Đối với đường não khác hẳn người thường của Vệ Thành Trạch, 5438 mệt không yêu nổi.
Nhìn thoáng qua thuộc tính "Mùi thơm cơ thể" vừa nghe đã thấy ngượng chín cả người rồi lại nhìn giá trị số mệnh còn dư lại, 5438 không biết phải nói là mình đang thấy thế nào.
Giống với lần xuyên qua trước, giá trị số mệnh còn thừa không nhiều không ít, chính là số thu được ở thế giới của Huyền Dạ.
Cho nên mới nói, Vệ Thành Trạch quả nhiên vẫn có chút để ý đến Huyền Dạ, nhỉ?
Phát hiện ra điểm này, 5438 cũng không biết mình giờ nên vui hay nên buồn.
"Kí chủ ngươi chuẩn bị xong chưa?" Ép tình cảm phức tạp trong tim xuống, giọng nói của 5438 vẫn nhẹ nhàng trước sau như một, "Vậy...... Chúng ta xuất phát thôi!"
Vệ Thành Trạch nghe vậy, rất biết lắng nghe mà nhắm mắt lại, chờ đợi cảm giác chóng mắt quen thuộc chuẩn bị xuất hiện.
Nhưng mà...... Cảm giác chóng mặt lần này, hình như hơi quá dài thì phải? Hơn nữa không biết có phải do ảo giác hay không, Vệ Thành Trạch cảm thấy dạ dày mình có chút chút xót.
Gian nan mở hai mí mắt như đang bị dính luôn vào một chỗ, Vệ Thành Trạch phát hiện mình lúc này đang ở một nơi như phòng khách sạn. Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh cực lớn đối diện có thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài. Chỉ cần nhìn bố trí lịch sự tao nhã này cũng có thể đoán sơ sơ được cấp bậc của nó.
Trong mơ hồ có tiếng ai đó truyền đến, xa xăm như cách một tầng vải mỏng, không thể phân biệt rõ ràng được. Toàn thân đều cảm thấy bủn rủn vô lực, ngay cả một ngón tay cũng không động nổi, đầu óc cũng trở nên vô cùng hỗn loạn, không thể nào tập trung nổi.
Vệ Thành Trạch nhìn chằm chằm màn đêm ngoài cửa sổ một lúc lâu mới nhớ giờ đang trong tình huống gì.
Sau khi chuyện giữa Vệ Quyết Minh và Bạch Cập bị cho ra ánh sáng, cuộc tranh đoạt tài sản và công ty của hắn cũng càng thêm bất lợi, mà nguyên chủ cũng từng lấy chuyện này làm vũ khí để công kϊƈɦ hắn, thậm chí khi giáp mặt còn lấy chuyện này cười nhạo Vệ Quyết Minh.
Do đó, để tranh dành sự ủng hộ của một ông lớn trong một dự án nào đó, mà cũng để trả thù nguyên chủ, Vệ Quyết Minh sau khi chuốc thuốc nguyên chủ liền ném luôn hắn lên giường của ông lớn kia.
"Cặn bã nha!!!" Thực hiển nhiên, 5438 cũng đã lúc được nội dung vở kịch phù hợp với tình huống trước mặt, nhất thời liền nhịn không được chửi Vệ Quyết Minh ầm ĩ. Vệ Thành Trạch không chút nghi ngờ gì, nếu nó có thân thể, việc chắc chắn phải làm trước tiên là đập Vệ Quyết Minh kia bán thân bất toại.
Lúc trước khi xem nội dung vở kịch là một chuyện, lúc chính mắt thấy một màn này lại là một chuyện khác —— huống chi, giờ người đang nằm trêи giường lại là Vệ Thành Trạch.
Nhưng 5438 trừ lo lắng ra thì lại chẳng thể làm được chuyện gì cả, dù sao nó cũng chỉ là một thứ không có thực thể. Vì thế nó càng chửi Vệ Quyết Minh tợn.
Mà so với 5438 đang nôn nóng, phản ứng của Vệ Thành Trạch thế mà lại bình tĩnh hơn rất nhiều —— So với chuyện chửi rủa không có chút giá trị nào thì hắn càng nên im lặng mà nghĩ làm sao để giải quyết tình huống trước mặt được bây giờ.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Vệ Thành Trạch cố gắng tập trung lại đầu óc đang tan tác của mình.
Cuộc nói chuyện phía ngoài hình như đã kết thúc, sau một tiếng đóng cửa chính là tiếng bước chân đang ngày một gần hơn.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm dừng lại ngay phía sau hắn. Sau đó, Vệ Thành Trạch liền cảm thấy đệm giường hơi hõm xuống, một thân thể ấm áp tiến sát lại. Hơi thơ nóng ẩm phun sau gáy hắn có chút ngứa.
Tuổi trẻ tài cao, dung mạo tuấn lãng, dáng người không tệ —— đây là ông lớn mà Vệ Quyết Minh muốn lấy lòng. Lại nói tiếp, đây đúng là loại hình của Vệ Thành Trạch. Chẳng qua, hắn từ trước đến giờ đều chỉ thích làm việc này dưới tình huống ngươi tình ta nguyện.
Bàn tay to lớn có chút thô ráp xoa lên thắt lưng Vệ Thành Trạch. Những cái hôn ướt át dừng trêи những vùng da thịt lõa lồ. Những cảm giác nhỏ nhặt kia không hề suy giảm mà truyền vào đầu Vệ Thành Trạch, làm hắn không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Thuốc mà Vệ Quyết Minh chuẩn bị, chỉ ảnh hưởng đến năng lực hành động của người khác mà không ảnh hưởng đến cảm quan —— không chỉ thế, thậm chí còn có thể làm thân thể hắn càng thêm mẫn cảm.
Nguyên chủ không thích đàn ông. Thế mà hắn khi vẫn còn thanh tỉnh phải cảm nhận toàn bộ quá trình bị cưỡng hϊế͙p͙. Nên cuối cùng hắn mới hận hai người kia đến vậy, dù có táng gia bại sản cũng không muốn cho bọn chúng sống khá giả.
Chỉ tiếc, người được trời cao thiên vị, không phải hắn.
Cúc áo sơmi bị cởi từng cái một, da thịt mềm mại bên gáy bị nhẹ nhàng ʍút̼ vào mà gặm cắn.
Đầu ngón tay Vệ Thành Trạch hơi run, từ miệng phát ra một tiếng rêи có chút ngọt nị: "Ân......"
Bàn tay đang giao động của người kia khựng lại một chút, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi hõm cổ của hắn, tiện đà cắn nhẹ vành tai, dùng giọng nói trầm thấp mà có chút mập mớ: "Thơm quá."
"Anh......" Cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân, Vệ Thành Trạch mới nâng lên tay bắt được cái tay đang bay nhảy trêи lưng mình, "Còn dám...... Động một chút thì......"
"Nếu anh còn dám động một chút, " cúi đầu, ʍút̼ một dấu hôn trêи gáy Vệ Thành Trạch, nghe được tiếng rêи không thể ức chế được của hắn, người phía sau cười nhẹ "Thì em sẽ làm thế nào bây giờ?"
"......" Vệ Thành Trạch trầm mặc chốc lát.
Ông lớn kia vốn là tính cách này à?
"Em liền......" Bàn tay nắm cổ tay đối phương lỏng dần, giọng nói của Vệ Thành Trạch có vẻ phá lệ yếu đuối vô lực, "Khóc cho anh xem......"
5438:......?
Chu Hải Tô:......
Yên lặng thu bàn tay đang thò vào vạt áo Vệ Thành Trạch lại, Chu Hải Tô ngồi dậy, chỉnh trang lại bề ngoài, nghiêm túc nói: "Em có khát không? Có muốn uống nước không? Anh đi lấy cho em nhé?"
5438:???
Vệ Thành Trạch: ha hả.
5438 mang vẻ mặt mộng bức trơ mắt nhìn người đàn ông lúc nãy còn như muốn ngay lập tức "làm thịt" Vệ Thành Trạch giờ lại thật sự đứng lên, đi ra máy lọc rót một cốc nước, còn thực tri kỷ mà chỉnh nhiệt độ vừa đủ ấm mới trở về. Giờ nó chỉ cảm thấy mình thực sự không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
...... Mịa nó chứ sao mọi chuyện lại diễn biến thành thế này?!
Nâng Vệ Thành Trạch dậy để hắn dựa vào người mình, cẩn thận cho hăn uống tầm nửa chén nước. Mắt Chu Hải Tô lại vẫn không tự chủ được tia về vạt áo đang rộng mở của Vệ Thành Trạch.
Cảnh tượng ảo mộng đến vậy, đẹp đẽ đến vậy mà y lại chẳng xơ múi được gì, thật sự là một loại dày vò không nói nổi thành lời.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Đưa tay để cốc nước qua một bên, Chu Hải Tô nâng tay, dùng bụng ngón tay lau đi vệt nước do chưa kịp nuốt mà tràn ra của Vệ Thành Trạch, đưa đến bên miệng mà ɭϊếʍ, giọng nói khàn đặc.
Vệ Thành Trạch dựa vào lồng ngực y, nghiêng đầu liếc y một cái, không nói gì.
Dược hiệu của loại thuốc này hiển nhiên không vì một cốc nước mà hạ thấp được bao nhiêu. Nhưng dù sao thì đầu óc hắn cũng đã tỉnh táo hơn lúc nãy rất nhiều rồi.
Cũng biết Vệ Thành Trạch giờ chắc chắn không dễ chịu. Chu Hải Tô hơi đổi tư thế, để Vệ Thành Trạch có thể dựa thoải mái hơn một chút.
"Anh và Vệ Quyết Minh......" Thanh âm của Vệ Thành Trạch vẫn có chút yếu ớt, không dùng được chút lực nào, "...... Hợp tác rồi?"
"Sao thế được chứ?!" Vừa nghe lời Vệ Thành Trạch nói, Chu Hải Tô vội vàng phủ nhận. Y không muốn vì một chuyện như thế này mà làm Vệ Thành Trạch hiểu lầm gì.
Trước kia lúc chú ý thấy thế giới có một người cùng tên với Vệ Thành Trạch, y đã bắt đầu chú ý. Nhưng dù làm thế nào cũng không thể tìm được chút hình bóng quen thuộc nào của người kia trêи mình hắn. Tận đến lúc nãy——
Rõ ràng người này chỉ im lặng nằm trêи giường mà thôi, nhưng y lại có thể ngay trong một cái liếc mắt đã nhận ra đối phương khác với lúc trước. Cảm giác này cứ như linh hồn hai người đã nối liền với nhau, làm y nhìn không được phát ra một tiếng than thỏa mãn.
Hai tay đang ôm Vệ Thành Trạch ghì chặt lại, Chu Hải Tô gác cằm trêи đỉnh đầu Vệ Thành Trạch, nhẹ nhàng cọ.
Không ngờ, thằng ranh Vệ Quyết Minh kia lại dám dùng thủ đoạn bỉ ổi đến mức này. Nếu lần này đối tượng hợp tác không phải là y...... Nghĩ đến đây, mắt Chu Hải Tô không khỏi lạnh xuống.Hơi híp mắt lại, Chu Hải Tô cúi đầu, nhìn Vệ Thành Trạch: "Nếu em cần......"
"Không cần, " nhưng không đợi y nói hết lời, Vệ Thành Trạch đã chặn lại lời y "Em tự tìm hắn......."
Những chuyện như thế này, Vệ Thành Trạch chưa đến mức phải mượn sức người khác để báo thù.
"So với chuyện này ấy " Khôi phục được chút khí lực, Vệ Thành Trạch ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang ôm mình "Anh chẳng lẽ không nghĩ có một chuyện quan trong hơn cần làm à?"
"...... Hả?" Chu Hải Tô sững sờ có chút nghi hoặc nhìn Vệ Thành Trạch.
"Như là ấy......" Vệ Thành Trạch hơi cong môi, thanh âm mềm mại cố ý đè thấp, "Làm em."
Suy nghĩ của tác giả: Phó An Diệp: Nếu đó không phải là ta thì em sẽ làm sao?
Vệ Thành Trạch: Trừ chuyện làm luôn với hắn ta thì anh còn nghĩ được cách nào khác không?
Phó An Diệp:...... Truyện Sủng
Vệ Thành Trạch: Đương nhiên, sau khi lợi dụng hắn để làm thịt Vệ Quyết Minh xong, tôi sẽ băm hắn ta ra luôn.
Phó An Diệp......
Bởi vì tiền hai ngày mới vừa khai quá xe, cho nên lần này liền lạp đăng, bằng không ta sẽ tinh - tẫn - nhân vong đích _(:зゝ∠)_
Cám ơn trêи núi một con hùng, lang quỷ quỷ, qua tiểu tây, quân không biết, mãn liêm hoa rơi đích lôi, sao sao đát ~
Ly: Hụ hụ đảm bảo thuần phong mỹ tục, không thể để nguyên chứ ch*ch ra đc. Người ta ngại ngùng nha ~~~:)))))))). Hehe đổi rồi không thấy chữ ch*ch nữa đâu đừng tìm:)))))))
Hương Phi: Theo truyền thuyết của người Hán, Hương phi có tên là Y Mạt Nhĩ Hãn. Nàng là vợ, có thuyết là cháu gái, của Hoắc Tập Chiêm - thủ lĩnh của Tiểu Hòa Trác, cứ địa tại thành phố ốc đảo Kashgar. Đáng chú ý hơn vẻ đẹp tuyệt thế của nàng là một thứ hương thơm tự nhiên tỏa ra từ khắp cơ thể, quyến rũ người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.