Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 52:




Ly: Chỉ một câu thôi. Mị bất lực, công quân lặn mất tăm r. Hết đội nồi r chơi trò lặn sâu lặn kín. Mị muốn khóc
Sau khi rời khỏi khách điếm kia, tuy dọc đường Vệ Thành Trạch vẫn thỉnh thoảng gặp mấy loại tình huống chỉ xảy ra trêи người nữ chính các loại, nhưng ít nhất cũng không giống tình trạng như trúng độc của vị điếm tiểu nhị lúc trước, điều này khiến Vệ Thành Trạch không khỏi mà nhẹ nhàng thở ra...... Mới là lạ a!
Nhìn người cầm chiết phiến trước mặt đang đứng cạnh bàn mình, bộ dạng đều là loại cậu ấm phong lưu phóng khoáng, lại nhìn người vừa bị đánh ngã trêи mặt đất, hiển nhiên chính là côn đồ bị người nào đó mời đến tìm tra, biểu tình của Vệ Thành Trạch trở nên vô cùng cứng ngắc -- hơn nữa nhìn bộ dạng Lục Vô Tâm đối diện đang vô cùng vất vả nghẹn cười, trong lòng hắn lại càng buồn bực.
Vệ Thành Trạch thật sự nhịn không được hoài nghi, khuôn mặt này của mình, vào một lúc nào đó mà hắn cũng không biết, đã biến thành bộ dạng tuyệt thế đại mĩ nhân rồi, thế nên mới gặp phải nhiều chuyện phiền toái như vậy.
"Vị huynh đài này." Nhìn đủ chuyện đáng cười của Vệ Thành Trạch, Lục Vô Tâm che miệng nặng nề mà khụ hai tiếng, hấp dẫn lực chú ý của vị cậu ấm vừa mới "Anh hùng cứu mỹ nhân" lại. Hắn kiềm chế ý cười, đứng dậy đi đến bên cạnh Vệ Thành Trạch, duỗi cánh tay ôm người vào ngực mình.
Vệ Thành Trạch & cậu ấm:!!
"Thật sự ngượng ngùng, phu nhân của ta không thích nói chuyện với người xa lạ." Như không nhìn thấy ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của Vệ Thành Trạch, Lục Vô Tâm cười hì hì nói, ngữ khí vô cùng trôi chảy tự nhiên, giống như thực sự có chuyện như vậy.
"Ngươi......" tay cầm chiết phiến của vị cậu ấm kia run rẩy mà qua lại giữa Vệ Thành Trạch và Lục Vô Tâm, cuối cùng vẫn chỉ vào Lục Vô Tâm, "Ngươi nói bậy!" Mặt của hắn trướng đến đỏ bừng, giống như Lục Vô Tâm vừa nói gì đó vô cùng nhục nhã hắn, "Hắn rõ ràng là một nam nhân!"
"Ngươi nói bừa cái gì vậy?" Nghe như vậy, Lục Vô Tâm ngược lại còn lộ ra biểu tình kinh ngạc, vẻ mặt mang đầy bộ dáng "Ngươi đang đùa ta à", "Phu nhân của ta là nữ phẫn nam trang rõ ràng như vậy, ngươi cư nhiên không nhìn ra?" Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, ánh mắt nhất thời có chút cổ quái, "Chẳng lẽ ngươi không phải nhận ra phu nhân của ta là nữ phẫn nam trang, cho nên liền tiếp cận à?"
Lời này vừa nói ra, biểu tình của cậu ấm kia nhất thời liền cứng lại, nửa ngày cũng chẳng nói nổi câu gì. Đến tận lúc người bị hắn đánh đến nằm trêи mặt đất đau mà "Ôi" "Ôi" kêu hai tiếng, mới nhất thời như được đại xá mà nói: "Tiếp cận cái gì chứ! Ta chỉ là gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ!"
"Được rồi được rồi, là gặp chuyện bất bình! Là gặp chuyện bất bình!" Lục Vô Tâm liên tục gật đầu, sau đó lại đột ngột dừng lại, "Bất quá, phu nhân của ta sẽ do ta bảo vệ, không làm phiền đến huynh đài!"
Lời này của Lục Vô Tâm, chỉ còn kém không chỉ vào mũi đối phương mà nói đừng trêu chọc phu nhân của hắn, cậu ấm kia nghe xong, khuôn mặt nhất thời hết xanh lại đỏ, nhưng cố tình vốn lại là mình đuối lý, hắn cũng không có thể nổi giận, chỉ có thể lung tung ứng đáp vài câu, liền mang người xám xịt mà chạy.
Mắt thấy người nọ nhanh như chớp mà chạy đến chẳng còn bóng dáng, Vệ Thành Trạch đen mặt chui từ trong lồng ngực Lục Vô Tâm ra, cúi gằm nhìn mặt đất một lúc lâu.
...... Phu nhân em gái ngươi chứ! nữ phẫn nam trang em gái ngươi!!
"Ai, ngươi đợi chút!" Thấy Vệ Thành Trạch chuẩn bị bỏ đi, Lục Vô Tâm nhất thời nóng nảy, ném lên bàn chút bạc vụn liền đuổi theo.
Vệ Thành Trạch đi rất nhanh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ trong tiêu chuẩn người thường, Lục Vô Tâm muốn đuổi theo cũng không phải là khó, nhưng hắn thật sự không dám làm như vậy. Nhìn sắc mặt vừa rồi của Vệ Thành Trạch, lần này thực sự đã tức giận, dù sao bị người ta ôm vào ngực gọi "phu nhân " ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, còn bị nói thành nữ phẫn nam trang, nếu là nam nhân thì chắc chắn sẽ tức giận. Nếu có người dám làm như thế với hắn, Lục Vô Tâm cam đoan, hắn sẽ tiếp đón người kia bằng nắm tay không cần giải thích gì.
Cho nên hiện tại hắn mới cảm thấy không rõ, mình lúc đó tại sao lại nóng đầu mà làm như vậy.
Muốn đuổi tên ăn chơi trác táng kia đi, phương pháp có thể sử dụng có rất nhiều, nhưng hắn cố tình lại chọn phương pháp dễ làm người hiểu lầm nhất. Lục Vô Tâm lúc này cũng cảm thấy mình cũng đủ ngu xuẩn.
Nhưng chuyện càng khiến Lục Vô Tâm cảm thấy kinh hách chính là, trong nháy mắt kia, cảm giác mà hắn cảm thấy càng nhiều, lại là mừng thầm vì Vệ Thành Trạch không đẩy hắn ra.
Có lẽ Vệ Thành Trạch không làm hắn bị thương, mà cũng có lẽ đối phương chỉ là không đủ kiên nhẫn để ứng phó tên ăn chơi trác táng kia, nhưng lúc đó, quả thực Vệ Thành Trạch không đẩy hắn ra.
- - ít nhất chuyện này thuyết minh, Vệ Thành Trạch thực sự để ý đến hắn.
Dù là chút để ý này, chỉ là từ phần ôn nhu của hắn mà thôi.
Dù bị chôn vùi trong đám người, hắn vẫn có thể chỉ cần liếc mắt một cái là có thể tìm thấy Vệ Thành Trạch, Lục Vô Tâm cảm thấy, có lẽ hắn nên thử xem lại chính mình.
Hắn lúc trước...... Hẳn là không nói ra lời thề gì quá ác độc đi a?
Nâng tay giữ lấy cằm, Lục Vô Tâm không tự chủ được mà lâm vào trầm tư.
Đột nhiên, cước bộ của hắn khựng lại một chút, đột nhiên quay đầu nhìn lại bên phải của tửu lâu. Vừa rồi hắn cảm nhận được từ nơi đó,có một tia sát khí lạnh lẻo. Nhưng khi nhìn qua cửa sổ đang mở kia, Lục Vô Tâm chỉ thấy vài người bình thường đang uống rượu đàm tiếu, vẫn không thấy có chỗ nào không đúng. (Ly: Chúc mừng nam chính lĩnh hội được kỹ năng ngửi sát khí, chống miểu sát, nam chính lên cấp r:)))))))))))))
- - ảo giác? Lục Vô Tâm nhíu mày.
So với suy đoán này, hắn càng tin đối phương trước khi hắn quay đầu, cũng đã ly khai.
Xem ra mấy ngày sau này, phải cẩn thận chút.
Nghĩ như vậy, cước bộ của Lục Vô Tâm cũng nhanh hơn, đuổi theo Vệ Thành Trạch phía trước. Vào lúc như thế này, cũng chỉ có thể bất chấp tâm tình của đối phương.
...... Được rồi, hắn thừa nhận, hắn vẫn là có chút tư tâm.
Sờ mũi, đem chút chột dạ trong lòng ấn trở lại, Lục Vô Tâm vui vẻ nhìn Vệ Thành Trạch: "Vệ huynh giận sao?"
Vệ Thành Trạch nghe vậy quay đầu liếc Lục Vô Tâm một cái, đại khái là biết mình cũng không thể ném rớt được vị Lục Vô Tâm này, đơn giản cũng thả chậm cước bộ, nhưng tức giận trêи mặt hắn, một chút ý tứ tiêu tán cũng không có.
"Không bằng để Vô Tâm làm của ta --" giống như có chút không quen nói từ này, ngữ khí của Vệ Thành Trạch có chút không được tự nhiên, "" Phu nhân "?" Vệ Thành Trạch nghĩ mình đã tìm được một phương pháp phản kϊƈɦ thật tốt nghiêng mắt liếc Lục Vô Tâm, muốn xem hắn sẽ phản ứng như thế nào.
Kết quả không nghĩ tới, sau khi nghe thấy lời Vệ Thành Trạch nói, Lục Vô Tâm trừng mắt, trêи mặt đột nhiên liền lộ ra thần sắc thẹn thùng: "Vậy về sau, thϊế͙p͙ chính là tướng công của ngươi."(Ly: Không hiểu lắm, dịch chay đi)
Vệ Thành Trạch:......
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, hắn vừa rồi nhất định là bỗng nhiên choáng đầu, mới có thể nói như vậy. Đương nhiên, việc trước mắt này, hẳn là nên điên rồi.
Bất quá, sau đó, tức giận của Vệ Thành Trạch cũng tan đi rất nhiều, hắn vốn không phải là người tính nết hẹp hòi, cũng hiểu được lúc dó Lục Vô Tâm bất quá chỉ là muốn đuổi cậu ấm kia đi mà thôi, ngược lại nói đến hắn hắn, hành vi hắn biểu hiện ra ngoài, lại có vẻ có chút không phóng khoáng.
Bước chân dưới chân dừng lại một chút, Vệ Thành Trạch nhịn không được nhẹ thở dài. Rốt cuộc cũng là do Lục Vô Tâm quá mức nhân nhượng hắn, cho nên mới làm hắn không tự chủ được mà làm càn.
"Thật có lỗi." Trầm mặc chốc lát, Vệ Thành Trạch đột nhiên mở miệng nói.

Lục Vô Tâm nghe vậy không khỏi mà sửng sốt một chút, tuy hắn cũng không biết Vệ Thành Trạch vừa rồi nghĩ gì, nhưng ở chung lâu như vậy, đối với tính tình của người này, vẫn có chút hiểu biết.
Tuy nói chuyện đại sự, Vệ Thành Trạch từ trước đến giờ đều không thiếu quyết đoán, nhưng lúc ngày thương, hắn lại thật sự quá mức mềm mỏng, ngay cả cách từ chối người khác cũng không biết. Có lẽ cũng vì như vậy, hắn mới có thể phủ thêm một lớp mặt nạ lạnh lùng, để bảo vệ xác ngoài của mình.
Nhưng hắn càng làm như vậy, sẽ càng khiến người ta muốn tìm tòi nghiên cứu nội tâm quá mức mềm mại kia.
Khóe môi không tự giác mà cong lên, Lục Vô Tâm nhìn Vệ Thành Trạch một cái, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Không thể không nói, đôi khi, loại tính tình này của Vệ Thành Trạch, thật sự là khiến cho người ta rất muốn bắt nạt.
"Nếu thật sự muốn giải thích " biết rõ chuyện vừa rồi quả thật là do mình không đúng, nhưng Lục Vô Tâm cũng không nghĩ đến chuyện buông tha một cơ hội chiếm tiện nghi tốt đến thế này, "Còn chẳng bằng tối hôm nay uống với ta ly rượu. " hắn trừng mắt nhìn Vệ Thành Trạch, cố ý đổi giọng nói, "Tướng công?"
Âm cuối của câu kia cao lên, thành công khiến Vệ Thành Trạch rùng mình một cái, ngay cả câu từ chối nguyên bản đều bị dọa đến chạy mất, vì vậy cuối cùng, Vệ Thành Trạch liền ôm một vò nữ nhi hồng lâu năm, cùng Lục Vô Tâm ngồi trêи bãi cỏ ở ngoại ô.
Chén trước mặt đổ đầy rượu thơm thuần, Vệ Thành Trạch lại nhíu chặt mày, giống như thứ để ở đó, chính là độc dược muốn mạng hắn vậy.
Thấy bộ dáng của Vệ Thành Trạch, trong mắt Lục Vô Tâm nhịn không được xẹt qua ý cười. Hắn đương nhiên nhớ rõ Vệ Thành Trạch từng nói qua chuyện không uống rượu, nhưng mọi sự không phải đều bắt đầu từ lần đầu thử sao? Còn chưa thử qua, không thể đảm bảo chính xác không thích được.
"Vệ huynh?" Làm bộ như không phát hiện rối rắm trong mắt Vệ Thành Trạch, Lục Vô Tâm cầm chén rượu trong tay hướng về phía Vệ Thành Trạch, như đang thúc giục gì đó.
Vệ Thành Trạch nhìn hắn một cái, nói chung cũng không thể nuốt lời, chỉ có thể cầm lấy chén rượu trước mặt, cau mày đem chất lỏng trong đó một hơi cạn sạch. Chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống hầu, lại mang theo cảm giác thiêu đốt làm cho người ta không thể bỏ qua, Vệ Thành Trạch nhỏ giọng ho khan hai tiếng, trong mắt có chút kinh dị không thể che dấu được.
"Thế nào, không tệ đi?" Uống hết rượu trong chén mình, Lục Vô Tâm hướng về phía Vệ Thành Trạch cười cười, khuôn mặt tuấn lãng kia được ánh trăng mạ lên một tầng ánh sáng nhu hòa.
Vệ Thành Trạch không nói gì, chỉ phát ra một âm mũi, xem như đáp lại lời Lục Vô Tâm. Hắn nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt hồi lâu, rốt cục đưa tay cầm lấy vò rượu trêи bàn, lại rót đầy chén. Lục Vô Tâm thấy thế, khóe môi không tự chủ được mà cong lên vài phần, lập tức lại như là lo bị Vệ Thành Trạch phát hiện, bưng chén rượu che khuất khóe miệng đang cong lên kia.
Hai người cứ như vậy ngồi trong hậu viện khách điếm, uống một ly lại một ly. Lục Vô Tâm nói chuyện tào lao không bờ bến, Vệ Thành Trạch thì thỉnh thoảng mới đáp lại hai tiếng, được trăng tròn ngày đó làm nến, không khí lại có một loại yên tĩnh và thanh bình không thể nói rõ.
Này nếu là hai tháng trước kia, nói thế nào Lục Vô Tâm cũng sẽ không tin, mình sẽ cùng Vệ Thành Trạch ngồi trêи cỏ, giống như hiện tại, cùng nhau ngồi trong viện uống rượu tâm sự.
Không lâu sau, một vò rượu chỉ còn thấy đáy.
Lục Vô Tâm nhịn không được nhìn thoáng qua Vệ Thành Trạch bên cạnh, thấy hai mắt đối phương vẫn trong sáng như trước, nhịn không được có chút kinh ngạc. Tuy hắn biết trêи đời này có người từ nhỏ đã ngàn chén không say, nhưng người lần đầu tiên uống rượu đã uống nữ nhi hồng cả ngày, lại vẫn như trước không có chút say nào, Lục Vô Tâm lại chưa từng thấy qua.
Quả nhiên, có một số việc, nếu không thử sẽ chẳng bao giờ biết kết quả.
Nhìn chằm chằm đôi mắt do với ngày thường còn trong sáng hơn của Vệ Thành Trạch chốc lát, Lục Vô Tâm trong lòng vừa động, mở miệng gọi một tiếng: "Vệ huynh?"
"Ân." Vệ Thành Trạch nhìn hắn, lên tiếng.
Lục Vô Tâm thấy thế dừng lại một chút, lại mở miệng gọi một tiếng: "Thành Trạch?"
"Ân." Vệ Thành Trạch đáp lại, ngay cả ngữ điệu cũng chẳng biến hóa chút nào.
"Ồ....." Lục Vô Tâm sờ cằm, đôi mắt hơi mị lên, "Phu nhân?"
"Ân." Vệ Thành Trạch mặt không đổi sắc, giống như đang nói chuyện gì vô cùng nghiêm túc.
"Khụ, được rồi, xem ra là say thật." Giống như đang che dấu chuyện gì mà ho khan một tiếng, Lục Vô Tâm tự lấy cớ cho hành vi vừa rồi của mình, đè lại rung động từ trái tim vừa mới truyền tới trong nháy mắt kia. Lại uống thêm ba chén rượu vào bụng, tầm mắt của Lục Vô Tâm lại nhịn không được mà nhìn về phía Vệ Thành Trạch.
Lưng đối phương vẫn thẳng như trước, ngồi đến đoan đoan chính chính,khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, dưới cảnh tượng này, liền hiện ra vài phần đáng yêu không phù hợp. Hầu kết của Lục Vô Tâm không tự chủ được mà lên xuống, cuối cùng vẫn không nhịn xuống, lại lên tiếng gọi một lần: "Phu nhân!"
"Ân!" Vệ Thành Trạch lên tiếng, cũng không biết tại sao, còn dùng lực mà khẽ gật đầu, giống như đang tỏ vẻ hắn đang thực sự nghe Lục Vô Tâm nói.
Ý cười nhịn không được mà nở bên môi, quai chén rượu của Lục Vô Tâm động một chút, từng chút từng chút mà cọ lên người Vệ Thành Trạch. Vệ Thành Trạch cứ như vậy mà nhìn động tác của hắn, vẫn như trước ngồi không nhúc nhích, nhưng tầm mắt của hắn lại chuyển động tay Lục Vô Tâm.
Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch một lúc lâu, Lục Vô Tâm bỗng vươn tay ra, chọc chọc hai má đối phương. Xúc cảm truyền từ đầu ngón tay tuyệt đến không ngờ, khiến Lục Vô Tâm có chút luyến tiếc không muốn thu tay.
Nếu lúc này còn không hiểu mình có tâm tư gì với Vệ Thành Trạch, nhiều năm sống của Lục Vô Tâm cũng liền uổng phí. Không nghĩ trước đây hắn còn không hiểu nổi tâm ý của Bạch Linh Sa và Lâm Bách, lúc này đã giống như bọn họ, mà khi nhìn người này, lại có tâm tư khác biệt.
Nếu nói tâm tình của Lục Vô Tâm không còn lẫn lôn nữa thì chắc chắn không có khả năng. Nơi này dù sao cũng là thế giới coi trọng đạo đức lễ pháp, cho dù là người tiêu sái đến không kiềm chế được nhất trong giang hồ, cũng không thể thật sự hoàn toàn không để ý đến mấy chuyện này. Bạch Linh Sa vì vốn là người Tây Vực, cũng không có ai thực sự đánh giá và phản đối hành vi của hắn, nhưng Lục Vô Tâm mấy hôm trước nghe được, Lâm Bách bị người trong nhà ép trở về, mấy ngày nay còn đang chuẩn bị hôn lễ.
Cũng may Lục Vô Tâm luôn một thân một mình, cũng không có trưởng bối nào cần băn khoăn-- về phần sư phụ cả ngày làm tổ nơi thâm sơn lão lâm của hắn kia, chắc chắn cũng sẽ không có quá nhiều can thiệp đến chuyện này.
Đầu ngón tay trượt theo hai má Vệ Thành Trạch xuống, Lục Vô Tâm nhẹ nhàng nắm cằm Vệ Thành Trạch, còn nhịn không được mà vuốt ve qua lại hai cái.
Vệ Thành Trạch bị nắm cằm trừng mắt, giống như có chút hoang mang với động tác của Lục Vô Tâm. Bộ dáng kia, giống như bé cún lớn không hiểu ý chủ nhân, đôi mắt chứa đầy mê muội làm người ta mềm lòng.
Chỗ sâu nhất trong trái tim bị thứ gì đó mở ra, Lục Vô Tâm không khỏi mà phát ra một tiếng than đầy bất đắc dĩ.
Thật đúng là...... giống như độc dược, bất tri bất giác mà xâm nhập vào cốt tủy, không có thuốc nào giải được.
"Dù sao vẫn cảm thấy, vô luận làm gì với ngươi, ngươi cũng sẽ không cự tuyệt đâu......" Giống như thở dài mà nói, Lục Vô Tâm cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Vệ Thành Trạch. (Ly: haha công quân where"re you!)
- - mà hắn, cho tới bây giờ cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì.
Sáng mai sau khi tỉnh lại, Vệ Thành Trạch đánh chửi hắn cũng được, chán ghét hắn cũng thế, hắn sẽ luôn có cách khiến Vệ Thành Trạch tiếp nhận hắn.

Dù sao trái tim của người này, luôn mềm đến khiến người ta đau lòng.
Bàn tay nắm cằm Vệ Thành Trạch thoáng dùng sức, Lục Vô Tâm cạy mở môi Vệ Thành Trạch, làm sâu thêm nụ hôn này.
Tay đặt trêи đầu gối của Vệ Thành Trạch run nhẹ, cũng không vì động tác của Lục Vô Tâm, mà vì tiếng thét chói tay đột ngột nhảy từ trong đầu ra.
"A a a a a a!!" Tiếng thét chói tai của 5438 vẫn khiến người ta muốn kiếm vải nhét vào mồm nó như trước, "Hắn meo meo chứ tên hỗn đản này cư nhiên dám chiếm tiện nghi của kí chủ ngươi!! Đừng cản tui để tui chém chết hắn a a a a!!" Từ lúc đầu, người nầy đã im lặng đến mức có chút dị thường, nguyên lai là để cuối cùng toàn bộ cùng nhau bạo phát. Ngữ khí giận dữ kia, khiến Vệ Thành Trạch nhịn không được hoài nghi, nếu người nầy thực sự có thực thể, thật sự sẽ trực tiếp đem Lục Vô Tâm đánh cho một trận.
Lục Vô Tâm tên hỗn đản này! Nhân tra! Biến thái! Còn cư nhiên dám thừa lúc kí chủ uống rượu mà làm loại chuyện này! Sờ soạng không nói, cư nhiên còn dám hôn lên! Cư nhiên còn dám vói đầu lưỡi vào!! Muốn nhịn cũng không nhịn được a!!
"Câm! Miệng!" Không thể nhịn được mà đánh gảy mấy lời nói linh tinh của 5438, ngữ khí của Vệ Thành Trạch khó có khi lại có chút táo bạo.
5438 bị dọa bật người ngậm miệng, một bộ đều là cục cưng ngoan ngoãn.
......Nó thật sự chỉ là tức giận thôi mà!
Ký chỉ nhà nó chỉ có chiếm tiện nghi của người khác thôi,sao có thể bị người ta chiếm tiện nghi cơ chứ?!
"......" Đại khái vì lý do 5438 tức giận quá mức kì ba, ngay cả Vệ Thành Trạch cũng không nhịn được mà trầm mặc hai giây, "Hệ thống, " Vệ Thành Trạch mở miệng, trong giọng nói có vài phần xót xa kịch liệt, "Ngươi đã quên mục đích ban đầu của chúng ta sao?"
5438:...... Hở?
Vừa mới tức giận gì cũng không nghĩ 5438 rốt cục cũng hoạt động đầu óc nổi cả rỉ sắt kia của nó, lúc này mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại -- Vậy cục diện bây giờ, chính là do Vệ Thành Trạch một tay thiết kế?
...... Đúng nga, Vệ Thành Trạch sẽ không uống rượu a!
5438 bỗng nhiên cảm thấy, hành vi vừa rồi của nó, chính là một chữ "Xuẩn" cực lớn.
...... Thật sự không thể trách nó a, không khí vừa rồi, thật sự rất giống Lục Vô Tâm lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
- - từ từ, hình như Lục Vô Tâm quả thật lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đi?
5438:......
Vấn đề này thật sự là quá đốt CPU, vì vậy 5438 quyết định không tiếp tục tự hỏi nữa. Nó vẫn là nên ngoan ngoãn làm một mĩ hệ thông im lặng đi QAQ
"Ngươi còn chằng có mặt để đẹp, cám ơn." Không chút do dự cho 5438 một đả kϊƈɦ trí mạng, Vệ Thành Trạch thập phần vừa lòng mà nhìn 5438 nhẹ nhàng cút sang một góc sáng sủa vẽ vòng tròn.
Lông mi rung thực nhẹ, ảnh ngược trong măt Vệ Thành Trạch là hình dáng của Lục Vô Tâm, hoang mang trong đó giống như ngày càng sâu hơn. Lục Vô Tâm vẫn là lần đầu tiện nhận thấy, lông mi của Vệ Thành Trạch kỳ thật rất dài, khi chớp mắt liền giống như hai cây quạt nhỏ, cọ đến làm lòng hắn ngứa ngáy.
Không khí trong phổi từng chút từng chút mà bị hút cạn, hai tay buông hai bên của Vệ Thành Trạch cũng không kiềm được mà nâng lên, nắm lấy tay áo của Lục Vô Tâm, hắn há mồm như muốn nói chuyện, nhưng thứ nói ra, cũng là rêи rỉ có chút ngọt nị.
"Ngô......" Không tự chủ được mà phát ra một tiếng nức nở, đôi mắt đen bóng như mặc ngọc của Vệ Thành Trạch bị bịt kín một tầng hơi nước, khuôn mặt trắng nõn cũng hiện ra chút đỏ ửng. (Ly: Tui muốn triệu hồi công quân)
Bàn tay nắm cằm Vệ Thành Trạch không biết từ lúc nào đã chuyển ra sau đầu hắn, dùng sức mà gì hắn về phía mình, thân thể của Lục Vô Tâm hơi hướng về phía trước, áp Vệ Thành Trạch lên cỏ. (Ly: Tui nhiệt liệt triệu hồi công quân)
Bụi cỏ ban đêm mang theo chút sương sớm, dính lên vạt áo thõng xuống của hai người (Ly: haha công quân!!!!!!!!!!!!!!!).
Buông Vệ Thành Trạch ra ngay trước khi hắn hít thở không thông, Lục Vô Tâm nhìn bộ dạng hai mắt đầy sương mù mà thở dốc của Vệ Thành Trạch, ánh mắt không khỏi thâm trầm hơn vài phần.
Cúi người xuống nhẹ nhàng ɭϊếʍ nước bọt vì không thể nuốt vào mà tràn ra bên môi Vệ Thành Trạch, bàn tay trơn nhẵn của Lục Vô Tâm nhẹ nhàng trượt xuống sườn thắt lưng của Vệ Thành Trạch, cách một lớp quần áo tinh tế vuốt ve.
Rút đi trói buộc lý trí, người dưới thân phản ứng phá lệ rõ ràng. Cảm nhận được thân thể dưới tay run rẩy rất nhỏ, hô hấp của Lục Vô Tâm cũng không kiềm được mà rối loạn trong chốc lát. Nhưng giây tiếp theo, hắn lại đột ngột rút bội kiếm ra, không chút do dự mà hướng về phía sau. Chỉ nghe thấy một tiếng kim loại va chạm thanh thúy, một kiêm giống như đâm vào không khí kia, lại vừa mới chặn đoản đao không biết xuất hiện khi nào. (Ly: Công quân muộn quá đi. trừ điểm!!!!)
Một kϊƈɦ không trúng, người vừa tới lập tức lui về phía sau vài bước, thân ảnh mặc một thân hắc y, giống như đang tan vào bóng tối chung quanh.
Vào chớp mắt vừa giao thủ kia, phát hiện thực lực của đối phương thế nhưng còn ẩn ẩn cao hơn mình vài phần, Lục Vô Tâm không khỏi mà có chút kinh hãi.
Nắm trường kiếm đứng dậy, che chở Vệ Thành Trạch sau người, sắc mặt Lục Vô Tâm trầm xuống, trong mắt không còn chút ý cười ngày thường nào: "Các hạ đi theo chúng ta một đường, có chuyện quan trọng gì?"
Ánh mắt dừng lại vài giây vào Vệ Thành Trạch phía sau Lục Vô Tâm, người vừa tới không có chút hề để ý đến lời của Lục Vô Tâm, cầm đao lướt đến.
Lục Vô Tâm nhướng mày, cũng không tiếp tục nói lời vô nghĩa, nâng trường kiếm trong tay đón đánh.
Vệ Thành Trạch bị gạt sang một bên đã ngồi dậy, trêи đầu còn dính cỏ dại. Nhìn hai người bỗng nhiên đánh nhau túi bụi, hắn nghiêng đầu, giống như có chút không hiểu tình trạng trước mắt.
Chú ý động tác của Vệ Thành Trạch, hai mắt hắc y nhân nhíu lại, đột nhiên dùng một chiêu bức lui Lục Vô Tâm, vọt về phía Vệ Thành Trạch. Trong lòng Lục Vô Tâm nhất thời cả kinh, lập tức muốn ngăn lại, nhưng hắn vừa tiến lên một bước, đối phương đã đột nhiên quay đầu lạnh lùng mà liếc mắt một cái, nhất thời, đôi mắt đỏ như máu giấu dưới mũ trùm, liền không chút che dấu mà ngừng lại trong mắt Lục Vô Tâm.
Hai mắt vì khϊế͙p͙ sợ mà hơi trợn to, hành động của Lục Vô Tâm không khỏi mà chậm lại, mà cũng chỉ trong nháy mắt tạm dừng kia, khiến hắn trơ mắt mà nhìn đối phương mang Vệ Thành Trạch, nhanh như bay mà biến mất trong bóng đêm.
Bàn tay nắm chuôi kiếm từng chút mà chặt lại, Lục Vô Tâm rốt cục vẫn là không nhịn xuống trong lồng ngực đích không cam lòng cùng tức giận, hung hăng địa đem sáp - vào ngầm.
Suy nghĩ của tác giả: Đây là một chuyện xưa về Lục Vô Tâm tưởng rằng hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn kỳ thật hắn không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, trêи thực tế hắn vẫn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nhưng cuối cùng cũng không thành 【doge】
Vì chỗ ta hôm nay có sét đánh, để tránh lúc đó không mở được máy tính, liền đăng trước.
Cám ơn trêи núi một con hùng, tá tắc, lang quỷ quỷ đích lôi cùng hoả tiễn, sao sao đát ~
Ly: haha tác giả đại đại bn chương r mà tui còn chưa biết tên+mặt công quân haha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.