Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 34:




Ly: Tác giả đại đại, con cầu ngài chương sau đừng dài đột ngột thế có đc k QAQ
Bất quá phun tào thì phun tào, 5438 cũng không biết Vệ Thành Trạch có phải như nó nói, tùy ý để mặc Vệ Tu Dung xằng bậy hay không, nếu không cũng sẽ không chọn cái lúc mở mắt đúng lúc như vậy.
Từ lúc Vệ Tu Dung cho tất cả người hầu hạ lui xuống, Vệ Thành Trạch cũng đã tỉnh, chẳng qua không mở mắt ra mà thôi. Thứ nhất là bởi vì hắn quả thật có điểm khó chịu, thứ hai, cũng là muốn nhìn Vệ Tu Dung đến tột cùng sẽ làm đến nông nỗi nào.
Giống như Tần Tử Tấn ở thế giới trước, có cảm tình, dù cho sâu đậm hơn nữa, cũng sẽ bởi vì những thứ luân thường đạo lý trói buộc, mà chẳng dám hy vọng về một cái kết đẹp xa vời; lại có người, chẳng sợ vi phạm đạo đức luân thường, cũng muốn phân cảm tình kia mà phá vỡ thế giới này.
Vệ Thành Trạch bất quá muốn biết, Vệ Tu Dung này, đến tột cùng là loại người nào mà thôi.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể chọn vị trí tốt nhất cho quân cờ.
Dù sao những người hiện tại, cùng cái người "Vệ Tu Dung trong nội dung vở kịch nguyên bản" mà hắn hiểu rõ, hiển nhiên khác nhau hoàn toàn.
Cũng không biết ý nghĩ trong lòng Vệ Thành Trạch 5438, còn đang cảm thán phản ứng vô cùng ngây thơ vừa rồi Vệ Tu Dung, thuận tiện tiếp tục đối với kỹ năng dụ người của Vệ Thành Trạch tỏ vẻ vô cùng tán thưởng -- nếu không phải đã sớm biết bản tính của người nầy, người bên ngoài lại gần chút thôi liền thấy ngay hắn dụ người a có được hay không?! 5438 cảm thấy, nếu Vệ Thành Trạch viết ra một cuốn 《 Một trăm lẻ tám cách dụ người 》,đảm bảo có thể quang vinh đứng hạng nhất sách bán chạy nhất a.
Nhưng mà...... cũng phải nói lại, Vệ Thành Trạch từ khi xuyên qua đến nay, liền chưa từng ngừng nghỉ mà thực hiện nghiệp lớn dụ người, nhưng là hắn sau mỗi lần dụ tới tay liền xong rồi? Đừng nói tiến thêm một bước nữa, ngay cả lướt hôn môi một cái cũng không có.
Yên lặng nhớ lại tất cả những chuyện sau khi Vệ Thành Trạch xuyên qua, 5438 tỏ vẻ, tuy rằng Vệ Thành Trạch có ɭϊếʍ qua khóe môi Phó An Diệp, hôn vành tai Phó An Diệp, cởi y phục Phó An Diệp, chính là giống như chỉ là ra vẻ...... Hai người thật sự chưa từng hôn qua? Về phần những người khác, vậy càng thêm không cần phải nói.
Bên Tần Tử Tấn kia, căn bản là từ đầu đến đuôi đều không có cái hành vi ngoài tầm gì, mà Vệ Tử An...... Được rồi, bé con này thật sự là quá bi kịch, chúng ta vẫn là cho qua đi.
Theo thói quen ở trong lòng đốt cho Vệ Tử An một ngọn nến, 5438 khϊế͙p͙ sợ phát hiện...... Mười mấy năm xuyên qua, ký chủ của nó cư nhiên vẫn là một tên xử nam?!
Sinh hoạt cá nhân trước khi xuyên qua của Vệ Thành Trạch thế nào thì tạm thời không bình luận, nhưng sau khi xuyên qua, kia thực sự là đơn giản đến không thể đơn giản hơn-- hắn ngay cả cái sinh hoạt cá nhân meo meo kia đều không hề có nha, có thể không đơn giản sao?!
"Cái kia, kí chủ a......" Cảm giác chính mình bắt được một cái trọng điểm vô cùng quan trọng 5438 do dự trong chốc lát, đem trái tim đang nhục nhã xoa trở về, mang theo hưng phấn quỷ dị hỏi, "Ngươi......"
"Người tu đạo, tự nhiên là thanh tâm quả ɖu͙ƈ-ngăn chặn ham muốn, tâm trong sáng." Như đang sử dụng thuật đọc tâm, không đợi 5438 nói cho hết lời, Vệ Thành Trạch liền trả lời câu hỏi của nó.
5438:...... Lời này lừa quỷ cũng không tin có được không a?!
5438 tỏ vẻ, tuy rằng chỉ số thông mình của nó không có cao như Vệ Thành Trạch, nhưng cũng không dễ lừa như vậy a!
"Di, " nghe được lời nói của 5438, Vệ Thành Trạch ra vẻ nghi hoặc nghiêng đầu, "Ứng phó ngươi, chẳng lẽ không phải chỉ cần loại trình độ lấy cớ này là đủ rồi sao?"
5438:......
Cho nên với loại người này mà nói, chỉ cần mình nghĩ ở trong lòng một chút thì tốt rồi a, vì cái gì mà lại nói ra làm cho hắn nghe được a?!
5438 thực đau tim, 5438 thực bi phẫn, 5438 nó...... Héo rồi.
# hệ thống hoàn toàn không có cách nào nắm bắt được ký chủ thật sự là rất khổ bức #
Chỉ số thông minh của hệ thống hoàn toàn bị kí chủ nghiền áp, trong lòng nó thực khổ a!
Xoát xong một hồi khinh bỉ hệ thống hằng ngày, Vệ Thành Trạch nhắm mắt lại tựa vào đầu giường dưỡng thần.
Trong phòng có chút im lặng quá mức, ngay cả tiếng côn trùng nhẹ kêu, cũng nghe được đến nhất thanh nhị sở.
Gió thu mang theo chút cảm giác mát mẻ tiến vào cửa sổ nửa mở, mày Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng nhíu lại, đột nhiên hắt xì một cái.
5438:......
Không biết tại sao, ngay cái nháy mắt kia, Vệ Thành Trạch trong lòng 5438, cái hình tượng cao lớn vĩ ngạn kia liền sụp xuống một góc.
Quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ vẫn chưa khép lại, lại cúi đầu nhìn nội sam đơn bạc của chính mình, Vệ Thành Trạch nhíu mày. Trực tiếp ôm chăn chăn, đem chính mình cuốn lại thành một quả cầu.
5438:......
Nó đều đã cảm thấy, hình tượng Vệ Thành Trạch sụp xuống càng thêm lợi hại.
"Bệ hạ?" Nghe được động tĩnh truyền đến từ trong phòng, lão thái giám vẫn canh giữ ở ngoài cửa lại ngại phân phó trước đó của Vệ Tu Dung, không dám bước vào cửa phòng bật người hỏi.
Chuyện đêm qua thực sự làm gã sợ hãi, sợ Vệ Thành Trạch có cái gì vạn nhất. Nếu không phải vì mệnh lệnh của Vệ Tu Dung, gã khẳng định sẽ không rời khỏi giường Vệ Thành Trạch nửa bước.
Nghe lo lắng trong giọng lão thái giám, ánh mắt Vệ Thành Trạch hơi lóe lên, lên tiếng gọi người vào.
Vị thái giám tổng quản này tên là Lưu Tiến Trung, đã gần năm mươi, tóc trêи đầu cũng đã muốn hoa râm, một bộ dáng tuổi già sức yếu. Nghe thấy Vệ Thành Trạch gọi vào, vội vàng đẩy cửa phòng, bước nhanh đến. Sau khi gã vừa vào cửa, liền thấy Vệ Thành Trạch lấy chăn đem chính mình bao lại thực cẩn thận, chỉ lộ ra một cái đầu ở bên ngoài. Nhất thời, một câu"Bệ hạ có gì phân phó" liền nghẹn trong cổ họng, nửa ngày cũng chẳng phun ra được.
Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch hai giây, lão thái giám lúc này mới mạnh mẽ ý thức được chỗ thất lễ của mình, trêи trán nhất thời toát cả mồ hôi, vội vàng mà đem đóng cửa lại, không làm cho bộ dang Vệ Thành Trạch bị người khác nhìn thấy.
Bất quá cũng may Vệ Thành Trạch vẫn chưa để ý chỗ vượt quá quy củ của gã, vẫy tay cho gã đi qua.
Tinh thần an ổn thảnh thơi, lão thái giám cúi đầu đi đến bên người Vệ Thành Trạch, nhưng sau một lúc đối phương cũng không nói gì.
Nếu như bình thường, lúc này gã tự nhiên chỉ biết im lặng đứng đó, chờ chủ tử của mình mở miệng, có thể tưởng tượng tnhf trạng hiện tại của Vệ Thành Trạch, còn có cái hành vi đem chính mình cuốn thành quả cầu kia, lão thái giám do dự một chút, vẫn ngẩng đầu lên, thật cẩn thận hỏi han: "Bệ hạ thấy lạnh sao?"
Trời lúc này đã cuối mùa thu, nắng gắt cuối thu cũng có chút khong đủ ấm áp, trở nên rất yếu ớt, cảm giác mát mẻ của ngày cuối thu kia cũng trở nên lạnh hơn. Người bình thường không cảm thấy gì, nhưng người đã cao tuổi như gã, cùng với một số người thể hư hoặc là mắc bệnh, cái cảm giác kia thực sự qua rõ ràng.
Lão thái giám ngẩng đầu lên, Vệ Thành Trạch cũng thu hồi ánh mắt đánh giá, nhẹ nhàng mà lên tiếng. Hắn dừng một chút, mở miệng nói: "Thay trẫm đi đem cửa sổ khép lại đi."
Dù cho không thông gió, hắn càng không hi vọng chính mình tiếp tục bị cảm lạnh, tăng thêm bệnh tình.
Bất quá là một việc đơn giản như thế này, lão thái giám đương nhiên không có gì dị nghị, chỉ là sau khi gã khép lại cửa sổ, nhìn Vệ Thành Trạch vẫn như trước đem chăn bao thực chặt chẽ, thần sắc có chút rối rắm. Cẩn thận quan sát thần sắc Vệ Thành Trạch một chút,lão thái giám rốt cục vẫn không nhịn được, mở miệng nói: "Nô tài giúp bệ hạ mặc thêm chút y phục?"
Mặc kệ nói như thế nào, Vệ Thành Trạch thân là vua của một nước, cái dạng này thật sự là có điểm làm cho người ta có chút ảo diệu.
"Không cần, " nhưng mà sau khi nghe thấy lão thái giám nói gì, Vệ Thành Trạch lại lắc đầu, "Trẫm như vậy là tốt rồi." Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu, " Đủ ấm áp."
Lão thái giám:......
Tuy rằng ôm chăn quả thật thực rất ấm áp, nhưng là bệ hạ ngươi có thể hay không chú ý hình tượng của mình một chút a?! Tuy rằng nơi này không có người khác, nhưng ngài cũng là vua của một nước a!
Nhìn thấy nhìn ngũ quan đã rối rắm thành một đoàn của lão thái giám, 5438 hoàn toàn có thể tưởng tượng nội tâm đang điên cuồng phun tào của gã.
"Cái gọi là hoàng đế, bất quá là một thân long bào kia thôi." Làm như nhìn ra ý nghĩ của lão thái giám, Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng cười, "Bỏ đi một thân long bào đại biểu cho thân phận cùng địa vị kia, ta cũng bất quá chỉ là một thứ cùng thường nhân không có gì khác nhau mà thôi."
"Sẽ không cưỡi mây đạp gió, cũng không hơn người bên ngoài một cái mệnh, càng làm không thể làm cho thiên hạ mưa thuận gió hoà, không gặp tai kiếp." Nói tới đây, Vệ Thành Trạch dừng một chút, trêи mặt hiện ra chút cười khổ, "Cùng với người cả ngày lao động ngoài đồng kia, thường dân cầu vụ mùa bội thu kia, không có gì bất đồng."
Hoàn toàn không ngờ Vệ Thành Trạch đột nhiên sẽ nói như vậy, lão thái giám không khỏi ngẩn người, tiếp theo liền lập tức phản ứng lại, quay đầu nhìn chung quanh. Xác định trong phòng chỉ có mình cùng Vệ Thành Trạch,trêи mặt gã nhất thời lộ ra biểu tình nhẹ nhàng thở ra. Lúc này gã cũng chẳng để ý mấy chuyện khác, cau mày nhìn Vệ Thành Trạch: "Bệ hạ nói những lời này trước mặt nô tài cũng liền thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng nói trước mặt người ở bên ngoài."
"Nếu như bị người hữu tâm nghe được, ai biết sẽ bị truyền thành cái dạng gì đâu!" Lão thái giám biểu tình nghiêm túc, bộ dáng kia, hiển nhiên là thật tâm thay Vệ Thành Trạch lo lắng, "Bệ hạ ngài là cửu ngũ chí tôn, thực long thiên tử, sao có thể cùng loại dân chúng mặt hướng đất lưng hướng trời kia đánh đồng được?" Gã dừng một chút, tiếp tục nói, "Bệ hạ cũng đừng tin những thứ đồn đại ngoài kia, mấy lời kia đều là do mấy người rảnh rỗi cả ngày không có việc gì nghĩ ra được những lời bỉ ổi như vậy!" Này hiển nhiên nghĩ là do Vệ Thành Trạch nghe thấy những lời đại xâu về mình, mới có biểu hiện như vậy.
Vệ Thành Trạch nghe vậy có chút sợ run, hắn nhìn chằm chằm lão thái giám một lúc lâu, đột nhiên kéo kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười chua xót: "Những lời này, ta cũng chỉ là ở trước mặt ngươi nói." Hắn buông mắt, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi, "Lưu thúc, trẫm thật sự thực làm cho người ta ghét sao?"
Một tiếng"Lưu thúc", lại làm lão thái giám cả kinh đến mí mắt cũng không tự chủ khiêu một cái.
Cái xưng hô này, gã đã rất nhiều năm không còn nghe được, lâu đến mức gã đều đã quên, từng có người như xưng hô với gã như vậy rồi.
Cái lúc mà gã còn chưa phải đại tổng quản chưởng quản nội vụ hậu cung, nhiều nhất cũng chỉ là một thái giám có thể ở trước Thánh Thượng nói mấy câu mà thôi, mà Vệ Thành Trạch, cũng chỉ là một hoàng tử thân thể gầy yếu, không được coi trọng.
Thân sinh mẫu phi của Vệ Thành Trạch cũng không phải là cái phi tử được sủng ái gì, phía sau cũng không có ngoại tộc cường đại chống đỡ, sau khi sinh hạ con nối dòng liền giống như ma ốm, ba ngày thì hai ngày phải thỉnh thái y tới một chuyến, có thể nói, nàng chưa lọt vào vòng chán ghét và vứt bỏ của tiên đế, hoàn toàn chính là dựa vào phân tình cảm của quá khứ. Thân phận mẫu phi như vậy, tình hình Vệ Thành Trạch liền có thể nghĩ được đến.
Tuy rằng trêи đầu Vệ Thành Trạch là cái danh hiệu trưởng hoàng tử, nhưng trừ bỏ hạ nhân hầu hạ ra, cũng không có bao nhiêu người đem hắn đặt trong mắt. Dù là một tên nô tài có chút quan hệ, cũng dám ở trong tối mà quát bảo hắn.
Chuyện như vậy, Lưu Tiến Trung cũng thấy vài lần, thấy cái đứa nhỏ đáng thương, liền thuận tay giúp.

Địa vị của gã khi đó tuy nói không bì được bây giờ, nhưng rốt cuộc cũng là người hầu hạ bên cạnh tiên đế, người bình thường đều là không muốn đắc tội gã. Chỉ là không nghĩ tới, từ đó trở đi, cái đứa nhỏ kia liền dính chặt lấy gã, cả ngày đi theo sau ʍôиɠ gã gọi, "Lưu thúc" "Lưu thúc".
Chuyện này làm Lưu Tiến Trung sợ hãi, phải biết rằng dù Vệ Thành Trạch không được coi trọng, nhưng kia cũng là thân sinh cốt nhục của đương kim thiên tử, cái xưng hô này nếu bị người nghe được, gã chắc chắn sẽ rơi đầu! Nhưng vô luận gã sửa như thế nào, cái đứa nhỏ này chính là không chịu sửa miệng.
"Dù sao ta cũng chưa từng gọi như vậy khi có người khác a!" Cuối cùng, hắn còn trừng mắt, vẻ mặt đầy một bộ dáng vô tội. Cũng chính từ cá lúc kia, Lưu Tiến Trung biết, cái đứa nhỏ này kỳ thật cũng không vô hại giống mặt ngoài.
Sau đó, Lưu Tiến Trung cũng không tiếp tục sửa nữa, tóm lại không ai nghe được là được rồi. Huống chi, khi cái đứa nhỏ này cong mắt, mang theo ý tứ làm nũng gọi "Lưu thúc", cũng thực làm cho người ta thích.
"Lưu thúc, " một lần sau khi chính mắt thấy mẫu phi bị người ta khi dễ, Vệ Thành Trạch ôm đầu gối ngồi ở dưới tàng cây, nói, "Nếu ta sau này làm hoàng đế, nhất định sẽ không để mẫu phi chịu một chút ủy khuất nào."
"Một chút cũng không thể nói lung tung." Khi gã nghe được lời này, cau mày trách cứ một câu, nhưng không nghĩ đến, nhiều năm sau, đứa nhỏ ở trong cung chẳng có chút tồn tại cảm nào này, bị người ta đẩy lên vị trí đứng trêи vạn người kia.
Nhưng mà, đám người kia sau khi đem Vệ Thành Trạch đưa lên đế vị, chuyện đầu tiên buộc hắn làm, chính là một ly độc rượu, ban thưởng cho thân sinh mẫu thân của Vệ Thành Trạch.
Tử quý mẫu tử, từ trước đến nay cũng không phải là cái chuyện xa lạ gì.
Ngày hôm sau khi đăng cơ, Lưu Tiến Trung được đề bạt thành thái giám tổng quản, nhưng mà cái đứa nhỏ gã tận mắt nhìn lớn lên, rốt cuộc không có còn gọi một tiếng "Lưu thúc" nữa.
Cách nhiều năm như vậy, lại một lần nữa nghe được cái xưng hô kia, tâm tình lão tổng quản phá lệ phức tạp. Dù cho gã biết được người trước mắt sớm đã thay đổi, nhưng tâm can vẫn như trước sẽ vì xưng hô này mà xúc động.
Gã ngẩng đầu, sau bao nhiêu năm như vậy, lần đầu tiên cẩn thận đánh giá đứa nhỏ sớm đã thay đổi so với hình ảnh trong trí nhớ.
Vệ Thành Trạch hé ra khuôn mặt có thể làm cho bất luận kẻ nào đều phải sợ hãi than, kia một đôi con ngươi như điểm mực chứa đầy ánh nước, đôi môi mỏng bởi vì ủy khuất mà hơi hơi mân, hai má cũng bởi vì sốt nhẹ mà lộ ra chút đỏ ửng, phối với cái chăn bông màu thủy lam được hắn bao đến nghiêm kín kia, bộ dáng này, thế nhưng lại hiển lộ ra vài phần trẻ con không hợp tuổi, tự dưng lại có chút đáng yêu.
Trong nháy mắt, Lưu Tiến Trung giống như lại thấy được đứa nhỏ của mười mấy năm trước, nắm lấy góc áo gã, đáng thương hề hề mà nói mình bị những người khác ủy khuất, làm cho người ta đau lòng thật nhiều, lại có chút chua chát.
Nhịn không được nhẹ nhàng mà thở dài, Lưu Tiến Trung vươn tay, như nhiều năm trước, đưa tay nhu đầu Vệ Thành Trạch: "Khiến người ghét, cho tới bây giờ cũng không là ngươi." Thế nhân đều nói Vệ Thành Trạch tin lời gièm pha, giết hại trung lương, nhưng lại có ai biết nỗi khổ trong lòng đứa nhỏ này?
Mong muốn duy nhất của hắn, đó là tranh đoạt cuộc sống bình an cho mẫu phi của mình, nhưng ngay cả mong ước duy nhất này, nhưng cũng bị cướp đi.
"Này, đều là bọn họ thiếu ngươi."
Người năm đó đứng ra, đưa ra ý tưởng "Tử quý mẫu tử", một chút người năm đó, đều nhất nhất bị bổ lên đủ loại tội trạng, xử tử có xử tử, lưu đày có lưu đày, hiện giờ người còn lại, cũng chỉ có cái Ngự Sử đại phu còn trong thiên lao kia mà thôi.
Lưu Tiến Trung không thể nói Vệ Thành Trạch không sai, nhưng lại cũng vô pháp giống những người khác, đi chỉ trích đứa nhỏ này. Lòng người vốn đã luôn thiên vị, gã ngay từ đầu, cũng đã chọn được vị trí của chính mình.
Nghe được Lưu Tiến Trung nói, Vệ Thành Trạch trừng mắt, hốc mắt có chút đỏ lên.
Hắn thật sâu hít vào một hơi, làm như đem nước mắt trong mắt đẩy trở vào trở về, cong khóe miệng hướng Lưu Tiến Trung lộ ra một nụ cười: "Lưu thúc, ta muốn gặp Lâu Phù Phương một lần."
Lưu Tiến Trung nghe vậy khựng lại một chút, cũng không hỏi sau khi Vệ Thành Trạch gặp Lâu Phù Phương muốn làm cái gì, chỉ nhẹ nhàng mà lên tiếng: "Hảo."
Cho hạ nhân canh giữ ở ngoài cửa tiến vào đứng bên giường Vệ Thành Trạch, Lưu Tiến Trung liền gọi một chiếc xe ngựa, chính mình đi tìm Lâu Phù Phương.
Nằm ở trêи giường nhìn Lưu Tiến Trung rời đi, Vệ Thành Trạch đem chăn kéo lên, trở mình, làm ra bộ dáng đã ngủ, trong lòng lại đang cân nhắc đối thoại vừa rồi.
Tuy nói lúc trước Vệ Thành Trạch một mực phun tào chỉ số thông minh của nguyên chủ, nhưng mà nguyên chủ trêи thực tế cũng không phải là người không hiểu cái gì, nếu không cũng không thể ngồi trêи vị trí này an an ổn ổn địa nhiều năm như vậy.
Hắn chỉ là không cần.
Ngôi vị hoàng đế, quốc gia, thậm chí cả bản thân -- hắn tất cả đều không cần.
Người làm cho mẫu phi hắn bị ban thưởng rượu, cũng đã chết đi, người lưu lại, bất quá là một kẻ điên mà thôi. Chuyện hắn muốn làm, cho tới bây giờ cũng không phải là bảo hộ.
- - Thứ hắn để ý nhất cũng không còn nữa, thế giới này tồn tại, còn có ý nghĩa gì sao?
Hắn thậm chí không muốn trả thù, chính là tùy tâm sở ɖu͙ƈ mà đem cái triều đình như một cái trò chơi để đùa giỡn, mất hứng, thì đem quân cờ trêи đó phá đi. Đó là loại điên cuồng thiêu đốt tất cả, ngay cả chính mình cũng không còn.
Nếu không có sự tồn tại của Lâu Phù Phương, nói vậy cái quốc gia này, cuối cùng nhất định cũng sẽ diệt vong trong tay người này.
Lại nói tiếp, so sánh với thái độ làm người chính trực của Lâu Phù Phương, nguyên chủ ngược lại là loại hình Vệ Thành Trạch càng thêm thưởng thức.
...... Bởi vì kỳ thật các ngươi là cùng một giuộc □□?
5438 không nhịn được, yên lặng phun tào một câu. Nó chung quy đều cảm thấy, nếu Vệ Thành Trạch cùng nguyên chủ có cùng loại trải qua, cuối cùng việc bọn hắn làm khẳng định không khác nhau lắm. Điều khác biệt duy nhất chính là, nguyên chủ cuối cùng bị nhân vật chính đùa chết, mà nhân vật chính sẽ bị Vệ Thành Trạch đùa chết.(Ly: Hệ thống chị cho cưng 32 likes. Nói ra tiếng lòng của mị)
- - đây là cái gọi là chênh lệch chỉ số thông minh a!
Bất quá...... Nghĩ nghĩ đối thoại vừa rồi của Vệ Thành Trạch cùng Lưu Tiến Trung, 5438 mở miệng hỏi: "Kí chủ, ngươi lần này cũng là chuẩn bị làm cho Lâu Phù Phương hổ thẹn với ngươi sao?"
Lúc trước Vệ Thành Trạch cũng đã nói qua, nếu muốn làm cho Lâu Phù Phương không bởi vì cái chết của phu phụ Lâu thị, mà đối với hắn sinh ra khúc mắc, hoặc là giống thế giới trước, tìm một cái bối oa hiệp như Phó An Diệp, hoặc là tìm một cái lý do thân bất do kỷ, mà những lời vừa rồi của hắn hiển nhiên thỏa mãn điểm thứ hai -- mẫu phi của hắn, nhưng lại bị người nọ hại chết! Hơn nữa theo như những lời có quan hệ thân thế lú trước của Vệ Thành Trạch, tiếp tục nghĩ như thế nào, Lâu Phù Phương cũng không có thể bởi vậy mà trách Vệ Thành Trạch đi?
Hơn nữa hiện tại Lâu Phù Phương cũng chưa biết việc này, nhưng nói vậy Vệ Thành Trạch khẳng định sẽ khiến Lưu Tiến Trung trong lúc vô tình để lộ ra đến -- giống như Liễu Như Ngọc nói với Vệ Tử An, sau đó Lâu Phù Phương biết hết chân tướng sẽ bởi vì lúc trước đối với Vệ Thành Trạch hiểu lầm mà thống khổ hối hận, cuối cùng cái số mệnh kia chính là cuồn cuộn mà đến.
Tưởng tượng đến tương lai tuyệt vời kia, 5438 liền nhịn không được phát ra tươi cười vô cùng si ngốc.
Nhưng mà câu trả lời của Vệ Thành Trạch lại không lưu tình chút nào mà hắt cho nó một chậu nước lạnh: "Đương nhiên không phải."
Hắn trước kia cũng đã nói qua, chỉ cần hắn dính phải cái tội danh "Sát hại thân sinh phụ mẫu của chính mình" kia, trong lòng Lâu Phù Phương khẳng định sẽ lưu lại một cái khúc mắc, mà thứ "Thân bất do kỷ" có thể giảm bớt loại cảm giác này này, tất nhiên sẽ phải là trình độ "Không làm như vậy sẽ làm cho thiên hạ đại loạn", như vậy hành động của hắn chính là quân pháp bất vị thân, mà cái loại vì tư oán của bản thân này, liền đối với thân sinh phụ mẫu xuống tay thì chính là hành vi ác độc.
5438:...... Ác độc......?
Theo như ý nghĩ vừa rồi, mặc kệ nghĩ như thế nào đều không có biện pháp đem ý nghĩ của Vệ Thành Trạch hiểu rõ 5438 tỏ vẻ, nó hoàn toàn không thể lý giải đường đi thần kỳ của nào Lâu Phù Phương kia.
"Bọn họ không phải bởi vì " thông đồng với địch phản quốc " mà bị nhốt vào thiên lao sao?" Vệ Thành Trạch cong môi cười, "Vậy chỉ cần làm cho chuyện này biến thành sự thật là được."
Đối với Lâu Phù Phương mà nói, phụ tử thân tình, cho tới bây giờ đều không hơn được quốc gia đại nghĩa. Huống chi, kia vốn là kẻ xấu muốn mưu hại tính mạng của hắn.
Vệ Thành Trạch chẳng qua là cái không muốn hướng người trong thiên hạ giải thích, yên lặng mà nhạn lấy tất cả tiếng xấu mà thôi.
5438: tuy rằng nghe không hiểu gì, nhưng ra bộ dáng thực sự rất lợi hại nha 诶......(Ly: Chảy máu mũi. Hệ thống à cưng đừng moe thế này được không)
"Hơn nữa, mặc dù Lâu Phù Phương thật sự đối với ta áy náy tự trách đến nông nỗi muốn chết, " nghĩ đến cái câu hỏi kia của 5438, Vệ Thành Trạch mở miệng nói, "Nói vậy ngươi cũng lấy không được chút số mệnh nào."
5438:......?
Chuyện này không khoa học a? Cho dù Vệ Thành Trạch có trực tiếp dùng phương pháp thảm thiết như ở thế giới trước, cũng không nên một chút số mệnh đều lấy không được a?
"Tính cách của Lâu Phù Phương......" Vệ Thành Trạch dừng một chút, tựa hồ là đang châm chước dùng từ, "Rất chính trực."
5438: gì?
Lâu Phù Phương là cái tính tình gì, 5438 đương nhiên cũng biết, dù sao cả cuộc đời người ta đã trải qua cái gì đều đã bày ra trước mắt nó, chính là, chẳng lẽ không phải càng chính trực, càng dễ dàng nắm được số mệnh sao? Dù sao cũng tốt hơn so với cái tên hắc đến tận xương tủy, cho dù thua thiệt người khác rất nhiều, cũng sẽ không đi bồi thường cái gì, nhưng người chính trực lại tìm cách mà đem những thứ mình làm thua thiệt bù lại hết thảy. Lúc không có cách nào thực tế hành vi bù đắp kia, số mệnh trêи người gã sẽ làm như bồi thường, chảy tới trêи người mà gã thua thiệt.
Vệ Tử An ở thế giới trước, chính là cái tình huống này.
Nhưng là như thế nào tới cái Lâu Phù Phương này, phương pháp này là không dùng được a?
Hiển nhiên rất rõ ràng 5438 đang nghi hoặc cái gì, Vệ Thành Trạch trầm mặc trong chốc lát, mở miệng giải thích cho nó.
Chính như hắn từng nói qua,người như Lâu Phù Phương này, là một cái chính nân quân tử chân chính, còn hơn cá nhân tư tình, hắn càng để ý đến quốc gia đại nghĩa -- trí tuệ che chở cả thiên hạ, chính là nói người như thế.
5438: cho nên......?
Nó vẫn là không rõ vì sao không thể dùng phương pháp giống nhau để tới bắt số mệnh.
"Người như thế, luôn đổi tiểu yêu cho đại yêu(Ly: Kiểu vì mục đích lớn hơn như thầy Dum trong HP ấy ạ. Không biết diễn đạt kiểu gì)." Vệ Thành Trạch đối với chuyện này tựa hồ cũng cảm thấy có chút đau đầu.
Nếu Lâu Phù Phương cảm thấy chính mình thua thiệt một người, tất nhiên sẽ trăm phương nghìn kế mà bồi trở lại, điểm này không sai, nhưng mà hắn một khi thành công bù lại sai lầm của mình, sẽ tự giác mà không thẹn với lương tâm, số mênh trêи người hắn tự nhiên cũng sẽ không xói mòn, mà nếu là hắn không thể làm được chuyện này, sẽ đem phân áy náy này, hóa thành động lực hồi báo xã hội, để tránh cho sự tình đồng dạng phát sinh lần thứ hai. (Ly: Haha. Anh cần một xuất trêи sách người tốt việc tốt:3)

"...... Vậy năng lượng......" 5438 cảm thấy, trừ bỏ cái từ này, nó hoàn toàn không có nói gì để nói.
..... Hóa ra Lâu Phù Phương chính là cái loại đặc thù này, hẳn là nên đem ảnh chụp in lên trêи sách giáo khoa ngữ văn làm chuẩn mực của đạo đức a có được hay không?!
Đối với loại thần nhân có thể tự chủ thăng hoa nội tâm chính mình này, 5438 thật sự không biết nên lấy cái biểu tình gì để đối mặt nữa. Lại nói tiếp...... cái loại nhân vật chính này rốt cuộc tiến công chiếm đóng như thế nào a? Chung quy đều cảm thấy cho dù đối phương cuối cùng yêu Vệ Thành Trạch đến chết đi sống lại, nó cũng lấy không được một chút số mệnh a có được hay không?! Thế giới khó khắn này hẳn cũng chỉ có thể dựa vào kí chủ, đến thu thập vài số mệnh rơi rớt a có được hay không?
Ngẫm lại Vệ Thành Trạch ban ngày bận đến mệt chết mệt sống, kết quả số mệnh thu thập được còn không có bằng một nửa của thế giới trước thế giới, 5438 sẽ không nhịn được đều cảm thấy thực bi thương.
Cũng may chỉ cần bảo vệ ngôi vị hoàng đế, sẽ đem thứ vốn hẳn là của Lâu Phù Phương tới tay chính mình, hẳn là vẫn là có thể tóm được không ít số mệnh...... Đi?
Yên lặng suy nghĩ trong lòng, 5438 cảm thấy được nội tâm của nó đang nhỏ giọt a nhỏ giọt.
Quả nhiên, Vệ Tử An thế giới trước an quả thực chính là tiểu thiên sứ đẩy hơi vận a có đúng không?! Rõ ràng mới thế giới thứ hai mà thôi, ngay lập tức nâng hệ số khó khăn lên cao như vậy là sao hả hả hả?!
Bị cái tương lai ảm đạm không ánh sáng kia đả kϊƈɦ, ngữ khí của 5438 có điểm chán nanr(Ly:Ta chém): "Kia kí chủ, ngươi có... biện pháp khác không a QAQ"
Ngẫm lại biểu hiện xuất sắc của Vệ Thành Trạch ỏ thế giới trước, nhìn lại biểu hiện hiện tại vô cùng bình tĩnh của hắn, 5438 tỏ vẻ, trong lòng nó vẫn là có như vậy một một cái hi vọng meo meo nha.
Nghe được câu hỏi của 5438, Vệ Thành Trạch mỉm cười: "Ngươi ở một bên nhìn là tốt rồi."
5438:...... Đến đây!!
Bị lời nói có lệ giống y hệt mà 5438 đã nghe cả một cái thế giới kia đạp vào tai, bỗng nhiên có loại xúc động muốn lấy đầu đỉnh đầu ra cọ đất a -- ân, nếu nó có đầu.
Bất quá lại nói tiếp...... Lúc nãy Vệ Thành Trạch cư nhiên kiên nhẫn giải thích về tính cách Lâu Phù Phương cho nó như vậy?
Như là đột nhiên phát hiện ra một đại lục mới, tâm tình 5438 lập tức ngẩng cao. Khó khăn kia có khi nào khiến kí chủ rốt cục nhận ra được chỉ số thông minh của nó, nguyện ý đem ý nghĩ của mình chia xẻ với nó rồi?
Nhất thời, tâm tình vừa rồi bởi vì lo lắng thu thập không được số mệnh mà ỉu xùi liền trở thành hư không, cái đuôi phía sau 5438 lại thật cao mà kiều lên.
"Ân......" Vệ Thành Trạch chui vào trong chăn, có chút khó chịu mà ngâm một tiếng, "Đầu đau quá, nói chuyện dời đi một chút lực chú ý."
5438:...... Mặc dù có điểm hụt hẫng mất mác nhưng là được kí chủ làm nũng vẫn là rất cao hứng thì phải làm thế nào bây giờ a?
5438 cảm thấy, nó nhất định là trúng một loại độc tên là ký chủ, cho nên mới dễ dàng phạm xuẩn a! t mãnh t (Chắc là biểu cảm khóc ấy)
Thân thể đang sinh bệnh quả thật quá mức dễ dàng mỏi mệt, lại cùng 5438 nói chuyện tào lao, Vệ Thành Trạch liền nặng nề ngủ, 5438 cũng không nói nữa, chỉ im lặng nhìn thụy nhan của Vệ Thành Trạch.
5438: quả nhiên, kí chủ mặc kệ thế nào đều thực dễ nhìn (ˉ﹃ˉ)
Cũng chỉ có lúc này, 5438 mới có thể không oán niệm Vệ Thành Trạch đem một đống số mệnh như vậy, đều ném vào cái thuộc tính mỹ mạo.
Vệ Thành Trạch lúc này ngủ thật sự trầm,bị đánh thức một lần, sau khi cau mày đem một chén thuốc đắng muốn chết uống hết, liền tiếp tục ngã đầu ngủ, như vậy thế nhưng thật ra cùng thân phận người bệnh của hắn cũng thực tương xứng.
Nhìn Vệ Thành Trạch cho dù là trong lúc ngủ, cũng bởi vì khó chịu mà nhíu mày lại, 5438 không khỏi đau lòng một trận. Kỳ thật nó cũng không hiểu tại sao với tài năng của Vệ Thành Trạch lại đi vì cái loại chuyện này mà liều mạng như vậy, dù sao khách quan một chút mà nói, Vệ Thành Trạch căn bản không lấy được lợi ích thực chất nào.
Hưởng thụ nhân sinh nghịch tập, cảm giác sảng kɧօáϊ khi đem nhân vật chính dẫm nát dưới lòng bàn chân? Chỉ cần Vệ Thành Trạch muốn, cái chuyện này với hắn mà nói, căn bản cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì cho cam.
Quyền lực, địa vị, thanh danh, mỹ mạo, những thứ thế nhân theo đuổi kia, Vệ Thành Trạch đều không thiếu. Lúc chọn Vệ Thành Trạch làm ký chủ, 5438 thậm chí không tìm nổi cái điều kiện chào mời thích hợp nào, để dụ hắn đáp ứng điều kiện của mình. Kết quả đến cuối cùng, 5438 cũng không biết, Vệ Thành Trạch rốt cuộc là vì cái gì mà đồng ý cùng cùng nó xuyên qua.
Lúc đầu, 5438 đều nghĩ, chuyện xuyên qua này đối với Vệ Thành Trạch mà nói, là lợi nhiều hơn mất, dù sao dù hắn vẫn tiếp tục ở lại thế giới nguyên bản kia, cũng không có cái gì đáng giá để hắn theo đuổi cả, cho nên chuyện này hiển nhiên chính là một vụ mua bán có lời, lúc bị cự tuyệt, nó còn cảm thấy phá lệ ủy khuất, nhưng mà sau khi xuyên qua, thứ duy nhất nó nhìn thấy, chỉ là Vệ Thành Trạch vì nhiệm vụ thu thập số mệnh, đem mình gây sức ép thành một bộ dáng thê thảm.
Vô luận là trọng thương ở thế giới trước, hay là con ma bệnh ở thế giới này.
Tuy rằng có thể thu được nhiều số mệnh hơn rất nhiều, 5438 quả thật rất cao hứng, nhưng có nhiều lúc, nó tình nguyện thu thập ít số mệnh một chút, cũng không hy vọng Vệ Thành Trạch bị thương.
- - ít nhất như vậy, nội tâm áy náy của nó, có thể giảm bớt một chút.
Nhìn thụy nhan tĩnh lặng của Vệ Thành Trạch, tâm tình 5438 vô cùng phức tạp. Sau đó, nó thật sự rất muốn vươn tay ra, nhẹ nhàng mà đặt lên trán vị ký chủ làm cho người ta đau lòng kia, nói với hắn không cần sống mệt mỏi như vậy, nhưng mà nó cũng chẳng có tay để đụng vào đối phương, chỉ có thể giống như thế này, dùng ánh mắt một lần lại một lần miêu tả dung mạo của đối phương, khắc thật sâu vào đáy lòng.
"Mấy thứ ưu đãi " Vệ Thành Trạch vẫn như trước nhắm mắt, "Ta cũng đã có được."
Thứ hắn muốn, cho tới bây giờ cũng không phải mấy thứ nhàm chán kia. Thú vị, với hắn mà nói cũng đã đủ rồi.
"!!" Bị Vệ Thành Trạch đột nhiên mở miệng làm hoảng sợ, "Kí chủ ngươi tỉnh từ khi nào a?!" Còn có, hắn vừa rồi có phải đem tất cả những lời trong lòng nói ra hết rồi đi?!
"Ngươi là đang xem nhẹ ta......" Vệ Thành Trạch mở to mắt, con ngươi tối đen mang theo chút ý cười, "Hay vẫn là tự đánh giá cao chính mình?"
5438:...... QAQ
Cho nên mới nói, nó lúc trước tại sao lại đi tìm một cái ký chủ nghiền ép nó trêи toàn bộ các loại phương diện a?!
Nâng tay thử độ ấm của trán mình, phát hiện mình đã không sốt nữa, Vệ Thành Trạch không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, dưới sự giúp đỡ của người bên cạnh mà ngồi dậy.
Thân mình còn mang theo cảm giác bủn rủn sau khi hạ sốt, Vệ Thành Trạch nhu nhu mi tâm, cho hạ nhân bên cạnh thay hắn phủ thêm cái ngoại y.
Vệ Tu Dung mặc y phục thường ngày ghé vào một bên giường đang ngủ, đáy mắt một mảnh thâm đen rõ ràng, cũng không biết đã thủ ở trong này bao lâu.
Vệ Thành Trạch nhìn chằm chằm Vệ Tu Dung trong chốc lát, liền quay đầu ân cần hỏi người bên cạnh hắn: "Lâu Phù Phương đâu?"
Vừa mới tỉnh, chợt nghe Vệ Thành Trạch nói những lời này, tâm Vệ Tu Dung nhất thời không kiềm được mà trầm xuống, có loại đè nén không thể nói rõ --y ở trong này thủ hai ngày hai đêm, chẳng lẽ còn không bằng cái Lâu Phù Phương thậm chí không muốn tiến cung nhìn Vệ Thành Trạch lấy một cái Lâu Phù Phương kia sao?!
Nghĩ đến lúc trước Vệ Thành Trạch sau khi y rời khỏi, liền phái người đi triệu Lâu Phù Phương vào, thần sắc trong mắt Vệ Tu Dung nhịn không được càng thêm âm trầm.
Nhưng mà ở chống lại tầm mắt Vệ Thành Trạch nhìn qua, vẻ lo lắng trong mắt y trong nháy mắt liền tán đi, giống như chưa bao giờ tồn tại.
"Lâu thượng thư thân thể mang bệnh nhẹ, không thể tiến cung thăm phụ hoàng." Mỉm cười, Vệ Tu Dung trả lời câu hỏi của Vệ Thành Trạch.
Y cũng không nói dối, lời này chính là lý do Lâu Phù Phương đem ra cự tuyệt Vệ Thành Trạch triệu kiến, chính mồm nói -- tuy rằng mấy canh không muốn ăn cháo."
Bộ dáng kia mang theo điểm ủy khuất, làm cho trái tim Vệ Tu Dung không khỏi run lên, vội vàng sai người chuẩn bị thứ Vệ Thành Trạch muốn ăn rồi bưng lên.
Ở thời đại này, những bệnh tật như là phong hàn linh tinh, trừ bỏ chậm rãi điều trị ra, không có biện pháp nhanh chóng hiệu quả nào. Lại một lần nữa dưới ánh mắt sáng quắc của lão tổng quản, cau mày uống hết một chén thuốc đắng gần chết xong, Vệ Thành Trạch nhịn không được thè lưỡi, nhanh chóng đem mứt hoa quả đã chuẩn bị tốt bên cạnh bỏ vào trong miệng, có chút hàm hồ nói: "Lưu thúc, ta có thể xuất cung không?"
Trong ba ngày đã nghe cái câu hỏi này lần thứ mười bốn Lưu Tiến Trung không kiềm được đưa tay đè thái dương, lộ ra biểu tình đau đầu.
...... Bệ hạ ngươi mỗi lần uống thuốc, liền hỏi câu này một lần, thật sự có còn bình thường không a?
Nhưng cố tình chỉ cần nhìn thấy bộ dáng tội nghiệp kia của Vệ Thành Trạch, gã ngay cả nửa câu trách cũng nói không được, chỉ có thể cố gắng nghiêm mặt, cầm cái chén không đi ra ngoài, tùy ý để Vệ Thành Trạch như con cún con ở phía sau kéo dài giọng kêu: "Lưu thúc --"
Lưu Tiến Trung không hiểu, Lâu Phù Phương kia rốt cuộc có chỗ tốt nào, đáng để Vệ Thành Trạch tâm tâm niệm niệm như vậy.
- - đúng vậy, suy nghĩ cẩn thận này của Vệ Thành Trạch, căn bản là giấu không được Lưu Tiến Trung đã gặp bao nhiêu loại ngấm ngầm xấu xa trong hậu cung.
Gã cũng khϊế͙p͙ sợ, cũng đã nghĩ đến chuyện khuyên bảo, nhưng biết được Vệ Thành Trạch cả đời đều không có cơ hội có được đứa nhỏ của chính mình, tất cả lại đột nhiên phai nhạt.
Chỉ cần Vệ Thành Trạch thích, thì còn có cái gì quan trọng hơn? Thích nam nhân thì liền thích nam nhân đi, trêи đời đoạn tụ chi phích cũng không chỉ có một người Vệ Thành Trạch, chung quy là đã muốn lập thái tử.
Nhưng thứ làm cho Lưu Tiến Trung bất mãn chính là, tại sao cứ cố tình phải là Lâu Phù Phương đâu?
Ban đầu gã còn thấy kỳ quái, tại sao khi Vệ Thành Trạch ra tay đối phó với Lâu Ngự Sử, cái tư thế kia, thoạt nhìn chính là phải cả nhà sao trảm, nhưng mà cố tình Lâu Phù Phương một chút thương tổn cũng chẳng có, không những thế, cái chức quan kia còn ngồi vô cùng vững, cái bộ dạng được lòng thánh ý kia, hóa ra là do Vệ Thành Trạch coi trọng người ta a?!
Mang theo ánh mắt nhìn con dâu nhà mình, Lưu Tiến Trung cảm thấy cái người Lâu Phù Phương này, nhìn thế nào cũng không vừa mắt nổi.
Trước không nói đến việc phụ mẫu hắn gây ra, chỉ cần thấy thái độ của Lâu Phù Phương với Vệ Thành Trạch, cũng đủ để làm cho Lưu Tiến Trung cảm thấy rất mất hứng.
Nghĩ đến biểu hiện của Lâu Phù Phương khi mình đến Lâu phủ, tuyên triệu đối phương tiến cung, mày Lưu Tiến Trung không khỏi nhíu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.