Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 2:




Edit: Lam Lưu Ly
Beta: Phong Linh
#gần đây thật bận làm thủ tục về trung @[email protected] so sorry chủ nhà vì sự muộn màng này.
Trong sơn động không lớn, ánh lửa mỏng manh không ngừng lay động.
Thiếu niên thân hình đơn bạc nằm trêи mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, che kín trêи trán là mồ hôi tinh mịn. Hai hàng lông mày của hắn gắt gao nhăn lại, trêи mặt ửng hồng đầy bệnh sắc, giống như đang lâm vào một cơn ác mộng nào đó, trong miệng không ngừng mê mang nói sảng.
Vệ Tử An biết mình đang nằm mơ. Những tiếng khóc la cùng tiếng thét đó, dường như chỉ thật sự cách một tầng mạng mỏng, mơ mơ hồ hồ không nghe rõ ràng. Ngọn lửa nóng rực quay cuồng, đem mọi thứ đều cuốn vào trong đó, những gương mặt quen thuộc trở nên vặn vẹo dữ tợn, như ác quỷ hiện lên trêи ngọn lửa. Hắn muốn thét chói tai, muốn chạy trốn, nhưng mà hai chân lại giống như bị dính gắt gao trêи mặt đất, không thể nhúc nhích chút nào, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn ngọn lửa kia ɭϊếʍ đến mũi chân, từng chút một mà hướng về phía trước.
"Ngoan, đừng sợ." Không biết từ chỗ nào truyền đến thanh âm như suối mát, dập tắt ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt kia, tay được người ôn nhu mà nắm lấy, nhiệt độ cơ thể của một người khác theo nơi đó truyền đến, khỏ hiểu mà làm cho người ta an tâm. "Tin tưởng ta, ngươi không có việc gì." (Ly: A Anh Trạch cũng chẳng phải dạng vừa nha)(linh: ly edit mà cắt xén nội dung nhoa *tố cáo* làm ta beta mệt quá *ôm* trời đang mưa hơi bị lạnh cho ôm ik huề *^^ ăn đậu hủ*)
Vệ Tử An mở mắt ra, chiếu vào mi mắt, lại chỉ là vách núi đầy rêu xanh.
Sửng sốt một hồi lâu, Vệ Tử An mới hồi phục lại tinh thần. Hắn vịn vào vách núi chậm rãi ngồi dậy, đau đớn trêи người truyền đến làm cho hắn nhịn không được hít vào một hơi. Áo khoác trêи người vì động tác của hắn mà trượt xuống bên hông, lộ ra thân thể bên dưới tràn đầy vết thương.
Nghiêm trọng nhất là hai miệng vết thương đã được thượng dược, còn rất nhiều vết thương nhỏ khác, cũng đã được cẩn thận rửa sạch, Vệ Tử An ngẩn người, không biết làm sao, trong lòng đột nhiên lại trở nên bình ổn. Đem kiện áo khoác có chút rộng choàng lên người, Vệ Tử An tựa vào vách núi đá, bắt đầu quan sát xung quanh nơi bản thân đang ở.
Đó là một sơn động không lớn, chỉ đủ cho năm ba người dung thân. Cửa hang động bị một khối đá ngăn lại, chỉ để lại một cái khe hở nho nhỏ, lộ ra ánh sáng bên ngoài. Trêи tảng đá đầy dây leo xanh biếc, nhìn qua cành lá sum xuê, dù có người đi qua cũng khó có thể phát hiện nơi này có một cửa động bí mật – điều này Vệ Tử An là người rõ ràng nhất. Hắn từng vô số lần trốn trong sơn động này, nghe những thanh âm nhục nhã hắn bên ngoài, lại vì tìm khắp nơi không thấy bóng hắn, liền tức đến khó thở mà lên tiếng chửi mắng.
Mỗi khi Vệ Tử An chịu ủy khuất, hoặc là sau khi bị đánh, hắn phần lớn sẽ trốn trong sơn động này, trong bóng đêm một mình ɭϊếʍ miệng* vết thương. (linh: nguyên văn cv là "ɭϊếʍ ɭϊếʍ miệng vết thương" theo mình hiểu là tự an ủi vết thương trong lòng hắn chứ không phải dùng lưỡi ɭϊếʍ đâu chủ nhà ạ >.<)
Vệ gia là võ tu thế gia, tuy có phân chia dòng chính và dòng thứ, nhưng nói tới cùng, vẫn là dựa theo thiên phú cùng năng lực để phân cao thấp. Mà Vệ Tử An thân là con trai trưởng của gia chủ Vệ gia, mười ba tuổi mà ngay cả một tâm pháp đơn giản nhất cũng không học được, tự nhiên sẽ bị coi là sỉ nhục của Vệ gia, ngay cả phụ thân của hắn, cũng bởi vì việc này mà bị không ít người buộc tội, dù không đến mức đánh mất vị trí gia chủ, nhưng cũng tăng thêm cho hắn không ít phiền toái. Chịu đựng nhiều, vị phụ thân ban đầu còn ôn hòa với Vệ Tử An, cũng dần dần chẳng còn chút kiên nhẫn nào, vì thế những ngày Vệ Tử An ở Vệ gia, cũng càng thêm khổ sở. (linh: chủ nhà hạn chế thêm "cái" vô câu văn nhá ^^)
Lời nói quở trách bất quá chỉ là phương thức tầm thường, những lần quyền đấm cước đá nhiều không đếm xuể, sau nhiều lần, Vệ Tử An cũng thành thói quen.

Không biết vì cái gì vào lúc này lại nhớ tới việc đó, Vệ Tử An thở một hơi thật dài.
Trong sơn động là một đống lửa đang cháy, nhưng bởi vì người nhóm lửa là lần đầu làm, cháy không lớn lắm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt, y phục Vệ Tử An bên rìa bị bắt lửa, phía trêи còn chảy xuống chút nước.
Ngay lúc Vệ Tử An suy nghĩ đến tột cùng là ai cứu tính mạng của gã, đúng lúc này, tảng đá trước cửa động hơi hơi chấn động, bị người chậm rãi xê dịch mở ra. Ánh sáng bên ngoài động chiếu xạ tiến vào, làm Vệ Tử An có chút khó dễ chịu mà nheo mắt lại. Bởi vì ngược sáng, gã thấy không rõ bộ dáng người đứng ở cửa động, nhưng nhìn thân hình của đối phương, tuổi tác hẳn cùng với chính mình không kém bao nhiêu.
Tựa hồ là đã nhận ra ánh mắt của Vệ Tử An, động tác của người nọ dừng lại một chút, mở miệng nói: "Tỉnh?"
Tiếng nói mang theo chút khàn khàn, cùng với thanh âm nghe được trong mộng trùng khít lên nhau.
Nhưng mà, lúc Vệ Tử An thấy rõ diện mạo của đối phương, lại không thể không mở to hai mắt, trêи mặt cũng hiện ra thần sắc khϊế͙p͙ sợ nói: "Vệ Thành Trạch?!" Hắn đột nhiên đứng lên, miệng vết thương trêи người bởi vì động tác của hắn mà nứt ra, áo khoác trêи người cũng dính chút vết máu. Nhưng Vệ Tử An dường như hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, chỉ cả người đề phòng mà nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch -- Hắn không có quên, trước khi ngất xỉu, người này đã muốn giết hắn.
Cước bộ Vệ Thành Trạch dừng lại, ánh mắt lướt qua miệng vết thương của Vệ Tử An, bên môi hiện lên một tia cười lạnh: "Nếu ta muốn giết ngươi, ngươi còn có thể sống đến bây giờ?" Nói xong, làm như không còn kiên nhẫn để nói chuyện với Vệ Tử An nữa, sau đó liền đem đồ vật đang cầm trong tay ném cho hắn, rồi ngồi xuống ngay cạnh cửa động, không nói chuyện.
Theo bản năng tiếp được đồ vật mà Vệ Thành Trạch ném qua, Vệ Tử An cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đó là một cái lá cây dùng để đựng hoa quả bên trong, cũng không nhiều lắm, đủ loại trái dại lung tung, hiển nhiên là tiêu phí không ít tâm tư mới tìm được. Nhìn bao hoa quả trong tay, chân mày Vệ Tử An cau lại, không biết Vệ Thành Trạch rốt cuộc là có ý gì.
Hắn và Vệ Thành Trạch cũng chẳng phải là quá quen thuộc, cũng chỉ chạm mặt có vài lần, mà hắn(VTT) cũng chỉ bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, sai sử hắn(VTA) làm này làm kia, dường như làm như vậy có thể làm lộ vẻ tài trí hơn người của hắn(VTT).
"Nếu lo ta hạ độc, ngươi có thể không ăn." Sau một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì, Vệ Thành Trạch lạnh lùng ném ra một câu. Cau mày nhìn về phía hắn, Vệ Tử An không hiểu mà sửng sốt. Mãi đến lúc này, Vệ Tử An mới phát hiện, trêи người Vệ Thành Trạch còn đang mặc một kiện nội sam màu trắng còn chưa khô hẳn.
Sắp đến đầu thu, giữa trưa nhiệt độ có thể nướng chín cả người, nhưng ban đêm lại lạnh đến làm người ta kinh hãi.
Cúi đầu nhìn áo khoác đang mặc trêи người, mày Vệ Tử An nhăn lại càng chặt hơn. Hắn thả lỏng thân thể đang buộc chặt, cũng làm theo Vệ Thành Trạch ngồi dựa vào vách núi, do dự một lúc lâu, rốt cục vẫn không nhịn được mà mở miệng: "Ngươi...... Tại sao lại biết nơi này?"
Suy nghĩ của tác giả: Đã quen kẹt vào đoạn đầu, số lượng từ ít, tha thứ ta _(:зゝ∠)_(Ly: Nói thực ta chẳng hiểu cái gì cả _(:зゝ∠)_) (linh: ý tác giả là "thói quen tính số lượng chữ từ đầu, số lượng từ tương đối ít, tha thứ ta _(:зゝ∠)_" cô ấy quen tính từ để viết, lần này viết hơi ít, đọc giả tha thứ đó nàng ^^)
Cám ơn ngô đồng thật sâu, chúng ta là con đích lôi, sao sao đát ~(Ly: Haha nếu tác giả còn nói gì nữa ta sẽ đình công QAQ){khỏi lo, tác giả vui tính mè ^^ tui dịch cho cô, "cảm ơn Ngô Đồng thật nhiều, thế hệ của chúng ta chính là của ta, đứng chứ ~" nguyên văn谢谢梧桐深深、吾辈是只的雷,么么哒~. đây là p/s của tác giả thôi mà)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.