Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương 3: Thế giới bất động




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Trương Hằng mở cửa phòng ký túc ra, ngoài hành lang im ắng hệt như nhà xác trong bệnh viện, chỉ có tiếng bước chân của hắn mà thôi.
Phòng đối diện vẫn chưa đóng cửa, có ánh sáng hắt ra từ trong phòng. Trương Hằng ló đầu vào xem thì thấy có bốn người đang tập trung chơi game.
Trên màn hình, nhân vật của bọn họ đang vượt tháp đuổi theo một Annie sắp hết máu, kỹ năng được phát ra lơ lửng trên không trung, mà vẻ mặt hưng phấn của bọn họ cũng dừng lại ngay lúc ấy, chẳng khác gì bốn pho tượng điêu khắc sống động như thật.
Trương Hằng chú ý tới cái đồng hồ báo thức ở trên bàn của một người trong số đó, thời gian cũng là 00:00
Sau đó hắn lại dạo sang mấy phòng khác cùng tầng.
Có vài phòng trong số đó đã khóa cửa trước khi đi ngủ nên hắn không vào được, mà phòng có thể vào thì chẳng có ngoại lệ, tất cả đều dừng lại ở thời khắc cuối cùng của ngày hôm nay.
Trong phòng vệ sinh có người trốn dì quản lý ký túc lén hút thuốc, đốm lửa trên đầu thuốc vô cùng bắt mắt, nhưng lại không cháy tiếp, khói thuốc đang phả ra cũng bị cố định ở khóe miệng.
Trương Hằng không nhịn được mà rút điện thoại ra, chụp lại cảnh tượng kỳ lạ này.
Lúc bấm nút chụp, hắn lại phát hiện ra một chuyện rất thú vị.
Trong thế giới thời gian ngừng trôi này, không chỉ tất cả mọi người đều bị bấm nút tạm dừng, mà những thứ khác cũng giữ nguyên trạng thái ở giây cuối cùng.
Giống như kỹ năng bay được nửa đường trên màn hình, cái quạt điện bất động, hay điếu thuốc cháy mãi không tàn này.
Nhưng, trong số đó cũng có ngoại lệ.
Để kiểm chứng suy đoán của mình, Trương Hằng rút điếu thuốc đang kẹp trong tay của đối phương ra.
Kết quả, ngay khi đầu lọc vừa tới tay hắn thì lại cháy tiếp.
Quả nhiên là thế.
Trong dòng thời gian chỉ mỗi mình hắn có thể hoạt động này, những thứ chạm vào tay hắn sẽ trở lại bình thường, như điếu thuốc này, điện thoại vẫn hoạt động bình thường, máy tính và cả mp3 nữa. Chẳng qua thời gian hiển thị trên đó vẫn không thay đổi.
Hình như công hiệu chạm vào thứ gì thì thứ đó sẽ bình thường trở lại không có hiệu quả với con người. Trước đó ở trong phòng, hắn đẩy Trần Hoa Đống cả buổi trời mà tên đó chẳng có phản ứng gì.
Vậy, các vật sống khác trừ con người thì sao?
Trương Hằng nổi hứng, bèn xoay người trở về phòng, mở chức năng đèn pin trên điện thoại ra, tìm kiếm xung quanh đám bạn cùng phòng. Hai phút sau, hắn đã tìm thấy mục tiêu của mình trong bóng tối nhờ camera sau kép 20MP.
Đây là con vật thường thấy bên cạnh mọi người nhất, cũng như bị chúng ta ghét nhất, con muỗi.
Chỉ cần có một con chui vào phòng, suốt đêm đừng ai mong ngủ yên.
Phòng của đám Trương Hằng nằm ở tầng ba, cũng xem như khá thấp. Ở độ cao này, muỗi không cần đi thang máy mà vẫn có thể xách giỏ vào ở luôn, cho nên cách phòng chống muỗi của mọi người cũng rất đa dạng. Đốt nhang muỗi, xịt chống muỗi trên da, cả giăng màn chống muỗi, nhưng vẫn thường xuyên có con lọt lưới.
Bây giờ, con muỗi này mai phục bên gối của Ngụy Giang Dương, trưởng phòng ký túc, nhăm nhe tìm cơ hội xông lên đánh chén no nê.
Đáng tiếc mộng đẹp tối nay của nó đã định sẵn sẽ thất bại rồi.
Trương Hằng giơ tay, nhẹ nhàng cầm lấy một bên cánh của con muỗi, bắt nó bỏ vào lòng bàn tay.
Kết quả nó vẫn giữ nguyên tư thế vỗ cánh, giống hệt một diễn viên chuyên nghiệp, như thể không thấy miếng mồi tươi ngon đã dâng tới miệng.
“Xem ra động vật cũng không được.”
Thí nghiệm kết thúc, Trương Hằng tiện tay bóp một cái, nhận được thành tựu trừ hại cho dân.
Cả lầu ký túc xá đã thăm dò xong rồi, tiếp theo nên ra ngoài xem thử một chút.
Sau khi mở vòi nước trong phòng vệ sinh hủy thi diệt tích, Trương Hằng bắt đầu đi xuống lầu một.
Dì quản lý ký túc trực ban đang cầm một ổ khóa lớn hình chữ U đứng trước cửa, có lẽ là đang chuẩn bị khóa cửa.
Đây có thể xem như nét đặc sắc của trường này, chẳng qua các trường đại học sẽ có sự khác biệt rất lớn về mặt quản lý ký túc.
Ví dụ như trường của Trương Hằng, mặc dù có quy định 12 giờ khóa cổng, nhưng nếu thật sự có chuyện phải về trễ thì có thể đập cửa gọi dì trực ban dậy.
Đăng kí xong thì có thể về ngủ, nhưng nếu thường xuyên làm thế sẽ bị phê bình và xử phạt.
Trương Hằng thản nhiên đi qua trước mặt dì quản lý ký túc. Nếu là bình thường, chắc chắn dì ấy sẽ gọi hắn lại, hỏi trễ thế này mà cậu tính đi đâu.
Nhưng lúc này dì ấy như có năng lực nhìn thấu, tiêu điểm của mắt xuyên qua cơ thể của Trương Hằng, tập trung vào tay nắm cửa, giống như không hề thấy có một người sống sờ sờ vừa mới đi qua trước mặt mình.
Nhờ vậy, Trương Hằng ung dung đi ra khỏi ký tức xá, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, băng qua sân trường vắng, cuối cùng đi tới cổng trường.
Ở đây lại náo nhiệt hơn nhiều.
Diện tích trường học của Trương Hằng không lớn lắm, nhưng vị trí tốt, nằm bên vành đai 3, đối diện là đường cái, mà đêm ở thành phố lớn vẫn luôn dài đến lạ kỳ.
Quán bánh rán trên cầu vượt rất đông khách, có rất nhiều nhân viên văn phòng vừa tan sở với cái bụng đói cồn cào đang trên đường về nhà, rất cần một phần ăn đêm để bổ sung năng lượng. Những công nhân vệ sinh môi trường ở cách đó không xa đang quơ cây chổi quét sạch vỉa hè trong im lặng. Dưới trạm xe buýt, hai ông chú hói đầu mặc đồ tây mang giày da vừa cầm điện thoại vừa chờ chuyến xe buýt đêm chậm chạp chưa tới. Trong cửa hàng tiện lợi 24 giờ đằng sau bọn họ, cô gái đeo kẹp tóc hình gấu con đang ngáp dài trong quầy tính tiền.
Mà tại 00:00, tất cả bọn họ không hẹn mà bị đóng băng thời gian.
Giống như đoạn phim bị ấn nút tạm dừng vậy.
Toàn bộ xe hơi đang lao vùn vụt trên đường cũng đều dừng lại ở khoảnh khắc này.
Trước đây Trương Hằng từng ra trạm xe đón bạn một lần, hắn cũng từng trông thấy thành phố lúc về đêm.
Nhưng quan sát ở khoảng cách gần như thế vẫn là lần đầu.
Hắn có thể nhìn thấy hành băm trong tay anh trai bán bánh rán, nhìn thấy gương mặt ngăm đen với những nốt chai sần trên tay của mấy người công nhân vệ sinh, sống mũi loáng dầu và hình con gái đầy tháng trên màn hình điện thoại của ông chú hói đầu, sticker minh tinh mà cô gái đeo kẹp tóc hình gấu con giấu dưới quầy thu ngân.
Toàn bộ những chi tiết bị bỏ lỡ trong cuộc sống hằng ngày, giờ đây đều hiện ra rõ ràng trước mặt Trương Hằng.
Hắn như có thêm cái nhìn mới về thành phố này.
Trương Hằng dùng wechat để thuê một chiếc xe đạp Mobike, hưng phấn đạp xe thăm thú quanh thành phố.
Tiện thể tiếp tục kiểm chứng suy đoán của mình.
Lúc kim giờ trên đồng hồ Seastar sắp chạy hết vòng thứ hai, hắn vội chạy về ký túc xá trước khi dì quản lý khóa cửa.
Cũng là 00:00, nhưng lần này Trương Hằng không đeo tai nghe.
Một giây sau, vô số âm thanh ùa vào tai hắn như sóng xô bờ.
“Ngon, đầu người này là của tao rồi! Cuối cùng nhẫn vô cực cũng ra rồi!”
“Mau đập tháp, đám kia không dám xông lên đâu.”
“Không được, tao phải về nhà hồi máu đã!”
.. …
Cái quạt điện trên cửa quay đầu phát ra tiếng lạch cạch, tiếng mèo hoang gọi bạn tình truyền đến từ ngoài cửa sổ, cũng có người kéo dép lê lẹt xẹt trên hành lang. Trương Hằng đã thức trắng cả ngày cũng mệt lả người, cắm sạc cho chiếc điện thoại hết pin xong, hắn vội vàng nhảy lên giường, đánh một giấc ngon lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.