Một Mảnh Phù Hoa

Chương 40:




Vì ở nước ngoài, nhà hàng của Hạ Tình đã đạt được sao Michelin, cho nên khi cô về đây mở nhà hàng, quán ăn cũng được hưởng chung ánh hào quang. Gia tộc nhà họ Hạ đã có truyền thống lâu đời trong ngành ẩm thực, ở nước ngoài, cha mẹ của Hạ Tình cũng ra sức đem vinh quang của Hạ gia phân tán khắp nơi, làm theo di nguyện của tổ tiên Hạ gia.
Cho nên tin tức Hạ Tình muốn mở quán ăn ở Bắc Kinh cũng lan truyền rộng rãi, thu hút không ít nhân tài trong ngành ẩm thực. Khách nhân muốn ăn đều phải đặt bàn trước cả tháng, còn khách vip thì liên tục đặt bàn. Tình hình buôn bán cũng rất khởi sắc, Mị Tử vui vẻ đi lại gần bàn của mình lấy một chai rượu, liên tục rót mời các quan nhân.
– Anh dùng thêm rượu nha.
Giọng của Mị Tử như khiến xương cốt người nghe nhũn ra, nàng trời sinh đã quyến rũ mê người, dáng hình yêu mị, nàng chỉ cần nói, nam nhân liền muốn moi tim moi ruột ra tặng cho nàng. Mị Tử rất hấp dẫn, và nàng biết điều đó. Thế nên chẳng lạ gì khi thấy nàng được mời đi "tiếp khách" riêng rất nhiều lần.
Trong giới chính trị Hạ Tình quen biết sâu rộng, nhưng nàng cũng không thể nào quang minh chính đại nói quán nàng có gái được. Thế nên họ chính là PG riêng của quán, việc "tiếp khách" là do họ hoàn toàn tự chủ. Mị Tử là một trong số ba cô nàng xinh đẹp của quán, Hạ Tình biết nếu nàng muốn tiếp khách lớn, kiếm tiền lớn, nàng nhất định phải có thứ gì giữ chân họ lại.
Tiếp xong một đợt khách, cả chân Mị Tử cũng mỏi nhừ, nàng uể oải đi vào bếp kiếm chút gì ăn. Nghe nói ba giờ lại có khách quý, nàng phải ăn nhanh, trang điểm lại mới có thể đón họ chu đáo. Ban nãy chỉ việc rót rượu, vui cười với họ đã được tiền tip bằng nửa tháng lương, công việc này phải nói là hoàn hảo với nàng. Nếu nhận đi khách riêng, tiền còn cao hơn rất nhiều lần, vì quan lớn cần nàng phải ngoan, phải biết im miệng.
Trong bếp có rất nhiều tiếng ồn ào, Mị Tử ghé đầu ở cửa bếp nhìn vào trong thì thấy bà chủ Hạ đang đứng trước mặt cậu bé đầu bếp, la hét ỏm tỏi.
– Em coi em om cá thành ra cái gì! Em muốn mở nhà hàng? Mở với cái món hỗn độn này hả?- Hạ Tình lôi cái dĩa cá trên bàn ra, Mị Tử thấy quả thật một phần vẫn còn sống, tơ máu trên xương cá vẫn còn. Hèn gì ban nãy khách của nàng bỏ lại cả đĩa.
Cậu bé đầu bếp liên tục cúi đầu xin lỗi, Hạ Tình càng nói càng phát điên, nàng đem dĩa cá ném vào bên trong thùng rác. Sau đó quát: – Nửa tiếng sau đem cho tôi thử lại! Đừng có kiểu vừa làm vừa ngủ, nếu không làm được thì nghỉ, ngoài kia còn một ngàn đầu bếp có ý chí hơn em!
Cậu bé nhanh nhẹn cúi thấp đầu hơn, nhỏ nhỏ giọng nói: – Dạ, em biết rồi chị. Nửa tiếng sau em mang ra bàn cho chị.
Sau khi nghe xong câu này của cậu bé, Hạ Tình bỏ ra khỏi bếp, trên đường ra khỏi cửa thì đụng phải Mị Tử đang đứng tựa cửa nghe lén. Nàng hơi bực mình, nhưng cũng không mắng Mị Tử một tiếng nào, chỉ trực tiếp đi ra khỏi hành lang.
Mị Tử ngượng ngùng đi vào bên trong bếp, hỏi cô phụ bếp: – Cơm để ở đâu vậy dì?
Dì phụ bếp chỉ cho cô bàn cơm ở trên bàn dành cho nhân viên, Mị Tử đi lại bàn, bới cho mình một chén cơm rồi ngồi xuống ăn. Cậu bé bắt đầu làm sạch cá, sau đó bắt đầu bắt chảo lên chuẩn bị om cá. Dì phụ bếp đứng bên cạnh an ủi cậu, không ngờ vừa nói hai ba câu cậu bé đã rơi nước mắt, vừa đứng đảo chảo vừa khóc.
Mị Tử có chút ngại, dù sao chuyện của phòng bếp cũng không phải chuyện của nàng, nàng chỉ muốn ăn cho xong chén cơm rồi chuồn ra ngoài.
– Bà chủ hay mắng mọi người lắm hả?- Mị Tử rốt cuộc cũng nhịn không được mà hỏi, dù sao nàng cũng rất tò mò.
Dì phụ bếp cũng rươm rướm nước mắt trả lời: – Thì sai mới bị la, cũng không oan.
– Chị đừng nghĩ chị Hạ xấu, chị ấy chỉ muốn rèn cho em thôi- Cậu bé đầu bếp lau đi nước mắt, hít một hơi làm thông khoang mũi của mình, sau đó lấy tinh thần bắt đầu nấu ăn. Mị Tử gật gù đầu một chút, làm bộ như hiểu rồi.
Mị Tử cảm thấy bà chủ rất xinh đẹp, nàng ấy có một dáng hình thon thả, nhưng lại trông rất cứng rắn, mạnh mẽ. Làn da của Hạ Tình không phải trắng muốt như những cô gái ở đây, nàng ấy giữ nguyên tông da cơ bản của mình, không cố dưỡng nâng lên tông trắng mịn. Mái tóc tuy không tạo kiểu gì nhiều, nhưng lại rất trang nhã, khá hợp với gương mặt nghiêm túc của nàng ấy.
Đôi khi Mị Tử cảm thấy Hạ Tình chị ấy có một nỗi buồn rất sâu kín, tuy không thể hiện ra bên ngoài, nhưng ánh mắt đôi khi đăm chiêu của chị ấy rất xa xăm. Nàng nghĩ nhất định phải có chuyện gì rất buồn, rất nuối tiếc, chị ấy mới như thế.
Những ngày sau đó, khi rảnh rỗi Mị Tử đều nhìn Hạ Tình, chị ấy thanh lạnh như băng tuyết ngàn năm, ai cũng không chạm vào được kết giới của chị ấy. Khi Hạ Tình uống trà, Mị Tử cũng có ra giúp chị ấy lau bàn, chị ấy không nói gì chỉ gật đầu nhẹ như một lời cảm ơn.
Mị Tử chân chính cảm nhận được, Hạ Tình là một người nàng không thể hiểu nổi, cho dù nàng có bỏ ra năm năm mười năm quan sát, nàng cũng sẽ không tìm ra được tính cách thật của chị ấy. Một lần Mị Tử thấy rất lạ, đó là khi có một vị khách tên là Vịnh Thi đến, phòng vip đã có khách đặt cũng bị Hạ Tình dời lại sau một giờ để tiếp Vịnh Thi trước.
Vì là người trực phòng vip, thế nên Mị Tử thấy được những điều bí mật của Hạ Tình. Nàng biết được Hạ Tình đã yêu thầm người bạn thân tên Vịnh Thi này. Khi Hạ Tình nói chuyện với Vịnh Thi, nụ cười sủng nịch trên môi chưa bao giờ tắt, trái ngược với vẻ thanh lãnh, cao ngạo thường ngày.
Mị Tử biết được những thứ sâu kín trong lòng Hạ Tình, và nàng cũng cảm nhận được người bạn Vịnh Thi này hoàn toàn không xem Hạ Tình là đối tượng có thể yêu. Thế nên bà chủ Hạ của nàng chỉ là một người đơn phương, không có sự đáp lại, điều này làm nàng hiểu được ánh mắt xa xăm u buồn của Hạ Tình, nàng thấy tội cho chị ấy.
– Cậu ăn thêm đi, người cậu càng ngày càng gầy rồi.
Hạ Tình thấy Mị Tử để đĩa đồ ăn khác lên bàn, nàng mỉm cười gật đầu, nụ cười đầu tiên với Mị Tử.
– Cô bé, em tên gì?
Người đẹp đến thế, Vịnh Thi không hỏi tên cũng thật đáng tiếc. Sắc đẹp của Mị Tử có thể đem lên bàn cân so sánh với hồ ly Bạch Dĩnh, người đẹp như vậy không phải lúc nào nhìn cũng thấy được.
– Dạ, em tên Mị Tử.
Hạ Tình hơi nghiêng mặt qua nhìn Mị Tử, cái nhìn để khắc ghi tên của nàng ấy, thì ra cô bé nghe lén này tên là Mị Tử.
– Chị tên là Vịnh Thi.
Mị Tử nghe Vịnh Thi bắt chuyện với mình, nàng liền theo thói quen nghề nghiệp, hỏi chuyện lại với Vịnh Thi: – Chị lớn hơn em bao nhiêu tuổi? Ba tuổi không? Năm nay em hai mươi hai.
– Giọng em nghe rất hay!- Vịnh Thi cười cười- Chị lớn hơn em nhiều.
– Nhiều là bao nhiêu hả chị?
Vịnh Thi ra giấu suỵt: – Hỏi tuổi tác không nên.
– Tại chị trẻ quá.
– Thôi, không có việc gì thì em ra ngoài đi- Hạ Tình nghe có người khen Vịnh Thi của nàng trẻ đẹp liền không nhịn được mà ghen tuông. Nàng biết Vịnh Thi trẻ đẹp, nàng biết Vịnh Thi bướm ong vờn quanh, nhưng người nào có thể chặn nàng liền chặn người đó. Không thể nào để Vịnh Thi của nàng bị người khác trêu chọc được.
Vịnh Thi cười thật tươi, nói: – Để chị tự ăn được rồi.
– Cậu lo ăn đi, nói chuyện nhiều với nó làm gì?
Vịnh Thi lần đầu tiên bị Hạ Tình quát, nàng có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Hạ Tình. Hạ Tình ngay lập tức dịu giọng xuống: – Xin lỗi, Thi Thi, cậu ăn đi mà.
Cậu mà nói với cô bé đó một lần nữa, cơn ghen tuông của mình sẽ không kiềm được mà bốc lên như ngọn lửa ở phòng bếp.
Hạ Tình nhủ lòng cố gắng dịu xuống, phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh!
– Cậu lạ lắm nhé!
– Xin lỗi, Thi Thi, cậu ăn đi, mình biết sai rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.