Một Mảnh Phù Hoa

Chương 18:




Kì thi đầu tiên của trường vừa xong thì lễ giáng sinh cũng chậm chạp tiến đến, Bạch Dĩnh buộc mái tóc dài mượt của mình lên, xì xụp húp mì gói cầm hơi, nàng quá lười để bước chân ra khỏi phòng mua thứ gì đó ngon. Ngải Trân vừa học về thấy nàng đang ăn mì liền chun mũi hít một hơi vào bụng, thật thơm, trời lạnh mà được ăn mì nóng, không gì sướng hơn thế.
Mọi người sau kì thi lại trở nên thân lạ thường, Thẩm Nguyệt dẫn theo sáu bảy người về phòng, bày biện một nồi lẩu nóng, còn tiện tay dẹp luôn nồi mì Bạch Dĩnh đang xì xụp. Nói:
– Ăn mì làm gì, đợi xíu ăn lẩu ngon hơn.
- Nhưng mình muốn ăn mì…- Bạch Dĩnh hơi đắm đuối nhìn nồi mì đáng thương của mình, nhưng Thẩm Nguyệt không quan tâm, nàng nhanh nhẩu đem bịch nước lẩu đổ vào nồi, bật bếp gas mini để giữa phòng hâm lại.
Những người ở trong phòng lúc này Bạch Dĩnh đều quen, toàn là đồng học trong lớp, Bạch Dĩnh lại là nhân tố xông xáo trong lớp, bạn không ít. Bối Kỳ lại là lớp trưởng nên ai nàng cũng phải quen, Bạch Dĩnh không lạ gì khi thấy Bối Kỳ nói chuyện thân mật với các bạn khác, lớp trưởng cần nhất là hòa đồng.
– Ê, tối nay qua chỗ cậu phải không?- Tóc đuôi gà vỗ vai Bối Kỳ nói, Bạch Dĩnh đem chén dùng một lần trải ra đất, cũng không để ý hai người họ nói gì.
Bối Kỳ đang phụ Bạch Dĩnh dọn đồ thì nghe vậy, nàng ngước mắt lên nhìn tóc đuôi gà.
– Chứ còn gì nữa, hẹn rồi.
– Tối nay qua quán F đúng không? Cậu đặt chỗ chưa Bối Kỳ? Tối nay giáng sinh đó–Bạch Dĩnh cũng không ngưng tay lại, nàng lăng xăng lấy dĩa để bún ra, đặt xuống cạnh nồi lẩu nóng.
Bối Kỳ cười hề hề: – Cũng quên nói cậu, tối nay đến nhà mình.
Nghe tới "nhà mình" trong miệng Bối Kỳ, hàm của Bạch Dĩnh cũng suýt rớt xuống, "nhà mình" đó không phải là nhà của Vịnh Thi sao? Bạch Dĩnh lắp bắp nói:
- Cậu.. không phải mọi người nói tới quán F sao, quán F view đẹp, tự nhiên về nhà cậu chi. Âm u muốn chết.
– Mẹ mình nói sáng nay cho người lắp thêm đèn rồi, không còn âm u, sân sau nhà mình cũng rộng, nướng đồ ăn được.
– Mẹ.. mẹ cậu lắp thêm đèn?
Nữ nhân đó muốn được tiếp cận con mình đến nỗi không ngại lắp thêm đèn, trải đường cho con yêu trở về nhà, đúng thật là tâm tình mẫu thân rộng như trời biển. Bạch Dĩnh cũng không có gì bàn cãi nữa, nàng gọi:
– Ê Hựu Toàn, lại giúp tớ chút.
Hựu Toàn trong lớp luôn để ý đến Bạch Dĩnh, nên khi được Bạch Dĩnh sai bảo liền ờ một tiếng rồi chạy lại, bị bắt lặt rau đến tối mặt. Ăn xong mọi người lại chia ra đi học, sau năm giờ tất cả đều tập trung ở cửa hàng tiện lợi ở cổng trường, đi xe bus đến nhà Bối Kỳ.
Trên đường đi Bạch Dĩnh nghịch điện thoại gϊếŧ thời gian, lướt tới số Bối Vịnh Thi liền ấn vào, nhắn nàng:
"Lấy bộ đồ em phơi hôm qua cất vào tủ đi, bọn em sắp tới rồi"
"Lấy rồi"
"Mười phút sau em tới"
"Ừ"
Bạch Dĩnh bĩu môi nhìn điện thoại, nhắn thêm một chút liền bị trừ hết tiền điện thoại? Bối Vịnh Thi thật là kiệm lời với nàng, Hựu Toàn ở ghế dưới thấy mỹ nhân bĩu môi liền chồm lên, hỏi:
– Sao thế Dĩnh?
Bạch Dĩnh đem hết bực bội trút hết lên đầu Hựu Toàn, sau đó nhắm mắt dựa đầu vào cửa kính xe bus, trong lòng tức tối giảm hơn phân nửa. Cả đoàn gồm chín mười người lao vào gõ cửa nhà Vịnh Thi như lốc xoáy, nàng mở cửa nhà nhìn các bạn học của Bối Kỳ, vui vẻ nói:
– Các con vào bên trong đi.
Ngải Trân bỏ ba lô xuống dưới gần kệ để giày, nhìn sơ qua một lượt nhà của Bối Kỳ, vừa nhìn vừa trầm trồ cái này cái kia. Tóc đuôi gà xách hai làn đồ ăn, Hựu Toàn xung phong xách than, Trung Khang thì được phân nhóm lửa. Bạch Dĩnh đi vào bên trong nhà, để dép vào kệ rồi nhìn lướt qua Vịnh Thi, hôm nay Bối Vịnh Thi mặc một chiếc váy voan mỏng màu trắng nhạt dài đến gối, chiếc áo thun màu vàng quen thuộc.
– Ê, mẹ cậu hả Kỳ? Trẻ đẹp ghê, ba cậu đâu?
Bạch Dĩnh nhìn qua người vừa phát ra câu đó, là Khiếu Phong, được rồi, Bạch Dĩnh nhỏ nhen ghim người này. Sau này không hành ra bã không phải Bạch Dĩnh. Người là của nàng, ai khen cũng không cho phép.
Sau khi nhóm lửa xong Bối Vịnh Thi phụ trách nướng cho mọi người ăn, tuy là nướng đồ ăn trong khói bụi nhưng lại rất tao nhã, cũng không ho cái nào vì khói, chỉ có ung dung trở đồ ăn qua lại, sau đó quạt lửa. Bạch Dĩnh cùng mọi người ở nhà trên bày bia rượu uống, các bạn nữ phụ trách giao đồ ăn từ chỗ Bối Vịnh Thi lên trước nhà, bữa tiệc chẳng khác gì tiệc Bối Vịnh Thi nướng, mọi người cùng ăn.
– Để em nướng cho.
Bạch Dĩnh rốt cuộc không chịu được mà len lén đi xuống, thấy Bối Vịnh Thi đang đứng nướng thịt một mình liền thấy mình có lỗi, muốn giành lấy đôi đũa để giúp nàng. Bối Vịnh Thi nhìn cũng không nhìn nàng, nói:
– Chị nướng sắp xong rồi.
Quả thật như vậy, hộp thịt ướp sẵn mà tóc đuôi gà mang tới đã vơi đến tận đáy, Bạch Dĩnh thấy thật có lỗi. Biết vậy ban nãy nàng sẽ không ở nhà trên mà xuống phụ Bối Vịnh Thi nướng thịt, để nàng ấy chịu khói chịu bụi than rồi. Mà Bối Vịnh Thi lại không nghĩ gì nhiều, nàng nướng thịt rất nhàn nhã, hệt như đi câu cá, thong thả đợi chín rồi gắp ra dĩa. Nửa điểm cũng không thấy ủy khuất.
– Thi được không?
Thấy Bạch Dĩnh không nói gì nên Bối Vịnh Thi bắt chuyện nói, lại gắp thịt chín xuống dĩa, đem thịt ướp trải ra trên vỉ nướng.
– Em đương nhiên là thi được, mà có thi được hay không có gì quan trọng đâu.
Bạch Dĩnh lấy thêm một đôi đũa khác giúp Bối Vịnh Thi đảo thịt, mùi hương thịt chín thoảng trong không khí kíƈɦ ŧɦíƈɦ người ngửi thấy đói bụng. Bối Vịnh Thi cũng cười cười, đối với Bạch Dĩnh nàng không hiểu sao lại rất cưng chiều, bạn vong niên bí mật của nàng, nàng ấy rất xinh đẹp. Bối Vịnh Thi thầm nghĩ, định bụng sẽ nói về chuyện tối qua với Bạch Dĩnh thì Bối Kỳ đến, nàng ấy ôm lấy vai Bạch Dĩnh theo thói quen, nói:
– Nướng xong chưa bồ? Cả đám đói bụng mà không dám ăn kia kìa.
Ngước mắt nhìn Bối Vịnh Thi, Bạch Dĩnh mỉm cười: – Sắp xong.
– Mẹ, mẹ nghỉ tay đi, để con nướng cho.
Bối Kỳ giơ tay nhận lấy đôi đũa từ tay Bối Vịnh Thi, nhanh chóng thế chỗ nàng, thay nàng nướng thịt. Bối Vịnh Thi thấy con gái mình và Bạch Dĩnh cũng rất thân, nghĩ thấy nếu Bạch Dĩnh đối với nàng tốt như thế, liệu có đối với ai nàng cũng vậy không? Trong lòng tự nhiên có một tia khó chịu, Bạch Dĩnh chỉ là bạn thân của nàng thôi, chỉ một mình nàng, đối tốt với một người là đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.