Một Lần Thôi! Xin Anh Hãy Nhìn Về Phía Em Có Được Không?

Chương 2: Ấu [thêm]




Ân là anh.
Ấu là em.
Hai anh em với hai tính cách khác nhau.
Một sôi nổi. Một trầm tĩnh.
Ân từ xưa đến nay vẫn nổi tiếng lại đại thiếu gia ăn chơi. Có tiểu thư nào lại không qua tay hắn?
Ấu thì ngược lại, nhị thiếu gia phong độ nhã nhặn như một thư sinh. Có tiểu thư nào lại không mê?
Một ngày, Ân đột nhiên lại chỉ chung tình với một cô gái. Có lẽ thật sự thích, cũng có lẽ đơn giản vì họ giống nhau ở khoản ăn chơi phóng khoáng. Cô gái chính là tiểu thư của một gia đình không đến mức quá giàu như gia đình Ân, cô gái tên Hiên. Cô còn có em gái song sinh là Hoàn.
Một ngày, Ấu đến thư viện. Bắt gặp anh mình đang ngồi cùng bạn gái trong thư viện. Anh không biết họ đến đây học vì kì thi sắp tới hay đến đây để có buổi hẹn hò lý tưởng.
Một ngày, Ấu đến thư viện. Bắt gặp một cô gái có khuôn mặt rất giống với bạn gái của anh. Cô ngồi ở chiếc bàn ngay góc và nhìn hai người kia với ánh mắt buồn bã.
Một ngày, Ấu cũng đến thư viện. Cô gái ấy vẫn ngồi ở chỗ đấy, vẫn nhìn bạn trai và chị gái tình tứ. Ánh mắt có lẽ đã hiện lên tất cả tâm tư đang đau đớn của cô. Từng giọt từng giọt nước mắt nặng nề rơi, càng lúc càng nhiều giống như tạo lên cơn lũ xoá mờ hình ảnh ngọt ngào đó khỏi mắt cô.
Một ngày, có lẽ đã đến giới hạn, cô đã chạy đi. Cô chạy trốn khỏi hiện tại, cô trốn tránh vì không dám đối diện thêm. Tại sao cô ấy lại khổ tâm vì người anh vô tâm hư đốn của anh chứ?
Có lẽ là anh thông cảm cho cô gái ngu ngốc đã yêu thầm người anh trai của anh, hay có lẽ đó chỉ là cái cớ muốn nhìn cô, muốn quan sát cô, muốn bảo vệ cô của anh thôi?
Anh cũng chẳng biết từ khi nào mình đã chú ý đến cô! ngày ngày đều đi theo cô, những thói quen, những hành động của cô. Đôi lúc anh lại bất giác làm theo. Sau đó nghĩ lại thì cười như một tên ngốc.
Tình yêu đơn phương đầu đời thật khiến con người ta hạnh phúc khôn xiết, cũng khiến người ta đau đớn đến tận tim gan.
Giá như ông trời cho anh gặp cô sớm một chút, giá như anh là người cô yêu thì hay biết mấy.
Nhưng làm sao đây? Cô ấy thích anh trai đốn mạt của anh, không phải anh.
Ngày hôm đó trời mưa, tính anh cẩn thận cũng ưa sạch sẽ. Nên luôn mang theo cây dù nhỏ trong cặp. Thấy cô cô đơn lạnh lẽo đứng nép bên cửa vì lạnh. Anh không kìm được đưa cô cây dù của mình, còn cởi áo khoác mặc cho cô. Một mình đội mưa về nhà.
Nhưng trách tại cô mềm yếu, bạn trai và chị gái không có dù, cô nói rằng sợ chị bị ướt nhưng thật ra không muốn bạn trai của chị bị ướt mới đúng! Hôm đó cô vừa chạy vừa run. Môi tím tái không ngừng bặm chặt. Về tới nhà ngất xỉu, một tuần sau cũng chưa đi học được.
Tại sao cũng đều là chị em song sinh giống nhau đến cả giọng nói mà tính cách lại không giống? Một người quỷ quyệt một người nhu nhược.
Giá như cô ấy đủ độc ác giống chị mình, không phải bây giờ đã hạnh phúc sao?
Ngày hôm đó anh trai bị tai nạn. Những ngày tháng người cùng anh trai trải qua những thiếu thốn, những thống khổ của bệnh tật không ai khác khác ngoài người con gái ấy. Bất chấp phải thay đổi bản thân, trở thành một con người mình không mong ước, làm tất cả cho một người đàn ông không yêu mình. Điều đó có xứng đáng sao?
Ngày hôm đó cô đưa ra một quyết định dại dột. Khiến cô không thể nhìn thế giới có đầy sắc màu được nữa.
Ngày hôm đó anh cũng nhận ra, đó không phải lỗi tại cô ngu ngốc vì người mình yêu. Mà là lỗi tại anh, anh không can đảm khiến cô yêu mình, không can đảm để bảo vệ cô, không can đảm mắng cô thật ngốc, không can đảm ngăn cản những hành động của cô. Cô đến bước ngày hôm nay, chính là do anh hại!
Hoàn! Thực xin lỗi em!
Một mình cô ấy với căn phòng bệnh trống trải, cô đưa tay sờ soạng trên không trung chỉ mong có thể cảm nhận được có người sẽ quay về phía mình. Nhưng sự thật hoàn toàn không có ai cả. Cô đã bất lực, nước mắt tràn ra ướt đẫm cả băng gạc. Đó là những giọt đau đớn, đau đến cả tấm lòng của cô.
Cũng là lúc đó, anh bước vào. Không ngần ngại ôm chặt lấy cô giọng nói run run không ngừng phả trên trán cô
"Anh ở đây, đừng sợ!"
.End.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.