Một Giây Thành Thiên Vương

Chương 52: Bạn fan đến thăm đại thiên vương




Bệnh viện Phượng Sơn là ở quê Lạc Thần nên cũng chả mấy lạ lẫm với cậu. Lạc Thần lấy được địa chỉ liền giải quyết hết công việc trước mắt, chạy đến ga mua vé xe về nhà, ngay hôm sau liền mang một cái ba lô nhỏ đến thị trấn Phượng Sơn, xuống xe chưa kịp uống hớp nước đã chạy qua bệnh viện.
Gần bệnh viện Phượng Sơn dạo này rất ồn ào, bởi vì tiếp giáp phim trường Phượng Sơn, trong bệnh viện thi thoảng sẽ có một hai nghệ nhân đóng phim trong studio bị thương đến điều trị. Mà lần này Thẩm Tuất gặp chuyện vào bệnh viện, bên ngoài rất nhanh tụ tập một đám phóng viên và paparazi đến thám thính, mỗi ngày lại xuất hiện một người lạ lẫm bận đồ thường đến, không khác gì phim trinh thám. Lúc Lạc Thần đến bệnh viện, mới nhìn mấy người đi lác đác bên ngoài cậu cũng không biết bọn họ có phải người đến dò tin không, chỉ chuyên tâm đi vào trong, theo địa chỉ của Bao Tử đưa mà đến khu nằm viện, tới hành lang chờ thang máy.
Lúc này cũng đã là một hai giờ chiều rồi, cũng là thời gian mọi người nghỉ trưa, lúc thang máy đi lên từ tầng hầm, bên trong chỉ có một người. Người nọ đang nhàm chán tựa vào tường chờ thang máy đi lên, thấy Lạc Thần vào cũng hơi giật mình, sau đó nhanh chóng xích qua một bên để ra chỗ trống.
Lạc Thần đi vào thang máy, bản năng đi ấn số tầng Thẩm Tuất đang nằm. Thẩm Tuất nằm ở tầng bảy, mà lúc này số bảy trong thang máy đã sáng đèn sẵn, Lạc Thần nhìn chằm chằm số kia một hồi, lúc này mới chuyển mắt nhìn sang người đứng cạnh.
Người đàn ông cạnh cậu có cái cằm khá thon, mặt như là mặt trái xoan, đường cong cũng rất uyển chuyển, da mặt lại trắng như con gái vậy, vừa nhìn đã biết là bảo vệ rất tốt. Người này còn đeo một cặp kính đen trên mặt, bộ dạng không khác mấy cách Thẩm Tuất hóa trang khi ra đường.
Nhìn cái cách hóa trang như này, lại cùng đi tầng bảy, có thể nào sẽ là ngôi sao đến thăm bệnh Thẩm Tuất không! Lạc Thần yên lặng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định trầm mặc.
Thang máy cũng không có ngừng, rất nhanh lên đến tầng thứ bảy. Người đàn ông kia nhanh chóng ra ngoài, đi về hướng phòng bệnh, Lạc Thần cũng tiến lên mấy bước. cậu vừa đi vừa nhìn số phòng, mãi đến góc mới bị y tá ngăn lại.
“Thực xin lỗi, cậu bạn à, phía trước không phải phòng bệnh bình thường, cậu không thể tiến thêm.” Một nữ y tá vội vàng ngăn cậu lại.
Lạc Thần sửng sốt, hiển nhiên không ngờ phòng bệnh còn có thể phân ra bình thường hay không bình thường nữa, nhưng chuyện Thẩm Tuất là bí mật, để tránh lộ ra ngoài, hơn phân nửa là bị nữ y tá chặn lại. Cậu do dự một lúc, kiên trì nói: “Bạn tôi ở trong đó, tôi được vào thăm anh ấy.”
“Bạn cậu sẽ không ở trong đó đâu.” Nữ y tá đánh giá cách ăn mặt của Lạc Thần một lúc, lập tức phủ định trong lòng, nói: “Nhất định là cậu nhầm phòng rồi.”
“Nhưng người tôi cần tìm thật sự ở phòng 720 mà, chắc sẽ ở trong đó.” Lạc Thần trừng mắt nói.
“Thực xin lỗi, bệnh nhân phòng 720 không thể gặp người ngoài.” Y tá đáp. Cô đứng chỗ này đã ngăn mấy người phóng viên lẫn paparazi muốn thám thính rồi, cách ăn mặt của Lạc Thần cũng chỉ là một sinh viên thôi, có muốn lừa lọc sao cũng không qua mắt cô được.
Lạc Thần thấy cô y tá này là chuyên đến để ngăn người, quyết tâm sẽ không cho mình vào, cũng sốt ruột. Cậu nhìn về phía phòng bệnh mấy lần, bỗng chỉ tay về phía người đàn ông phía trước, nói: “Cô nói không đúng, nếu bệnh nhân này không được thăm nom thế sao anh ta vào được?”
“Anh ta khác cậu, anh ta được bệnh nhân đồng ý.” Cô y ta nọ cũng chưa bao giờ gặp được học sinh nào gây sự thế, không tránh được có chút mất hứng. Người vừa vào là minh tinh nổi tiếng, còn cùng đóng phim với bệnh nhân, đương nhiên cô phải để anh ta vào rồi, cô nhíu mày nói: “Muốn vào phòng đó cần được bệnh nhân cho phép, ngươi có sao?”
“Anh ấy gặp tôi rồi, nhất định sẽ để tôi đi vào.” Lạc Thần gấp đến dậm chân, nói xong liền tiến đến, rất nhanh lại bị y tá kéo ra.
Hai người đứng tranh cãi ở ngoài cửa, tiếng nói cũng đã truyền vào tai người phía trước, người này vốn là đến thăm Thẩm Tuất, nghe Lạc Thần nói cũng ngẩn người, quay đầu lại nhìn cậu.
“Cậu nói ai thấy cậu sẽ cho vào?” Trong lúc Lạc Thần tranh cãi cùng y tá, người đàn ông kia thình lình nói một câu.
Đối thoại giữa Lạc Thần và y tá lập tức dừng lại, Lạc Thần nhìn ngôi sao trước mắt, không chút suy nghĩ: “Bệnh nhân phòng 720.”
“Cậu biết trong phòng này ai đang nằm sao?” Người kia vừa nghe Lạc Thần trả lời liền vui vẻ, đi tới nhướn mày đánh giá Lạc Thần, còn nói thêm, “Nếu biết phòng 720 ai ở, sao cậu không tìm cậu ta đòi chứng minh rồi hãy đến?”
Nếu có thể liên hệ Thẩm Tuất được thì cần trắc trở thế sao, Lạc Thần nhíu nhíu mày, tuy rằng quá tình nguyện, nhưng vẫn thành thành thật thật nói: “Tôi gọi cho anh ấy mấy lần cũng không ai đón máy, cho nên đành chạy tới đây.”
Người đàn ông kia nhìn Lạc Thần một lúc, thấy đối phương không như đang giả vờ mới cười ra tiếng: “Nói cũng đúng, cái tên cậu cần tìm chơi Angry Bird rồi nhét điện thoại vào trong đồ diễn mà chạy tới cưỡi ngựa, kết quả không biết đang diễn ai lại gọi cậu ta, làm ngựa sợ, giờ chắc điện thoại của anh ta cũng rơi xuống đất bị ngựa đạp nát rồi.”
“…” Lạc Thần vẫn tưởng rằng Thẩm Tuất ngã vì ngựa nổi điên, ai ngờ lại có nguyên nhân như vậy, không khỏi trợn mắt há mồm.
Người đàn ông kia bĩu môi: “Tôi đã bảo chơi cái trò đó quá ngây thơ, ai ngờ cậu ta ăn khổ thật.” Anh nói cũng rõ ràng, nhanh chóng nói với y tá, kéo Lạc Thần qua nói: “Hôm nay coi như cậu gặp may đụng phải tôi, nếu Lý Văn Bác ở đây, cậu muốn gặp cậu ta cũng khó.”
Thật ra thì hôm nay anh đến cũng là chờ lúc Lý Văn Bác đi vắng mới tới thăm Thẩm Tuất, chỉ là ngậm miệng không đề cập tới chuyện này, ngược lại mặt đầy từ bi khoác vai Lạc Thần vào phòng bệnh, y tá đứng cạnh cũng mở rộng tầm mắt, không thể tưởng tượng một học sinh bình thường lại có quan hệ thân thiết với một minh tinh như vậy.
Lạc Thần bị người đàn ông kia khoác vai rất khó chịu, đi một lúc mới không tự nhiên nói: “Vừa rồi cám ơn anh nha… Anh tên là gì?”
“Tôi?” Người này vừa nghe cậu hỏi liền cười, tháo kính xuống nheo mắt cười, “Cậu đã biết Thẩm Thiên vương rồi, chắc sẽ không không biết tôi ha.” Anh ta dừng một chút, nói rõ ràng, “Tôi gọi là Tiêu Dịch Khiêm, bọn họ đều gọi tôi là Tiêu Thiên vương.”
Lạc Thần cũng là một người truy tinh, làm sao không biết đến cái tên Tiêu Dịch Khiêm nổi danh không thua gì Thẩm Tuất, cậu mơ hồ đoán người này là ngôi sao không sai, nhưng không nghĩ đến đây lại là Thiên vương oai phong một cõi trong giới ca hát, nhất thời ngây người không nói ra lời. Nhưng người nam nhân này cũng không tỏ ra bất mãn, ngược lại cùng kề vai sát cánh với Lạc Thần đến trước phòng, mở cửa ra, vừa đi vừa nói: “Này, tên Thẩm Tuất kia ở đây.”
Lạc Thần thế mới cùng Tiêu Dịch Khiêm đi vào phòng bệnh số 720. Trong phòng bố trí rất gọn gàng, vừa nhìn đã biết có người chuyên môn thu dọn, cậu bước về trước mấy bước, liền nhìn đến một cái giường trắng cạnh toilet, trên giường có một người nửa ngồi nửa nằm, đang nhàm chán đọc báo. Anh mới nghe tiếng động từ ngoài cửa liền ngẩng đầu nhìn người đi vào, ánh mắt dừng trên mặt Lạc Thần một lúc, hiển nhiên là sửng sốt một chút, sau đó mới chuyển sang người Tiêu Dịch Khiêm, ánh mắt liền thay đổi.
“Tiêu Dịch Khiêm, cậu đang làm cái gì!” Thẩm Tuất như lâm đại địch, nhìn chằm chằm cái tay Tiêu Dịch Khiêm đang để trên lưng Lạc Thần.
“Đến xem xem thương thế cậu sao rồi.” Tiêu Dịch Khiêm không có chút tự giác, rất tự nhiên trả lời.
“Không nhọc cậu quan tâm.” Thẩm Tuất cảnh giác nhìn Tiêu Dịch Khiêm, “Cái đồ mỏ quạ nhà cậu cút xa một chút, Lạc Thần em đứng chỗ đó làm gì, mau lại đây cho anh!”
Thẩm Tuất và Tiêu Dịch Khiêm vừa đối mặt liền nồng nặc thuốc súng, trên mặt Tiêu Dịch Khiêm vẫn bình tĩnh không có gì khác lạ, trái lại Thẩm Tuất mặt đầy ghen tuông, làm người ta không thể hiểu anh giận vì cái gì. Lạc Thần chỉ ngây ngốc đứng ở một bên nghe hai người đối thoại, hơn nửa ngày mới “à” một tiếng, đi đến cạnh đầu giường Thẩm Tuất.
Bàn tay Tiêu Dịch Khiêm giờ mới rời khỏi eo lưng Lạc Thần, sắc mặt Thẩm Tuất thế mới tốt lên. Anh nâng mặt nhìn Lạc Thần chăm chú, sau đó mới cười nói: “Sao em lại tới đây?”
Thấy bộ dạng Thẩm Tuất thế này sao giống bị thương nặng chứ, lúc giận lên cả ngoài cũng sinh long oạt hổ, lúc cười cũng linh hoạt vui vẻ. Lúc này Lạc Thần mới yên lòng bảo: “Em thấy trên báo nhiều người bảo anh bị thương, lại không biết anh ra sao, lo quá nên chạy đến xem sao.”
Thẩm Tuất vừa nghe liền vui vẻ, đây xem như là lần đầu Lạc Thần chủ động đến tìm anh, quả thật là tiến bộ rất nhiều. Anh gật gật đầu nói: “Thật ra cũng không có gì, não chấn động một chút thôi, cũng không mất trí nhớ, anh còn nhớ rõ em nè.”
Anh nói ra rất dí dỏm, cứ như đang đó đập đầu xuống cũng chỉ như một cái xì hơi thôi. Nhưng Lạc Thần giương mắt quan sát Thẩm Tuất, nhìn thấy nửa mặt đại Thiên vương bầm tím một mảng, ngay đuôi mắt còn có mấy vết cắt, trong lòng bỗng dưng co thắt, im lặng một lúc lâu.
Cứ nhìn bộ dạng này của Thẩm Tuất, trong lòng Lạc Thần có chút hiểu được lý do đoàn phim Song phong phong tỏa tin tức về Thẩm Tuất, hơn nữa là sợ người bên ngoài thấy cái mặt bầm dập của Thẩm Thiên vương rồi. Chẳng là cậu nghe Tiêu Dịch Khiêm nói qua lần này Thẩm Tuất ngã rất nặng, chỉ sợ lần này đại Thiên vương chịu đau nhiều, trong lòng cũng không dễ chịu.
Thẩm Tuất trước đó cũng bị Lý Văn Bác mắng, còn bị hạ lệnh cấm chơi game di động, không phải là buồn bực bình thường thôi đâu. Nhưng giờ thấy Lạc Thần đến thăm, cảm giác trong lòng liền khác. Anh thấy Lạc Thần trầm mặt đứng đó, rất vui vẻ kéo tay cậu qua, mở mắt cười nói: “Lần này em tới thăm tính ở lại bao lâu, bao giờ thì em về?”
Trước khi Lạc Thần đến thăm Thẩm Tuất cũng không chuẩn bị gì nhiều, nghe Thẩm Tuất hỏi vậy cũng ngây người, trong đầu cũng không có dự định gì. Thẩm Tuất vừa thấy bộ dạng kia của Lạc Thần liền hiểu bảy tám phần, nhanh chóng nhướn mày cười nói: “Anh nhớ em năm ba rồi đúng chứ, cũng sắp đi thực tập rồi, không bằng em tới chỗ anh làm trợ lý, anh nói Lý Văn Bác làm cho em cái chứng minh vào nghề, hai ta vừa vặn ở cùng nhau, em xem thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.