Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Chương 44:




Phó Đình lái xe mang Phó Kiến Sâm tới nơi mà Phó Chân từng thuê trọ, Phó Kiến Sâm ngẩng đầu nhìn tòa nhà cũ, tòa nhà này nhìn có nguy cơ sẽ sập bất cứ lúc nào, giống như chỉ cần đụng vào thì nó sẽ sụp đổ ngay lập tức. Mấy ngày trước có một trận gió to làm thổi bay mất một phần bức tường, những viên gạch cùng xi măng rơi xuống thành đống ở phía Tây, bên trên còn bị phủ một lớp rác nhựa.
Phó Kiến Sâm đột nhiên nhớ tới bộ dạng của Phó Chân lúc trước khi gặp hắn ở chỗ này, chua xót trong lòng lan tràn đến trái tim.
Có lẽ do càng đến gần nối khiế sợ trong lòng càng cao. Hai người họ nhìn xuống cầu thang một lúc lâu không di chuyển.Họ cứ đứng mãi cho đến khi hoàng hôn buôn xuống, lúc này Phó Kiến Sâm mới có một chút động tác, hắn hướng Phó Đình nói: “Đi lên đi.”
Chỉ là bọn họ cũng không biết Phó Chân ở lầu mấy, cũng may lúc bí thư đi điều tra Phó Chân, vị thám tử tư kia điều tra cũng cẩn thận.
Phó Đình gọi điện thoại cho bí thư, bí thư ở đầu bên kia điện thoại nói cho Phó Đình: “Hẳn là ở lầu sáu, nếu tôi nhớ không nhầm thì số nhà là 0609.”
Xuyên qua hành lang tối tăm chật hẹp, Phó Kiến Sâm đứng trước cửa phòng 0609, Phó Kiến Sâm nâng tay lên gõ cửa phòng.
Không có ai ra mở cửa, mà lúc này chủ nhà của nơi này đi lên, lúc này hắn đang định đi lên thu dọn phòng của Phó Chân và Giang Hằng Thù, hắn nhìn thấy Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình thì rõ ràng sửng sốt một chút, bởi vì cách ăn mặc của hai người này không giống muốn đến nơi này thuê nhà.
Cho nên chủ nhà hỏi bọn họ: “Các ông tìm ai?”
Tầm mắt Phó Kiến Sâm lướt qua chủ nhà nhìn vào phía trong phòng. Từ cách bài trí, các dụng cụ có thể suy đoán ra hoàn cảnh sinh hoạt của Phó Chân.
Phó Kiến Sâm không dám tưởng tượng con trai bảo bối của hắn phải sống trong hoàn cảnh sinh hoạt tồi tàn trong thời gian lâu như vậy. Phó Kiến Sâm còn không biết, điều kiện sinh hoạt của Phó Chân kỳ thực còn kém hơn so với những gì hắn thấy lúc này. Yết hầu hắn như rót chì, là cho dù hé miệng cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào, hồi lâu vẫn không thấy hắn nói gì.
Trong mắt Chủ nhà từ kinh ngạc lâu dần liền biến thành trầm mặc dần dần lại biến thành không kiên nhẫn, lúc đang muốn đóng của phòng lại, Phó Đình mở miệng hỏi: “Phó Chân ở chỗ này sao?”
Nguyên lai hai người kia là tới tìm Phó Chân, chẳng lẽ Phó Chân thiếu tiền bọn họ? Chủ nhà không biết chuyện còn đang bận đau khổ suy đoán, liền trả lời: “Phó Chân sao, hắn đã dọn đi một thời gian rồi.”
Phó Đình sửng sốt một chút, vội vàng hỏi: “Hắn dọn đến nơi nào?”
“Tôi làm sao biết được?” Chủ nhà lắc đầu, “Hắn dọn đi cùng với một người khác.”
Phó Kiến Sâm rốt cuộc có thể phát ra âm thanh, hắn hướng chủ nhà hỏi: “Người kia trông như thế nào?”
Chủ nhà lắc đầu, chỉ bằng ấn tượng của mình nói: “Trông bộ dạng cũng đẹp trai, lại còn rất cao, có đôi mắt màu lam.”
Chỉ là chủ nhà cũng không đem tên của Giang Hằng Thù nói ra.
Phó Đình vừa nghe vậy lập tức nhớ đến người mà Phó Chân nắm tay lúc ở trên quảng trường.
“Con biết hắn,” Phó Đình hướng Phó Kiến Sâm nói, “Con đã nhìn thấy hắn.”
Phó Kiến Sâm quay đầu nhìn Phó Đình, hỏi hắn: “Con gặp qua hắn?”
Phó Đình gật đầu, buổi tối ngày đó, dưới ánh đèn đường bóng dáng hai người cơ hồ dính ở bên nhau.
Phó Kiến Sâm nếu biết người trong miệng chủ nhà là ai, liền sẽ nhớ đến hắn cũng đã gặp qua. Chính là hôm hắn mang Đường Loan Loan tới nơi này tìm Phó Chân, là nam nhân kia đem bảo bối của hắn từ dưới đáy vực sâu cứu vớt ra, ôm hắn từng bước một tránh thoát vũng bùn.
Chủ nhà cảm thấy đối thoại của bọn họ có chút cổ quái, hỏi: “Các ông là gì của Phó Chân?”
Sau một hồi yên tĩnh, Phó Kiến Sâm trả lời nói: “Tôi là ba của hắn.”
Chủ nhà lại cười một tiếng, lắc đầu hướng Phó Kiến Sâm nói: “Thoạt nhìn không giống.”
Nếu là Phó Kiến Sâm thực sự là ba của tiểu người què kia, thì làm sao hắn có thể sống ở chỗ này. Hắn từng thấy bộ dạng Phó Chân đau đến nhe răng trong những ngày mưa, gặp qua hắn vì kiếm tiền mua thuốc mà phải bôn ba mệt nhọc, gặp qua hắn vì mạng sống phải trốn đông trốn tây……
Chính là không có gặp qua hắn được ba của mình bao che chăm sóc dưới cánh chim.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng Phó Chân không có người thân, hiện tại có hai người nam nhân áo mũ chỉnh tề tìm tới, trong đó còn có một người tự nhận là ba của hắn, chuyện này thật sự quá buồn cười đi.
Chủ nhà tốn thật nhiều công sức mới nhịn xuống không bật cười, chủ yếu hắn cảm thấy nếu mình cười ra thì chắc chắn sẽ bị đánh. Dù gì đối phương cũng là hai người nam nhân trưởng thành, hơn nữa nhìn qua thì thấy giống như thường xuyên rèn luyện, với thân thể gầy yếu này của mình chắc chắn không phải đối thủ của họ.
Chủ nhà cho rằng hai người kia đã hỏi xong, cũng nên rời đi, lúc này Phó Kiến Sâm lại đột nhiên mở miệng hỏi: “Tôi có thể xem qua nơi ở của hắn một chút không?”
Gian phòng kia cũng chẳng có gì mà cấm người ta không được vào xem, cho nên chủ nhà lấy chìa khóa mà Phó Chân từng ở đến mở cửa, đẩy cửa ra hướng Phó Kiến Sâm nói: “Hắn ở nơi này.”
Phó Kiến Sâm đi vào, căn phòng trước mắt rất nhỏ, diện tích không đến mười mét vuông, dựa cạnh tường có một chiếc giường đơn, cũng không có vật dụng nào khác. Gian nhà này thật sự là quá nhỏ, không chỉ xoay người khó khăn, mà không khí bên trong cũng rất thưa thớt.
Rất khó tưởng tượng, hắn từ nhỏ liền sống trong nhung lụa liền ở một nơi chật chội như vậy gần hai năm.
Từ nhà thuê trọ đi ra, gió tuyết nghênh diện đánh úp tới, bên trong luôn vĩnh viễn mang theo tiếng kêu khóc, Phó Kiến Sâm ngửa đầu nhìn không trung, qua rất rất lâu sau, hắn gục đầu xuống, chỉ nói hai chữ, “Tìm hắn.”
Từ giờ khắc này đến khi hắn tìm thấy Phó Chân, không còn bất cứ thanh âm nào phát ra từ yết hầu hắn.
……
Trận chiến tranh dành đạo diễn của《 Xuân Hoa Sơn 》 đã đến hồi kết thúc, nhưng đồng thời bộ điện ảnh này cũng sắp gặp phải nguy cơ bị thu hồi.
Phó Chân cũng không quá để ý, hiện tại doanh thu từ phòng bán vé《 Xuân Hoa Sơn 》 đã đủ để hắn làm rất nhiều việc, ví dụ như một lần nữa khởi động Sa Châu ký sự, số tiền còn lại cũng đủ để hắn quay chụp một ít phim phóng sự. Tuy rằng Giang Hằng Thù nói có thể giúp mình, nhưng Phó Chân cảm thấy, nếu có thể hắn hy vọng mấy vấn đề do chính mình tới giải quyết.
Bởi vì ngày mai liền phải đi gặp mẹ của Giang Hằng Thù, cho nên trong lòng Phó Chân thật sự rất khẩn trương, hắn đơn giản quấn lấy Giang Hằng Thù cùng nhau đi ra ngoài tìm món quà cho bà Giang, số tiền con dư hiện tại của hắn không nhiều lắm, Giang Hằng Thù giúp hắn mua một cái khăn choàng được dệt tơ tằm thủ công.
Hơn nửa đêm Phó Chân trừng mắt ngủ không yên, hỏi Giang Hằng Thù bên người: “Mẹ anh sẽ thích em sao?”
“Sẽ, yên tâm đi,” Giang Hằng Thù vỗ vỗ lưng Phó Chân, trấn an cảm xúc nôn nóng khẩn trương của hắn, “Đã khuya, nên ngủ.”
Lần này không đợi Phó Chân mở miệng, Giang Hằng Thù liền chủ động “Em tốt như vậy, sao có thể không thích em?”
Hắn hôn ấn đường Phó Chân, nhẹ giọng uy hiếp bên tai hắn nói: “Em mà không ngủ, anh sẽ đi thư phòng ngủ.”
Phó Chân cọ lên chiếc cằm cửa Giang Hằng Thù, trên đó còn có lất phất mấy cọng râu mới nhú ra.
Hắn hướng Giang Hằng Thù thấp giọng nói: “Ngủ ngon.”
Giang Hằng Thù đem Phó Chân ôm vào trong lòng ngực, “Ngủ ngon, bảo bối.”
……
Buổi sáng ngày hôm sau Phó Chân liền dậy từ rất sớm, mặc một cái áo lông mài trắng, bên ngoài tròng một áo khoác màu xám, dưới thân mặc một cái quần đen ống thẳng, tuổi của Phó Chân vốn không lớn, hắn mặc như vậy liền có cảm giác như một sinh viên.
Hắn đứng ở trước gương nhìn thật lâu, đánh giá thật lâu, cuối cùng vẫn không quyết định được nên mặc thế này hay không, liền hướng Giang Hằng Thù ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn hắn dò hỏi: “Em mặc như thế này không có vấn đề gì chứ.”
“Có vấn đề.” Giang Hằng Thù không lưu tình chút nào nói ra.
Phó Chân trừng đôi mắt tròn trịa nhìn Giang Hằng Thù, chờ Giang Hằng Thù nói ra vấn đề ở nơi nào.
Giang Hằng Thù đứng dậy đi đến tủ quần áo chọn một cái áo khoác màu đen, đưa cho Phó Chân: “Ăn mặc quá ít, đợi chút đi ra ngoài sẽ lạnh.”
Phó Chân không có duỗi tay tiếp nhận, chỉ chớp hai mắt to tròn, đáng thương hề hề mà nhìn Giang Hằng Thù, giống như đang muốn cùng Giang Hằng Thù cò kè mặc cả.
Giang Hằng Thù chỉ hướng Phó Chân nói một câu nói: “Mẹ anh không thích những bạn nhỏ xinh đẹp.”
Phó Chân: “……”
Phó Chân có thể làm sao bây giờ? Hắn chỉ có thể tiếp nhận áo khoác mà Giang Hằng Thù đưa tới, mặc ở trên người.
Lúc đóng tủ quần áo lại, Giang Hằng Thù phát hiện quần áo của Phó Chân vẫn còn rất ít, có thời gian hắn phải dẫn hắn đi ra ngoài mua vài bộ.
Giang Hằng Thù mang theo Phó Chân lái xe đi vào Giang gia, vòng qua đường quốc lộ, rốt cuộc dừng lại trước một biệt thự đứng sừng sững ở lưng chừng núi, vừa xuống xe gió lạnh gào thét đến, Phó Chân không nhịn được hắt hơi một cái, đem áo khoác trên người kéo lại, Giang Hằng Thù nhìn thấy bộ dáng của hắn, cũng không cười nhạo hắn một phen, chỉ ôm hắn ở trong ngực.
Lão quản gia đã sớm đứng đợi ở cửa từ lâu, lúc thấy Giang Hằng Thù ôm Phó Chân vào lòng liền hơi ngẩn ra một chút, đêm qua phu nhân nói hôm nay Giang Hằng Thù sẽ mang theo bạn lữ trở về, lão quản gia trăm triệu không nghĩ tới Giang Hằng Thù thế nhưng mang về một nam hài tử, hắn bỗng nhiên nhớ tới lần trước khi Giang Hằng Thù rời đi, khuôn mặt của bà Giang thật ưu sầu.
Bất quá lúc thấy họ tới gần mình, lão quản gia vẫn mỉm cười chào đón bọn họ: “Đã về rồi?”, Một bên giúp bọn hắn đẩy cửa ra.
Giang Hằng Thù gật đầu, dắt Phó Chân cùng nhau đi vào trong biệt thự.
Phó Chân rất mau liền thấy mẹ của Giang Hằng Thù, bà Giang mỉm cười đứng ở cửa phòng khách nghênh đón bọn họ, nàng năm cũng sắp 50, nhưng được bảo dưỡng rất tốt, khóe mắt cơ hồ không có nếp nhăn, trên người mặc một bộ sườn xám màu lục đạm, cả người lộ ra một loại khí chất làm người ta cảm giác thực thoải mái, Phó Chân khom lưng: “Con chào bác, con là Phó Chân”, sau đó đem món quà trong tay đưa qua.
“Tới là tốt rồi, còn mang quà làm cái gì.” Bà Giang cười nói.
Trong khoảng thời gian trước khi Phó Chân chưa tới, vô số lần nàng nghĩ tới bộ dạng của người yêu của con mình, nghe Giang Hằng Thù nói hắn là người song tính, nên nàng từng nghĩ tới đứa nhỏ này có lẽ lớn lên sẽ nữ tính hóa, nhưng là cũng không có, bề ngoài Phó Chân thoạt nhìn chính là một nam hài tử thực bình thường, ngũ quan thực tinh xảo, thực ngoan ngoãn, cùng con trai có bộ dạng cao lớn của mình đứng ở bên nhau thế nhưng ngoài ý muốn trông thật xứng đôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.