Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Chương 24:




Nguyên tác là một bộ tiểu thuyết huyền huyễn kinh dị, rất nổi tiếng trên web, có người tìm mình vẽ phác thảo cho bộ tiểu thuyết này Phó Chân cảm thấy thực vinh dự.
Chỉ là nguyên tác rất nổi tiếng, làm cho Phó Chân cảm thấy thật áp lực rất lớn, hắn đến cùng nên vẽ thành phong cách gì, phần lớn các tiểu thuyết kinh dị đều dùng tông màu âm u một chút, như ga giường nhiễm máu, sắc mặt nhân vật thì tái nhợt, mà màu sắc như vậy Phó Chân có thể vẽ được, nhưng hắn muốn vẽ theo một phong cách khác, hắn hy vọng có thể mang cho người ta một cảm giác quỷ dị, nhưng hình ảnh lại không quá huyết tinh.
Phó Chân xoa trán tự hỏi trong chốc lát, liền gõ cạch cạch gõ trên bàn phím chữ 《Guernica》 là tác phẩm của Picasso lấy bối cảnh là cuộc tấn công của Đức ở một ngôi làng nhỏ ở Tây Ban Nha, đang giết hại những người vô tội. Đây là một bức tranh sơn dầu khổng lồ được kết hợp bởi 3 phong cách là chủ nghĩa lập thể, chủ nghĩa hiện thực cùng chủ nghĩa siêu hiện thực, mang đến cho người ta một loại cảm giác rất khẩn trương cùng khủng bố.
Hắn không có trình độ của Picasso, chỉ là tưởng thử bắt chước loại phong cách này để chèn màu cho tác giả, bất quá trước đó phải hỏi ý kiến của tác giả đã, dù sao phong cách này rất ít người chấp nhận.
Tác giả là một người rất sảng khoái, sau khi biết ý tưởng của Phó Chân, liền trực tiếp đáp ứng, để Phó Chân tự do phát huy.
Phó Chân dựa vào spoiler tìm được trên mạng, cùng những điểm chính trong mỗi trường hợp do tác giả tự gửi cho mình, kết hợp với những trọng điểm trong mỗi vụ án, thực nhanh liền nghĩ ra kết cấu, sau khi nghĩ rõ ràng tốc độ của Phó Chân ngày càng nhanh hơn, chờ đến khi hắn đem sơ đồ phác thảo sửa xong, vừa nhấc đầu, phát hiện đã mau đến 1 giờ sáng.
Hắn đem đồ vật thu thập tốt, lên giường nghỉ ngơi.
Tháng một lặng lẽ đến, trong năm mới, giống như cái gì cũng không thay đổi, lại giống như đã thay đổi rất nhiều.
Buổi sáng Phó Chân mang máy tính của mình đến một cửa hàng sửa chữa, thợ sửa chữa lắc đầu thở dài nói: “Cái máy tính này của cậu…… Hiện tại tôi sửa được rồi, nhưng qua hai ngày khẳng định lại xảy ra vấn đề, máy tính đã sử dụng nhiều năm, không bằng cậu đổi cái mới đi.”
Phó Chân ừ một tiếng, trả lời sư phó: “Chờ thêm một đoạn thời gian đi.”
Sau một phen thao tác của sư phó, máy tính đã có thể sử dụng bình thường, Phó Chân đưa cho sư phó 50 đồng tiền, ôm máy tính trở lại phòng trọ, tiếp tục chèn màu cho bức tranh đêm qua.
Hôm nay là tết Nguyên Đán, đại bộ phận gia đình trong khu trọ đã đi ra ngoài chơi, mãi cho đến hai ba giờ chiều mới cầm bao lớn bao nhỏ trở về, nguyên bản đang còn yên tĩnh gian phòng dần dần trở nên ầm ĩ, tiếng mọi người bàn luận sự kiện mới mẻ gặp được trong mấy ngày nay.
Phó Chân ngồi ở trong phòng an tĩnh vẽ, chờ đến khi bên ngoài sắc trời dần tối, trong phòng nên bật đèn, hắn mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua thời gian bên góc màn hình máy tính, đã 5 giờ.
Đoán rằng giờ này Giang Hằng Thù sắp tan tầm trở về, Phó Chân tắt máy tính từ trong phòng đi ra ngoài, ngồi ở trên sô pha ngoài phòng khách, cách đó không xa mấy người khách thuê đang đánh bài, tiếng cười, tiếng mắng không ngừng truyền đến, phòng bếp tản ra mùi đồ ăn, có người đang chuẩn bị một bữa tối phong phú.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Phó Chân ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, người đi vào không phải là Giang Hằng Thù, Phó Chân mất mát mà gục đầu xuống, ngón tay lướt màn hình di động.
Qua hai mươi phút nữa, lại liên tiếp đi vào đi ra vài người, nhưng bọn họ đều không phải Giang Hằng Thù, Phó Chân nắm chặt di động, Giang Hằng Thù vì cái gì còn không có trở về, hắn có phải hay không quên mất đêm qua hẹn mình đi ăn cơm.
Bên ngoài lại vang lên tiếng đẩy cửa, lần này Phó Chân không có ngẩng đầu, tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, cuối cùng ở cách Phó Chân không xa liền ngừng lại.
Phó Chân buông di động ngẩng đầu, thấy Giang Hằng Thù đứng ở cách mình không xa nhìn xuống hắn, đôi mắt xanh thẳm thanh triệt bình tĩnh tựa như hồ nước, Phó Chân đứng dậy, hỏi Giang Hằng Thù: “Anh đã trở lại?”
Giang Hằng Thù gật gật đầu, hướng Phó Chân nói: “Tôi đi đổi một bộ quần áo, chờ tôi một chút.”
“Được.” Phó Chân xoay người, nhìn Giang Hằng Thù trở lại trong phòng mình.
Sau đó không lâu, Giang Hằng Thù mặc một cái khoác gió màu đen từ trong phòng đi ra, hắn đi đến bên người Phó Chân, “Đi thôi.”
Phó Chân cùng Giang Hằng Thù đi ra nhà lầu, vừa đi ra gió lạnh liền kèm theo tuyết liền thổi đến, Phó Chân rụt cổ, nghiêng đầu nhìn Giang Hằng Thù, hướng hắn nói: “Ngày hôm qua không hỏi anh, anh muốn ăn cái gì?”
“Đều được.”
“Có cái gì ăn kiêng không?”
Giang Hằng Thù: “Không có.”
Phó Chân vốn dĩ đã suy nghĩ vài quán ăn, nhưng Giang Hằng Thù vừa nói như vậy, hắn liền cảm thấy câu hỏi kế tiếp liền không cần hỏi, hắn đối Giang Hằng Thù nói: “Chúng ta đây đi ăn thịt nướng được không?”
“Được.”
Đều được, không có, mỗi một câu đều ngắn gọn đến mức tận cùng, Phó Chân nhẹ nhàng thở dài một hơi, đi đến bên đường bắt một chiếc taxi, cùng Giang Hằng Thù lên xe.
Trong xe mở điều hòa ra, có chút oi bức, Phó Chân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn bên đường đều đã sáng lên, cảnh này so với khu vực hắn ở hoàn toàn bất đồng.
Lễ Giáng Sinh mới qua đi không lâu, các dấu vết còn không có hoàn toàn bị thanh trừ sạch sẽ, hai bên đường phố là những dãy đèn neon, tranh dán ông già Noel vẫn còn dính trên cửa kính, trên quảng trường lớn đứng rất nhiều người, họ đang xem một buổi biểu diễn lớn.
Phó Chân tuyển quán thịt nướng cách chỗ bọn họ ở không xa, gọi taxi đi không đến 20 đồng, cửa hàng thịt nướng truyền ra tiếng người ồn ào, Phó Chân đợi gần nửa giờ mới có vị trí, ngay bên cạnh cửa sổ.
Phó Chân ngồi đối diện Giang Hằng Thù, mà đối diện quán thịt là một rạp chiếu phim, tầm mắt xuyên qua cửa kính, Phó Chân nhìn thấy một đôi đồng tính luyến ái đang nắm tay nhau đi về phía rạp chiếu phim, do cách quá xa, hơn nữa trời rất tối, cho dù có đường đèn chiếu sáng, Phó Chân cũng không có cách nào thấy rõ bọn họ, nhưng hắn cảm giác, trên mặt hai người kia đều có nụ cười hạnh phúc.
Giang Hằng Thù phát hiện Phó Chân nhìn phía ngoài cửa sổ phát ngốc, mở miệng hỏi hắn: “Cậu đang xem cái gì?”
Phó Chân chớp chớp mắt, thu hồi tầm mắt, lắc đầu hướng Giang Hằng Thù cười: “Không thấy cái gì.”
Giang Hằng Thù nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy dưới ành đèn mờ nhạt, hai người yêu đồng tính kia đang ôm nhau, người có vóc dáng hơi cao đang hôn lên trán người còn lại.
Giang Hằng Thù coi như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt, người phục vụ đã sớm đem đồ ăn lên, miếng thịt ba chỉ chảy mỡ ra, ở trên bàn nướng vang lên tiếng tách tách, con mực đã được nướng vàng, tản ra mùi thơm.
Hai người bọn họ trầm mặc, cầm đức mỗi người lo ăn phần mình, hoàn toàn không hợp với không khí náo nhiệt trong cửa hàng, Phó Chân vài lần muốn mở miệng,nhưng hắn không biết nên nói cái gì.
Bữa cơm này của bọn họ, nhìn qua giống như đang hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc tính tiền, Phó Chân nhìn thấy bên trái có bán kem ly, vì thế mua hai cái kem ốc quế, đem trong đó một cái đưa tới trước mặt Giang Hằng Thù: “Cho anh.”
Giang Hằng Thù tiếp nhận cây kem ốc quế mà Phó Chân đưa, hắn kỳ thật cũng không thích mấy thứ này, chỉ là nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của Phó Chân, trong lúc nhất thời quên cự tuyệt.
Lúc này còn chưa đến tám giờ, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, bọn họ lại phải đi về, đi ra quán thịt nướng, gió lạnh liền thổi qua, cái miệng nhỏ của Phó Chân đang liếm cây kem trong tay, gió lạnh cùng đồ ăn lạnh phối hợp, thật là kích thích.
Trên đường tiếng còi xe điếc tai, Giang Hằng Thù nghiêng đầu liếc nhìn Phó Chân một cái, trên tay Phó Chân là cây kem ốc quế mới mua, trên khóe miệng hắn còn dính một chút màu bơ, Giang Hằng Thù dừng bước chân, nhìn về phía Phó Chân.
“Làm sao vậy?” Thấy Giang Hằng Thù dừng lại vẫn luôn nhìn mình, trong lòng Phó Chân có chút bất an, hắn nháy mắt, hướng Giang Hằng Thù dò hỏi, “Có vấn đề gì sao?”
Trên con đường tối tăm, Phó Chân đang nhìn hắn, trong con ngươi màu đen kia đựng đầy ảnh ngược của Giang Hằng Thù, mặt Phó Chân bị đông lạnh đến đỏ lên, môi có lẽ là do ăn kem ốc quế nên so với ngày thường còn muốn đỏ hơn một chút.
Giang Hằng Thù giống như là bị dụ hoặc, hắn nâng tay lên, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ qua khéo môi Phó Chân, đem vết bơ dính lên nơi đó nhẹ nhàng lau đi.
Phó Chân ngây ngẩn cả người, môi hắn hơi hé ra, đứng im tại chỗ, gió khẽ thổi qua, kem ốc quế trong tay hắn bị tan chảy thành giọt rớt xuống nền gạch đỏ.
Lạch cạch một tiếng, giống như có thứ gì rơi xuống theo.
Dưới bầu trời đầy sao, thành phố đầy đèn neon ồn ào, những tòa cao tầng đứng sừng sững, xe cộ chạy qua lại như nước, bóng của hai người giao nhau dưới ánh đèn đường, gió dần dần dừng lại, những chiếc xe cũng chạy xa, giờ phút này bỗng dưng yên tĩnh đến lạ.
Giang Hằng Thù thu hồi tay, ngón trỏ cùng ngón cái vô thức ma xát, hắn biết rõ vừa rồi mình làm cái gì, thật lâu sau hắn xoay người sang chỗ khác, buông xuống con ngươi màu lam xinh đẹp, trong ánh mắt lộ ra mê man.
“Trở về đi.” Giang Hằng Thù nói, nâng bước hướng đường đối diện đi qua, bọn họ qua bên kia bắt xe.
“Giang Hằng Thù……” Phó Chân ở phía sau nhẹ giọng mở miệng, kêu tên Giang Hằng Thù.
“Làm sao vậy?” Giang Hằng Thù quay đầu lại.
Phó Chân hỏi: “Chúng ta đi xem phim đi?”, Đôi mắt ở dưới đèn đường giống như lóe sáng.
Giang Hằng Thù trầm mặc, hồi lâu đều không trả lời Phó Chân, Phó Chân liền chán nản gục đầu xuống, hắn hình như tự mình đa tình.
“Đi thôi.” Giang Hằng Thù nói.
Phó Chân ngơ ngác mà nhìn bóng dáng Giang Hằng Thù, có chút không phản ứng kịp vừa rồi Giang Hằng Thù nói gì.
Giang Hằng Thù đi được hai bước phát hiện Phó Chân không có theo sau, hắn quay đầu nhìn lại, thấy Phó Chân còn đứng tại chỗ, hướng Phó Chân hỏi: “Như thế nào còn không đi? Không phải muốn đi xem phim sao?”
Phó Chân đi theo.
Giang Hằng Thù đến tột cùng có biết mình ôm suy nghĩ gì với văn hay không? Hắn hiện tại đối với mình lại cảm thấy thế nào?
Phó Chân nhớ tới cảm giác bàn bàn tay hắn chạm qua khóe môi mình, nơi đó còn lưu lại hơi ấm của Giang Hằng Thù, hắn nhịn không mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.