Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Chương 2: Hôm nay lại là một ngày làm hai công việc




Phó Chân có chút ngượng ngùng mà gục đầu xuống, hít một hơi thật sâu, hướng về một nơi khác mà cẩn thận đi hai bước.
Nam nhân nhìn động tác Phó Chân, ánh mắt hơi hơi tạm dừng, sau đó nâng tay lên đánh vào vai một thanh niên ngồi gần đó, trầm giọng nói: “Đứng lên.”
Thanh niên tóc vàng đang mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, cau mày vẻ mặt không vui, đánh ngáp một cái, hướng nam nhân chất vấn: “Lão đại, anh làm gì nha? Em thật vất vả mới ngủ.”
Nam nhân dùng ánh mắt hướng về Phó Chân rồi hướng thanh niên tóc vàng ý bảo, ngắn gọn mà dứt khoát thúc giục hắn: “Nhường chỗ ngồi.”
Phó Chân ngẩn ra một chút, mới hiểu được nam nhân này là phát hiện chân cẳng mình không quá tiện, hắn cười cự tuyệt nói: “Không cần, tôi đứng là được.”
Nam nhân không để ý đến lời cự tuyệt của Phó Chân, đối với thanh niên tóc vàng nói: “Nhanh lên.”
“Anh thật đúng là cứ như cha của em a.” thanh niên tóc vàng thở dài một hơi, tầm mắt chuyển qua người Phó Chân, hắn đem Phó Chân đánh giá một cái, sau nhếch miệng nở nụ cười, thống khoái mà đứng lên đem chỗ ngồi nhường ra tới, “Anh bạn nhỏ mời ngồi.”
Phó Chân do dự một chút, đối thanh niên tóc vàng nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Thanh niên tóc vàng hắc hắc cười một tiếng, đi đến bên người nam nhân, cợt nhả mà ghé vào bên tai nam nhân không biết lặng lẽ nói gì đó, nam nhân biểu tình như cũ lạnh băng.
Phó Chân ngồi lên chỗ mà thanh niên vừa nhường ra, hắn ôm ba lô, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, những hàng cây ven đường được buộc những sợi dây màu đỏ xẹt qua, những cái lá xanh xen lẫn màu tím thật lâu không có tưới nước, mặt trên rơi xuống một tầng thật dày tro bụi.
Người trên xe buýt càng ngày càng ít, trong không khí mang theo một mùi thức ăn, hai bác gái ngồi ở đằng sau đang thảo luận về giá heo càng ngày càng rẻ, Phó Chân đầu dựa vào cửa sổ, dần dần khép lại hai mắt.
Hắn dường như nghe thấy tiếng của thanh niên tóc vàng nói với nam nhân: “Là một người què a.”
Nam nhân không nói gì, có lẽ là gật đầu, lại có lẽ phản ứng gì cũng không có.
Thanh niên tóc vàng có chút thất vọng mà thở dài một hơi, nói: “Em còn tưởng rằng lão đại anh coi trọng người ta đâu.”
Nam nhân lãnh khốc nói: “Câm miệng.”
Tóc vàng hì hì cười một tiếng, làm một cái thủ thế kéo khóa trên miệng.
Phó Chân khẽ cười một tiếng, đại khái qua mười mấy phút, trên xe buýt truyền đến tiếng thông báo bằng giọng nữ: “Đã tới Kim Trản Kiều, hành khách xuống xe vui lòng mang hành lý và vật dụng của bạn đi cửa sau để xuống xe.”
Phó Chân mở mắt ra, dựa vào ghế để đứng lên, hướng về cửa sau cẩn thận đi qua, nam nhân có lẽ cũng muốn xuống xe, lấy một loại tư thái người bảo vệ đi theo bên người Phó Chân, Phó Chân quay đầu lại đánh giá thần sắc nam nhân, cảm thấy đại khái là chính mình tự mình đa tình.
Chờ đến khi xe buýt dừng lại, cửa sau mở ra, Phó Chân cẩn thận mà đi xuống xe.
Hắn đem ba lô trong lòng ngực ôm tốt, sau đó quay đầu lại, phát hiện nam nhân cùng thanh niên tóc vàng cũng từ xe buýt đi xuống, mà nam nhân vừa lúc ở ngay lúc này quay đầu nhìn lại, hai người tầm mắt va chạm nhau, Phó Chân cuối cùng thấy rõ diễn mạo của người nam nhân này.
Nam nhân đầu tóc lộn xộn, mang theo một loại cảm giác suy sút, ngũ quan đoan chính mà đứng thẳng, hắn đại khái có chút huyết thống của dị quốc, có một đôi mắt màu lam, thời điểm nhìn mình giống như ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào làn suối trong vắt.
Phó Chân đối với nam nhân cười cười, hai con mắt cong cong, nét mặt nam nhân khẽ chuyển, thu hồi ánh mắt.
Phó Chân phất phất tay đối với người nam nhân, hắn cùng người nam nhân này bất quá là bèo nước gặp nhau, về sau chỉ sợ sẽ không tái ngộ, nhưng là nam nhân đối chính mình phóng thích thiện ý, hắn hẳn là một đoạn thời gian dài đều sẽ không quên.
Phó Chân xoay người hướng về quán bar mà đi đến.
Thanh niên tóc vàng nhìn thân ảnh Phó Chân biến mất bên một cái ngõ nhỏ, giơ tay vỗ vỗ bả vai nam nhân: “Lão đại, nơi hắn đi giống nơi mà chúng ta muốn đến a?”
Nam nhân không để ý đến vấn đề của thanh niên tóc vàng, hỏi hắn: “Để cậu mang thứ đồ kia tới đều mang đến chưa? Những người khác đều đã chuẩn bị tốt?”
Thanh niên tóc vàng vỗ vỗ ngực mình, hướng nam nhân bảo đảm nói: “Em làm việc, lão đại có thể yên tâm.”
Nam nhân liếc xéo tóc vàng, hỏi hắn: “Bảo đảm kiểm tra không ra đi?”
Tóc vàng gật gật đầu, làm một cái thủ thế ok 👌.
Bước chân nam nhân bỗng nhiên dừng lại, hắn buông xuống con ngươi, tầm mắt dừng ở sợi dây chuyền gấu trắng ở trứng sàn gạch màu xám.
“Này không phải là của anh bạn nhỏ kia sao?” Tóc vàng cong lưng thuận tay đem dây chuyền trên mặt đất nhặt lên, thưởng thức ở trong tay, ghét bỏ nói, “Thoạt nhìn rất cũ kĩ.”
“Đi thôi.” Nam nhân trầm giọng nói.
Hôm nay trên đường có chút kẹt xe, thời gian Phó Chân tới quán bar muộn hơn thường ngày, hắn mới vừa bước vào quán bar, đã bị giám đốc khách sạn kêu qua.
Cái quán bar này cũng không lắm khách, nhưng lại có bầu không khí của môt quán bar, âm nhạc inh ỏi chấn đến màng tai phát đau, đủ mọi màu sắc ở trên đỉnh đầu không ngừng xoay chuyển, dàn nhạc chủ xướng đang đứng ở trên đài thử microphone.
Giám đốc thấy Phó Chân tới, nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên di động, Phó Chân tuy rằng không có đến trễ, nhưng cũng là tới sát điểm, giám đốc không có sắc mặt tốt thúc giục nói: “Chạy nhanh một chút, khách hàng đều đang chờ đấy.”
Phó Chân ừ một tiếng, cái gì cũng không có nói, chạy nhanh đi phòng thay đồ cầm quần áo đổi tốt.
Bên người Giám đốc là một nam nhân mặc âu phục màu lam đang nhìn bóng dáng rời đi của Phó Chân, hướng giám đốc hỏi: “Như thế nào lại tìm một cái người què tới a?”
Giám đốc cười một tiếng, đối người này nói: “Cậu không cảm thấy hắn lớn lên khá xinh đẹp sao.”
Người này hừ cười một tiếng, lắc lắc đầu: “Lớn lên đẹp mà tay chân vụng về thì cũng vô dụng a.”
Giám đốc nhìn nhân viên pha chế đứng ở quầy bar cách đó không xa, trầm mặc sau một lúc lâu, mở miệng nói: “Còn tốt, tuy rằng chân cẳng không quá nhanh nhạy, nhưng là làm việc rất nhanh nhẹn, tiền lương cũng thấp, coi như là làm từ thiện, hơn nữa hôm nay hắn còn có tác dụng lớn.”
Nam nhân như là minh bạch cái gì, hắn đè thấp thanh âm hướng giám đốc hỏi: “Cái kia Giang Hằng Thù xác định không có vấn đề sao?”
Giám đốc gật gật đầu: “Yên tâm, tôi đã tra qua, không có vấn đề.”
Giang Hằng Thù đúng là người nam nhân mà Phó Chân gặp ở trên xe buýt, thời điển hắn đi vào quán bar bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối, tiếng người ồn ào ở quán bar, cùng với hương vị trái cây, cồn dung hợp ở bên nhau, tạo thành một hương vị kì lạ.
Hắn vào một mình.
Thanh niên tóc vàng đi với hắn lúc trước tên Vương Đồng, thầy bói nói Vương Đồng mệnh không tốt, phải nuôi hắn như nữ hài tử mới có thể giấu diếm được Diêm Vương đem lưu lại nhân gian, cho nên người trong nhà hắn liền lấy cho hắn một cái tên nữ.
Giám đốc vừa thấy Giang Hằng Thù lại đây, liền chạy nhanh mang theo hắn đi phòng trên lầu, trong miệng nói: “Giang tiên sinh ngài nhưng rốt cục cũng tới, tôi còn tưởng rằng cọc sinh ý này cậu không làm đâu?”
Giang Hằng Thù nhấp môi cười một tiếng, khí chất của hắn là lạnh lùng, cùng toàn bộ không khí ở quán bar không hợp nhau, hắn giật giật đồng hồ trên cổ tay, đối giám đốc nói: “Chuyện kiếm tiền như thế nào lại không làm.”
“Tôi liền biết Giang tiên sinh là người đặc biệt.” Giám đốc cũng đi theo nở nụ cười, sau khi vào phòng hướng Giang Hằng Thù giới thiệu nói, “Vị này chính là Trịnh tiên sinh, nguồn cung cấp chính là do hắn cung cấp, nhận thức một chút.”
Trịnh tiên sinh là người nam nhân mặc âu phục màu lam lúc trước cùng giám đốc nói chuyện.
Giang Hằng Thù ừ một tiếng, đối Trịnh tiên sinh vươn tay, nói: “Trịnh tiên sinh.”
Trịnh tiên sinh cùng Giang Hằng Thù bắt tay nhau, Trịnh tiên sinh cảm thán nói: “Giang tiên sinh thật là tuổi trẻ tài cao a.”
Giang Hằng Thù thoạt nhìn mới có 25, 26, hắn thanh âm lãnh đạm, nói: “Bất quá không so được với Trịnh tiên sinh.”
Ba người ở trong phòng hàn huyên một thời gian, giám đốc từ dưới bàn lấy ra một chai rượu vang đỏ được đóng gói tinh xảo, cấp Giang Hằng Thù đổ một ly.
Giang Hằng Thù đem chén rượu trước mắt hướng ra phía ngoài đẩy đẩy, cũng không nghĩ uống, giám đốc sắc mặt lập tức liền trầm xuống, hỏi Giang Hằng Thù: “Đây là không cho tôi mặt mũi?”
Giang Hằng Thù cười một tiếng, giữa chân mày mang theo lạnh lẽo, chỉ là dưới ánh đèn mờ nhạt cũng không rõ ràng, hắn nhàn nhạt nói: “Uống rượu hỏng việc, tôi hôm nay là tới kiểm tra.”
Giám đốc đem chén rượu hướng trước mặt Giang Hằng Thù, khuyên hắn: “Tửu lượng của cậu tôi biết, một chén rượu không làm cậu say được, rượu này nồng độ không cao, là tôi mấy ngày hôm trước từ Italy lấy về tới, nếm thử.”
Giang Hằng Thù mi mắt buông xuống, nhìn cốc có chân dài chứa chất lỏng màu đỏ, hắn bưng chén rượu lên, cười khẽ một tiếng: “Tôi đây liền nếm thử?”
Giám đốc lập tức mặt mày hớn hở, cũng cấp chính mình cùng Trịnh tiên sinh một người đổ một ly, hắn bưng chén rượu nhấp một ngụm nhỏ.
Ly rượu này xuống bụng không lâu, Giang Hằng Thù liền cảm thấy cả người đều khô nóng, đầu cũng có điểm vựng, vừa rồi trong rượu khẳng định có vấn đề, hắn trộm ở túi tiền ấn một chút: “Thôi giám đốc, rượu này của anh có chút nặng.”
“Là cậu hôm nay tửu lượng không được tốt rồi?” Giám đốc cười ha hả mà nói, “Nếu không cho cậu cái phòng, đi nghỉ ngơi trong chốc lát?”
Giang Hằng Thù lạnh giọng cự tuyệt: “Không cần, kiểm tra xong tôi trở về là được.”
Lúc này Phó Chân đang ở dưới lầu, khập khiễng mà xuyên qua đám đông, được quản lý gọi lại: “Giám đốc kêu cậu lên lầu một chuyến.”
Phó Chân nghe xong lời, liền buông khay đồ ăn xuống bàn, đi lên phòng riêng của giám đốc, hắn đứng ở ngoài đầu tiên là gõ gõ cửu, nghe được tiếng đáp từ bên trong lại đi vào, “Giám đốc, ngài tìm tôi?”
Giám đốc chỉ vào Giang Hằng Thù đối Phó Chân nói: “Cậu đỡ Giang tiên sinh đi lên phòng 306 nghỉ ngơi.”
Phó Chân theo phương hướng ngón tay giám đốc nhìn qua, nam nhân kia đang rũ đầu, hai tay để ở trên mặt bàn, ngón tay phải ở trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ nhịp.
“Được.” Phó Chân lên tiếng, hướng về phía nam nhân đi qua, hắn cúi thân xuống đang muốn đem cánh tay nam nhân đặt lên bả vai mình, Giang Hằng Thù đại khái là ý thức được có người tới, hắn hơi hơi ngẩng đầu hướng về phía Phó Chân nhìn thoáng qua, sắc mặt hắn như cũ trầm tĩnh, chẳng qua trong ánh mắt lộ ra mê mang.
Phó Chân sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới ở chỗ này nhìn đến nam nhân hảo tâm ở trên xe buýt, hắn hít một hơi, dùng điểm sức lực, một tay đem Giang Hằng Thù từ ghế trên đỡ lên, mang theo hắn đi bước một hướng về lầu ba.
Sau khi Phó Chân cùng Giang Hằng Thù từ phòng rời đi, Trịnh tiên sinh lắc chén rượu trong tay, hướng giám đốc hỏi: “Cậu vẫn là không tin hắn?”
Giám đốc cười cười: “Nếu thật sự muốn ở trên một con thuyền, chỉ cần có ích lợi là không đủ, chỉ có cầm nhược điểm mới là cách tốt nhất để tin tưởng nhau.”
“Cậu không sợ cái người tên Phó Chân kia tới cắn cậu một ngụm?”
Giám đốc đem chén rượu trong tay xoay một vòng, nhấp một ngụm, không chút để ý nói: “Tôi đã tra qua hắn, bất quá là cái phế vật bị vứt bỏ, cho dù chết, đều sẽ không có người để ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.